Isagi bừng tỉnh ngay lập tức mở mắt, cậu thấy Rin đang níu lấy tay của mình bằng vẻ mặt bàng hoàng xen lẫn lo sợ, còn bản thân cậu thì đang lơ lửng, toàn thân Isagi nằm bên ngoài cửa sổ chỉ còn cánh tay là còn ở trong căn phòng. Cậu không tự chủ mà nắm chặt tay Rin.
Rõ ràng trước lúc ngủ, Isagi và cậu ta đã đóng cửa cẩn thận mà?
Isagi ngạc nhiên nhìn xung quanh, cậu phát hiện có một luồng gió vô cùng mạnh thổi từ đông sang tây như thể muốn hút cậu bay lên không trung.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy, Rin?" Isagi mím môi, đè nén bản năng sợ hãi trong lòng mà bình tĩnh hỏi
"Tôi không biết, tôi đang ngủ thì tiếng khóa cửa sổ bị bung ra làm tôi thức giấc. Rồi một cơn gió quái dị thổi từ hướng bức tường kéo cậu bay lên. Theo tôi thấy thì nó hình như đang dần mạnh hơn, mau nắm lấy tay tôi" Rin gấp gáp nói rồi đưa bàn tay còn lại của mình lên.
Isagi ngẩng đầu nhìn lên bức tường sau lưng cậu ta thì bỗng phát hiện ra một điều.
Kim chỉ giây trên đồng hồ không chuyển động.
Không chỉ riêng nó, tất cả mọi thứ đều như ngưng lại.
Tại sao gió mạnh như thế này mà rèm cửa không chuyển động dù chỉ một chút?
Tại sao những đồ vật nhỏ khắp phòng không bị bay lên và rơi ra ngoài cửa sổ mà chỉ có mình cậu lơ lửng?
Rõ ràng là nó đang nhắm đến Isagi.
"Mẹ kiếp, tỉnh táo lại mau!! Giờ này mà anh còn ngủ gật được à!!?" Rin mất hết kiên nhẫn mà hối thúc cậu mau nắm lấy tay mình, trong lòng cậu ta loạn cào cào, thậm chí không đủ bình tĩnh để khống chế cảm xúc trên gương mặt.
Rồi Rin thấy..môi Isagi từ từ cong lên thành một vầng trăng khuyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rin mở to mắt nhìn thật kỹ
Cậu đang cười
Cười rất dịu dàng
Từng góc cạnh trên gương mặt của Isagi được ánh trăng và những vì tinh tú sau lưng chiếu rọi khiến cậu dường như sáng rực rỡ trong đêm tối, chiếc mũi thanh tú, hàng lông mi dài cùng đôi mắt lấp lanh màu xanh thẳm, tất cả tuyệt sắc đó đều thu vào mắt Rin khiến trái tim cậu ta đập ngày càng nhanh.
Nhưng cảm giác sắp có điềm không lành cũng hòa lẫn trong nhịp tim mất kiểm soát đó. Lần đầu tiên trong đời, Rin ngập ngừng nói từng chữ.
"I-Isagi, anh sẽ nắm tay tôi..phải không?"
Cậu ta vừa dứt lời, Isagi liền cười tươi hơn nữa rồi tức khắc nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Rin mà cúi đầu xuống.
Chụt.
Môi mỏng kề sát vào mu bàn tay của Rin rồi đặt nhẹ lên đó một nụ hôn.
Nhìn cậu ta từ ngỡ ngàng cho đến đỏ bừng cả mặt khiến Isagi cực kỳ buồn cười.
Rồi cậu nhân lúc Rin buông lỏng tay mình, cậu liền giật tay mình ra. Ngay lập tức, Isagi bị cơn gió cuốn đi. Lúc này, Rin mới bừng tỉnh mà hốt hoảng nhìn lên.
Trước mắt cậu ta là Isagi đang vẫy vẫy tay tạm biệt. Không để Rin nói bất cứ gì, cậu liền hét lớn
"Rin à...tối mai ta cùng coi phim kinh dị tiếp nhé?"
Rồi mất hút.
Kéo theo đó là tiếng tích tắc của đồng hồ vang lên, rèm cửa tung bay phấp phới giữa không trung và cánh cửa sổ bị một thế lực quỷ dị nào đó điều khiển mà đóng chặt lại.
Cốc cốc
Cạch
"Rin, có chuyện gì hả con?"
Rin cúi đầu, dụi dụi mắt như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ say rồi dùng chất giọng mớ ngủ nói.
"Con quên không khép cửa sổ. Tối gió vào lạnh quá nên thức giấc."
Bà Itoshi nghe vậy thì vội vàng kiểm tra cửa sổ thật kỹ rồi lùa Rin lên giường sau đó đắp chăn kín mích người cậu ta.
Bà Itoshi làm xong mọi thứ liền chúc ngủ ngon rồi rời đi. Nhưng bà nào biết rằng đứa con trai yêu dấu của bà sẽ phải trải qua một đêm thức trắng
______________________________________________________
Isagi bên này đang bị cơn gió cuốn đi với tốc độ còn nhanh hơn cả tên lửa, cậu không cho phép mình được hoảng sợ mà phải cẩn thận quan sát xung quanh, trong lòng luôn tự nhủ
Mình chết rồi, chẳng có thứ gì trên đời làm hại mình được nữa.
Đột nhiên tốc độ của nó dần giảm xuống, Isagi nhìn xuống bên dưới thì phát hiện ở đó là một ngôi trường cách khá xa nhà gia đình Itoshi.
Trường học? Đến đây để làm gì?
Không để Isagi thắc mắc quá lâu, cơn gió đưa