“Có bản lĩnh, người lầy chứng cứ ra đây?”
Người bên kia dường như không thể nhịn xuống được, thực sự đăng một bức ảnh lên.
Chính là bức ảnh mà Đường Ninh và Mặc Đình đang hôn môi trong trang viên.
Mà trong tắm ảnh, khuôn mặt của Đường Ninh thực sự không quá rõ ràng, nhưng về cơ bản có thể phân biệt được ngũ quan, mà người đàn ông kia vì chụp từ phía sau, cộng thêm bị ô tô khuất, cho nên hoàn toàn không nhìn thấy rõ đó là ai.
Điều quan trọng nhất là Đường Ninh trong bức ảnh này đúng là đang hôn môi với một người đàn ông.
“Hãy chờ xem, còn nhiều thứ đáng kinh ngạc hơn.”
“Tung ra đi, ngươi mau tung ra đây đi…”
“Trời ạ, đây thật sự là Đường Ninh sao? Có cao thủ nào có thể moi ra chút tin tức hữu dụng được không?”
“Nhanh lưu lại, nhanh lưu lại, đừng để bị bên quan hệ xã hội của Hải Thụy giải xóa mắt!”
Tuy nhiên, người bên kia cũng không hề có phản ứng gì, chỉ để lại một bức ảnh đáng ngờ, rồi biến mắt không thấy tăm hơi.
Vốn dĩ ban đầu, vấn đề này chỉ được biết đến bởi một nhóm nhỏ người, nhưng ngay sau đó nó đã lan truyền đến cộng đồng người hâm mộ, và sau đó đã từ từ leo lên hàng hot search.
“Đường Ninh, em nhanh lên xem đây là cái gì?” Sau khi nhìn thấy bức ảnh được lan truyền, chị Long lập tức từ trên mặt đất ngồi lên ghế sô pha, đồng thời đến gần Đường Ninh hỏi: “Đây là chuyện khi nào? Người bị chụp là em và Chủ tịch Mặc?”
Đường Ninh nghiêng đầu liếc nhìn, sau đó xác nhận: “Là lúc trước … khi ở trong trang viên.”
“Góc chụp này chắc có chút khó khăn đúng không?” Chị Long nhìn trái nhìn phải: “Trang viên đó của chủ tịch Mặc rất bí mật, không có khả năng có người có thể đi vào được.
Vậy làm sao lại xuất hiện bức ảnh này? Bị bọn chó săn theo dõi?”
Đường Ninh lắc đầu: “Em không biết.”
“Nhất định là như vậy.
Đối phương giấu giấu diềm diếm lâu như vậy.
Có phải còn có kế hoạch gì khác không? Tại sao bây giờ mới bắt đầu ra tay?”
Nghe được lời của chị Long, Đường Ninh như cũ lắc đầu: “Em cũng không biết.”
“Vậy thì em định làm gì?”
“Chuyện này à, đương nhiên Phương Dục sẽ đi xử lý ổn thỏa, chị đừng có nghĩ thêm chi cho đau đầu, giúp em thu dọn hành lý một chút, lại phải đi Pháp.” Đường Ninh đối với loại ảnh này xem như chả có gì quan trọng, chung quy thì người trong hình là Mặc Đình chứ không phải ai khác.
Nếu như có người vì chuyện này mà bôi đen cô, thì sớm muộn gì cũng có ngày được làm sáng tỏ, nhưng mà… trầm mặc một lát, Đường Ninh lại ngắng đầu nói với chị Long: “Dùng trang web nhỏ của chị thám thính thử xem, cái tin tức này từ đâu mà ra?”
“Chuyện này chị biết.
Xem ra người bên ngoài còn làm chưa đủ, hoặc là vẫn chưa bị chủ tịch Mặc xử lý.”
“Nếu như quá để ý loại chuyện này, thế thì đối phương đã thắng, vậy hà tát gì lại phải lãng phí thời gian.”
Mười giờ sáng, phòng làm việc chủ tịch Tỉnh Hoàng.
Quyền Diệp giả vờ ngồi vào bàn làm việc đọc tài liệu, cây bút trên tay chỉ viết qua quyết vài chữ trên mấy bản tài liệu rồi nhanh chóng bị đóng lại.
Hắn ta cực kỳ nhàm chán mà ngồi nhìn thông tin nghệ sĩ của Tinh Hoàng, nếu sớm biết rằng thua Mặc Đình sẽ phải trả một cái giá đắt như vậy, hắn ta liền không tìm Mặc Đình để đấu tay đôi rồi.
“Chủ tịch Quyền…”
“Vào đi.” Quyền Diệp cực kỳ không kiên nhẫn mà nói với trợ lý.
Trợ lý cầm điện thoại đi tới trước mặt Quyền Diệp, giống như đang dâng bảo vật, đem điện thoại đưa cho Quyền Diệp: “Chủ tịch Quyền, để anh vui vẻ một chút.”
*Vui vẻ cái gì?” Quyền Diệp tiếp nhận điện thoại, tiếp đó liền nhìn thấy hình ảnh Đường Ninh hôn môi với một người đàn ông.
“Đây là ý gì?”
“Bây giò khắp nơi có tin đồn rằng đời tư của Đường Ninh bại hoại.
Cùng lúc còn ôm chân mấy người đàn ông để lừa gạt, đội cho chủ tịch Mặc của Hải Thụy một cái mũ cỏ xanh mơn mỏn.
Mặc dù trước đó có tin đồn Đường Ninh bò lên giường đàn ông, thế nhưng từ đầu đến cuối đều không có bằng chứng sắt đá.
Bây giờ cuối cùng cũng đã bị đăng lên rồi.” Trợ lý hào hứng giải thích: ” Nếu như Đường Ninh thật sự như lời đồn đại, mà Mặc Đình vẫn là người đại diện của cô ta, mập mờ với cô ta, chủ tịch Quyền, ngài thử nghĩ xem, cục tức trong lòng ngài sẽ không bạo phát ra sao?”
Quyền Diệp hồi lâu không lên tiếng, chỉ là nhìn điện thoại, ngắng ra đỗi lâu mới nói: “Cậu cho rằng