Khách bộ hành thời gian

Diệp Giai Nam (Phần 4)


trước sau

Đến hai giờ sáng, cuối cùng điện thoại của Diệp Giai Nam cũng hết pin.

Cô bỏ di động xuống.

Nhắc đến Hành Sùng Ninh, không đề cập đến những chuyện khác thì Diệp Giai Nam vô cùng bội phục anh ngồi ở chỗ kia, cũng chả cần dán mắt vào điện thoại, chỉ cần nhắm mắt lại cũng giết được thời gian, quan trọng là còn không ngủ gật.

Y tá truyền nốt cho cô bình dịch cuối cùng, Hành Sùng Ninh cũng đi theo ra ngoài.

Diệp Giai Nam nghe thấy anh hỏi y tá có cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở đây không.

Cô y tá kia dù bận rộn cả đêm, nhưng thái độ vẫn vô cùng nhiệt tình, vội vàng chỉ đường cho Hành Sùng Ninh.

Đứa bé bị gãy xương cùng truyền dịch với cô thì đã ngủ rồi.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Diệp Giai Nam rúc vào chăn, nằm ngửa, cô vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, không ngờ lại thiếp đi, trong lúc ngủ hình như còn nghe thấy tiếng gió bên ngoài cửa sổ.

Cũng là trong một đêm gió lạnh như vậy, ấn tượng khắc sâu nhất trong tâm trí cô là năm tám chín tuổi kia. Mẹ mang theo cô và em gái ngồi tàu về nhà bà nội. Bởi vì hôm đó họ hàng gọi điện đến nói bệnh tình của bà nội nguy kịch, lúc ấy về nhà bà nội phải đi tàu, nhưng thời gian tàu chạy đến thành phố B là nửa đêm.

Vì thế nửa đêm mẹ đánh thức hai chị em dậy, may mà nhà bà cũng không cách ga quá xa, đi khoảng nửa tiếng là đến.

Rạng sáng hôm đó, một tay mẹ cầm hành lý tay kia dắt em gái, còn em gái nắm lấy tay cô. Ba người đi trên con đường trống trải.

Năm đó, hình như cô vừa lên năm ba, công việc làm ăn của mẹ mới khởi sắc, em gái đi học bơi lội, nhưng cũng không chuyển vào trường ở.

Sau đó cô trải qua vô số lần như vậy. Từ trong nước bay đến Mỹ, lại từ Mỹ bay về nước, thường xuyên ngồi ở sân bay vào tầm rạng sáng đợi đến giờ bay.

Ánh đèn xa xa dần tắt, sau đó dần dần lại bật lên, nhưng cũng chả liên quan gì đến cô.

Trải qua thời khắc cô quạnh như vậy mới biết được cái gì gọi là cô độc.

Cô mở mắt ra nhìn thấy cậu bé giường đối diện đã tỉnh lại nằm trong ngực cha, bắt đầu kêu la tay đau, còn giãy dụa muốn tháo kim truyền ra.

Lúc này, Hành Sùng Ninh đã quay lại, ngoài không khí rét lạnh trong đêm khuya, anh còn mang theo cả mùi nicotin.

Xem ra không phải anh đi mua đồ ăn mà đi mua thuốc lá.

Thế nhưng trước đó ở Sơn Nguyệt Trang, Tổng giám đốc Lưu từng mời thuốc, cô nhớ lúc ấy rõ ràng anh nói không hút.

Hành Sùng Ninh ngồi lại chỗ cũ, ánh mắt lơ đãng đảo qua Diệp Giai Nam.

Ánh mắt anh hơi nhìn chằm chằm một lúc trên mặt cô.

Người mẹ ở bên cạnh đang an ủi con, “Minh Minh, đừng sợ. Minh Minh của chúng ta vô cùng dũng cảm, cũng không sợ đau. Tất cả mọi người đều khen con dũng cảm mà, con xem cô chú đang nhìn con kìa.”

Cậu bé quay đầu nhìn về phía Diệp Giai Nam, sau đó nói: “Mẹ nhìn đi, cô cũng sợ kim tiêm nên khóc kìa.”

Diệp Giai Nam hơi sững sờ, lúc cô bị anh ép lên tường cũng không rơi nước mắt, lúc bả vai trật khớp cũng thế, nhưng vừa rồi không biết tại sao lại đột nhiên khóc.

Cô lấy tay lau nước mắt.

Người mẹ kia cũng nhận ra Diệp Giai Nam khóc, hơi xấu hổ thay đổi chủ đề, “Cô không phải sợ kim tiêm, được rồi, mẹ bật điện thoại cho con xem hoạt hình.”

Cậu bé nhanh chóng ngừng khóc, nhìn thoáng qua Hành Sùng Ninh hỏi: “Nếu không phải cô không sợ kim tiêm, vậy chẳng lẽ vừa rồi chú kia ra ngoài, cô cho rằng chú không cần mình nữa sao ạ?”

Người mẹ nhanh chóng mở xong video, ngăn lại mười vạn câu hỏi vì sao của con.

Hai người im lặng, cho đến khi bình dịch truyền xong.

Y tá không quên dặn dò: “Mấy ngày nay hạn chế dùng bên tay bị thương, đừng tháo băng ra, còn phải truyền dịch hai lần nữa, chiều mai. À không chiều nay có thể đến muộn một chút.”

“Có thể tắm không?” Diệp Giai Nam hỏi.

“Có thể. Chỗ bả vai bị sưng có thể chườm đá.”

Hành Sùng Ninh không đi xe, vì thế hai người ra ngoài cổng bệnh viện bắt taxi. Bên ngoài gió lạnh thổi vào váy Diệp Giai Nam khiến cô không khỏi run rẩy.

Lúc này có một chiếc taxi đi tới.

Đợi hành khách trả tiền xong xuống xe, Hành Sùng Ninh mở cửa, lúc chuẩn bị lên xe vội mở cửa đằng sau ra thay cho Diệp Giai Nam.

Về đến nhà, Hành Sùng Ninh bật đèn, đúng lúc ngọn đèn trước cửa chiếu tới mô hình quả địa cầu, anh liếc qua, thò tay gẩy nhẹ một cái chuyển về phía Đại Tây Dương.

Diệp Giai Nam đột nhiên hận chết cái mô hình địa cầu này.

Đi vào phòng khách mấy bước, Hành Sùng Ninh đột nhiên dừng lại, nhíu mày.

Anh cảm thấy mình đã suýt quên mất là trong nhà còn một đống hỗn độn.

Anh cau mày nói với Diệp Giai Nam: “Cô nhớ thu dọn sạch sẽ phòng khách rồi hãy đi.”

“Tại sao tôi phải thu dọn?”

“Đây là do cô gây ra.”

“Không phải anh vừa mới bảo tôi phải lập tức đi ngay sao? Tự anh tìm người dọn đi.”

“Lúc này tôi tìm đâu ra người chứ?” Hành Sùng Ninh tức giận.

“Vậy anh chịu một chút là được.”

“Không chịu được.”

“Vậy tự anh dọn đi.”

Hành Sùng Ninh không nói tiếp nữa, mà ánh mắt dán vào một chỗ.

Diệp Giai Nam nhìn theo ánh mắt anh, đó là một khối gỗ dài mảnh rơi xuống bên cạnh sô pha, nhìn khá giống điều khiển TV, nhìn từ xa là một khối gỗ mục, dựa vào trí nhớ có lẽ lúc cô “giội máu” anh đã làm rơi thứ đó.

Cái bình thuỷ tinh bị ném trước sô pha vẫn còn nguyên, xung quanh toàn màu đỏ thẫm hỗn độn. Khối gỗ kia cũng tung toé vết máu.

Hành Sùng Ninh liếc xung quanh, thu ánh mắt lại.

“Tôi cho phép cô

ở thêm một hôm.” Anh nói, “Cô lập tức thu dọn sạch sẽ phòng khách cho tôi.”

Ai thèm chứ.

Cô cười lạnh: “Cảm ơn chú Hành, cháu xin khước từ.”

“Ở lại hai ngày.” Anh nâng giá.

“Thực ra có cách đơn giản hơn nhiều, chú vào nhà tắm vò khăn, quỳ rạp xuống đất lau thì sẽ sạch thôi, có lẽ mùi sẽ rất tanh, sau khi lau khăn xong nhớ vò thật nhiều trong chậu, có lẽ sẽ phai cả chậu đỏ au đấy. Chú nhanh lên đi, nếu không thì thảm và ghế sô pha, còn cả khối gỗ bảo bối của chú sẽ bị máu ngấm lâu hơn, đến lúc đó cũng không lau sạch nổi được nữa, hối hận cũng đã muộn.”

Diệp Giai Nam còn chưa nói hết thì Hành Sùng Ninh đã cảm thấy dạ dày sôi trào.

Cô vừa nói vừa đắc ý đi về phía phòng mình.

Anh giơ tay nhìn đồng hồ, còn chưa tới bốn giờ.

Anh không phải là người thích gây phiền toái cho người khác, hơn nữa lúc này cũng chưa có chỗ nào làm việc. Chỉ là một giây thôi anh cũng không chịu nổi, nếu không phải vì ban ngày anh mới vẽ được một nửa, lại cũng không muốn để cho người khác nhúng tay vào, thì chắc chắn anh sẽ khoá cửa rời đi.

Hành Sùng Ninh nhìn khối gỗ của mình nằm trong vũng máu, suy nghĩ một chút, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô muốn ở lại bao lâu cũng được.”

Diệp Giai Nam dừng bước, xoay lưng về phía anh, hỏi: “Nhưng anh vẫn còn ở lại nơi này mà? Cô nam quả nữ, đúng là ngại biết mấy.”

“Tôi chỉ ở lại chỗ này vào ban ngày để dùng phòng làm việc thôi, buổi tối cô đi làm về sẽ không nhìn thấy tôi đâu.” Anh lấy ngón tay xoa mũi, hơi mệt mỏi trả lời.

“Vậy tối nay sao anh lại ở đây?”

“Hôm nay là ngoại lệ, khi làm việc tôi không chú ý thời gian.” Anh nhẫn nại giải thích.

“Một lời đã định?”

“Một lời đã định.”

“Tôi bị thương thế này sẽ không đi làm được trong mấy ngày, anh cũng biết ông chủ chúng tôi vì chuyện của anh phiền não muốn chết, mỗi ngày đều bắt chúng tôi tăng ca, ông ta sẽ trừ lương của tôi mất.” Diệp Giai Nam ỉu xìu.

“Tôi sẽ nhờ trợ lý Phương xin phép nghỉ cho cô.”

Diệp Giai Nam biết rõ thế nào gọi là đủ, vì thế cô nghiêm mặt nói với anh, vẻ mặt không cam lòng: “Thành giao.”

“Cho cô hai mươi phút.” Anh nói, “Cô giúp tôi dọn khối gỗ trầm hương kia, nếu không thì hỏng mất.”

Cô làm động tác OK với anh.

Lúc này Hành Sùng Ninh mới yên lòng lên gác tắm rửa thay quần áo.

Diệp Giai Nam nhìn theo bóng lưng của anh, xoa chỗ mặt bị sưng, mở cờ trong bụng.

Tiểu tử, bà cô đây không thu thập được anh sao.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện