Tác giả: Mộc Phù Sinh
Thể loại: Hiện đại, nhẹ nhàng, ấm áp, hơi ngược, 1v1, sạch, HE
Độ dài: 14 chương + kết thúc
Tình trạng: Hoàn – đã xuất bản
__________
“Người thông tuệ thường nói rằng: ‘Chỉ có những kẻ ngốc mới vội vàng.’ Nhưng anh lại chẳng có cách nào ngăn mình đem lòng yêu em.”* Diệp Giai Nam không ngốc cũng chẳng phải là kẻ cuồng si, thế nhưng vào giây phút bóng lưng Hành Sùng Ninh khuất sau ngã rẽ, cô lại chẳng kìm được dòng nước mắt, cứ thế đuổi theo anh, gọi tên anh, hôn anh.
Diệp Giai Nam tuyệt đối không dám thú nhận với Hành Sùng Ninh rằng cô đã muốn hôn anh từ lâu lắm rồi, từ cái ngày tình cờ ngồi cạnh anh trên chiếc xe bus đi thăm ngôi đền Abu Simbel ở Ai Cập, khi cô thậm chí còn chưa biết tên anh, còn anh vẫn đang say ngủ với chiếc mũ che mất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi mà cô thấy cực kỳ quyến rũ.
Một năm sau, hai người gặp lại nhau trong làn mưa bụi giữa rừng hoa ngân hạnh. Lúc này, Diệp Giai Nam đã biết tên anh là Hành Sùng Ninh, người đứng đầu một hãng thiết kế đồng hồ nổi tiếng thế giới và là người mà cô phải khom lưng nịnh hót. Chỉ có điều, hình ảnh của Diệp Giai Nam trong lần gặp lại này có phần nhếch nhác vì mưa và bụi đất. Trong lúc tay xách nách mang, cô lên tiếng xin sự giúp đỡ của anh với hy vọng người đối tác này có thể thể hiện chút phong thái ga-lăng.
Thế nhưng, Diệp Giai Nam không ngờ rằng người đàn ông đẹp trai này lại mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ không nhẹ. Sau này khi nhớ lại ngày hôm đó, ắt hẳn Hành Sùng Ninh cũng có ít nhiều hối hận, nếu ngày đó anh chịu đưa tay giúp cô xách đồ, cô chắc chắn sẽ không ác cảm với anh nhiều đến thế. Nhưng mà, lúc đó trông cô nhếch nhác thảm hại thật sự luôn. Với cả, cuối cùng cô cũng thích anh trước đấy thôi =__=
Chỉ có điều, từ chỗ “cực kỳ ác cảm” cho tới “thích” của Diệp Giai Nam là cả một quá trình, mà quá trình đó bao gồm việc cô “tình cờ” hắt cả một xô máu gà vào người anh theo đúng nghĩa đen, sau đó lại bị anh “vô tình” vặn trật khớp xương bả vai đau phát khóc. Tóm lại là nghiệp quật cả đôi cho đẹp lòng nhau.
Đừng hiểu lầm Hành Sùng Ninh có hành vi bạo lực với phụ nữ nhé. Đó chỉ là tai nạn, hoàn toàn là tai nạn không đáng có thôi, dù rằng sự cố này đã khiến Diệp Giai Nam có phần sợ hãi Hành Sùng Ninh. Nhưng mà, các cụ đã có câu “đẹp trai thì gì cũng tha thứ được hết”, nhất là khi anh chàng đẹp trai này cũng có những lúc rất dịu dàng và tinh tế.
Khi anh nói tên cô là “miền đất hứa của Thượng đế”**, khi anh ngồi trước mặt cô, chỉ một động tác nhấp ngụm trà của anh cũng khiến tim cô đập điên cuồng, Diệp Giai Nam biết mình đã thích anh rồi.
Đối với Diệp Giai Nam, “thích” đơn giản là “thích” mà thôi nhưng Hành Sùng Ninh lại lý trí hơn cô nhiều. Anh hỏi cô có biết gì về anh không, thích anh ở điểm nào? Liệu cô có biết một chứng bệnh bẩm sinh đã khiến anh không thể phân biệt được phương hướng cũng không thể đọc chữ không? Liệu cô có biết mười mấy năm về trước, anh đã từng sống thực vật suốt ba năm sau tai nạn hay không? Cô có biết di chứng tâm lý của anh nặng nề tới mức nào hay không?
Đương nhiên, Diệp Giai Nam không biết. Cô không biết về quá khứ của anh cũng như anh không biết về nỗi dằn vặt giấu kín trong lòng cô. Quá khứ của anh không liên quan đến cô cũng như quá khứ của cô chẳng hề có sự hiện diện của anh. Nhưng Diệp Giai Nam đủ dũng khí để bước lên một bước, phá vỡ bức tường ngăn cách giữa hai người và giờ đến lượt Hành Sùng Ninh bước ra khỏi vùng an toàn của mình để trải nghiệm thứ gọi là tình yêu.
Hành Sùng Ninh nói rằng con số 12 là con số kỳ diệu trên mặt đồng hồ, đó là điểm khởi đầu cũng là điểm kết thúc. 12 năm trước, Hành Sùng Ninh vĩnh viễn mất đi cuộc sống mà anh từng biết, vĩnh viễn mất đi người thân mà không kịp nói lời từ biệt, cũng đánh mất một phần trong con người anh, phần nồng nhiệt nhất, rực rỡ nhất, hạnh phúc nhất.
Hành Sùng Ninh nói rằng trong một bộ phim, mười mấy năm trôi qua chỉ được gói gọn vỏn vẹn trong mấy chữ phụ đề, còn trong cuộc đời anh, mười mấy năm đó là chuỗi ngày cô đơn, lạc lối và bất lực, dài đằng đẵng tưởng như chẳng bao giờ kết thúc.
Khi Diệp Giai Nam hôn anh, khi cô nói cô thích anh, anh đã nổi giận chất vấn cô rằng cô đâu có biết gì về anh, làm sao có tư cách để nói lời “thích”? Nhưng liệu có phải như thế không? Hành Sùng Ninh biết về Diệp Giai Nam đâu có nhiều hơn Diệp Giai Nam thích Hành Sùng Ninh, thế mà, rồi anh vẫn thích cô đó thôi.
Một cô gái chỉ vì sợ anh bị mất mặt trước người lạ mà giành lấy quyển thực đơn, khe khẽ đọc cho anh từng món từng món. Cô gái có vành tai nhỏ xinh, gần như trong suốt trong tia nắng chiều chiếu rọi. Có thật là anh không thích cô không?
Diệp Giai Nam chính là con số 12 trên mặt đồng hồ của Hành Sùng Ninh. Cô vừa là điểm kết thúc cũng là điểm khởi đầu. Kết thúc của quá khứ, của những tháng ngày đau thương và cô độc. Khởi đầu của tương lai, của tình yêu và hy vọng.
Còn đối với Diệp Giai Nam, Hành Sùng Ninh là gì? “Nếu kiếp này chưa từng đến Cairo, thì coi như chưa từng thấy thế giới. Còn thế giới của cô đã gắn liền với Hành Sùng Ninh mất rồi.”**
Bình luận truyện