Khách bộ hành thời gian

Diệp Giai Nam (Phần 3)


trước sau

Bọn họ đưa cô đến bệnh viện.

Trước khi xuống xe, Phương Hân phủ thêm một chiếc áo khoác cho Diệp Giai Nam. Bả vai Diệp giai Nam không xỏ được vào tay áo, bên ngoài lại lạnh, vì thế Phương Hân lại bọc càng kín hơn cho cô.

“Tôi có thể tự đi được.” Sau khi Diệp Giai Nam nói xong, xoay người đi dép lê Phương Hân đưa cho.

Vì thế Hành Sùng Ninh đi đăng kí, Phương Hân đỡ Diệp Giai Nam đi thẳng đến phòng cấp cứu.

Bác sĩ vừa khám xong cho một bệnh nhân đau bụng, liếc Diệp Giai Nam, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hình như bả vai bị trật khớp, không biết có thương đến xương cốt không nữa.” Phương Hân vội vàng trả lời.

“Ở bên nào?”

“Bên trái.”

Bác sĩ đi qua nâng tay Diệp Giai Nam lên kiểm tra, “Sao để trật khớp thế này?”

“Lúc đánh lộn với người bị ngã.” Diệp Giai Nam nói xong liếc Hành Sùng Ninh đã đi đăng kí về.

Phương Hân hơi xấu hổ sờ tai.

Bác sĩ trực ban vẫn còn trẻ, hơi hiếu kì nhìn Diệp Giai Nam, ánh mắt dừng lại chỗ vết máu trên quần áo cô.

“Trên mặt thì sao?” Bác sĩ lại hỏi.

Lúc này ngoài quần áo thì má và trán của Diệp Giai Nam đều bị sưng, đó là lúc trong bóng tối Hành Sùng Ninh ấn cô lên cửa kính, bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên bị đập đầu.

“Bị đụng vào.” Diệp Giai Nam đáp.

Vừa rồi cô vốn hoàn toàn không chú ý, bị hỏi mới cảm thấy trên mặt đau nhức, thực ra còn có một nơi Diệp Giai Nam không tiện nói, đó là ngực cũng bị đụng rất đau.

Bác sĩ lại hỏi: “Vết máu trên người cô là thế nào?”

Bác sĩ khoảng chừng ba mươi tuổi, lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía ba người Hành Sùng Ninh, Diệp Giai Nam và Phương Hân một vòng.

Từ vẻ mặt của bác sĩ, Diệp Giai Nam có thể đoán được đối phương đang tự động bổ não một kịch bản phim truyền hình gia đình máu chó.

Vì thế Diệp Giai Nam vội vàng đáp: “Đây là máu chó, à không là máu gà.”

Cuối cùng bác sĩ quyết định tập trung sự chú ý vào người bệnh, hỏi tiếp: “Trước kia chỗ này từng bị trật khớp sao?”

“Có, trước kia từng bị hai lần.” Diệp Giai Nam thành thật khai báo.

“Vậy có lẽ thành tật rồi.” Bác sĩ nói, “Sau này phải cẩn thận một chút.”

Khớp xương ở bờ vai cô cũng sưng lên, bác sĩ sờ một lúc, cô đau đến mức nhíu chặt mày.

“Trước tiên mang người bệnh đi chụp phim đã.” Bác sĩ nói.

“Vâng, vâng.” Phương Hân không ngừng đáp, nhận lấy tờ khai, đưa Diệp Giai Nam đi chụp phim.

Bên trong phòng cấp cứu lập tức chỉ còn lại bác sĩ và Hành Sùng Ninh, bác sĩ nói: “Người nhà tới điền hồ sơ.”

Hành Sùng Ninh hơi do dự, mới xác định bác sĩ bảo mình.

“Địa chỉ gia đình, nghề nghiệp, bổ sung cả số điện thoại  nữa.” Bác sĩ đẩy giấy bút qua.

Anh vốn đứng ở cửa, hai tay đút trong túi quần, nhìn về phía tờ khai ở xa nói: “Đợi lát nữa các cô ấy quay lại điền.”

Bác sĩ cũng chả quan tâm thái độ của Hành Sùng Ninh, lấy lại tờ khai: “Anh nói đi tôi ghi.”

Hành Sùng Ninh đành phải báo địa chỉ và số điện thoại của mình.

Sau khi lấy được kết quả kiểm tra, bác sĩ giơ tấm phim lên nói: “Xương cốt không có vấn đề gì, chỉnh về vị trí cũ sẽ không có vấn đề gì, có sợ đau không? Không sợ thì không cần dùng thuốc tê.”

“Tiêm thuốc tê!” Diệp Giai Nam cảm thấy lần đầu tiên trong đời có cảm giác hăng hái như vậy.

Đến phòng điều trị, bởi vì phải cởi quần áo, cho nên Hành Sùng Ninh tránh bên ngoài không đi vào. Chỉ nghe thấy tiếng Diệp Giai Nam kêu la thảm thiết, tiếng cười của y tá truyền đến: “Nhịn một chút, đường đường là một người lớn, sao lại sợ tiêm như vậy.”

Qua một lúc, bác sĩ đi vào, mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Điện thoại của Phương Hân vang lên, cô ấy thấp giọng nói: “Đợi bên này xong việc em sẽ về, anh cũng không biết dỗ con sao?”

Mấy phút sau, lại nghe thấy tiếng bác sĩ: “Thả lỏng, cô thả lỏng trước đã.”

Sau đó lại im bặt.

Người đầu tiên đi ra là bác sĩ, lúc đi ra ngoài anh ta nhìn thấy Hành Sùng Ninh vội lên tiếng dặn dò: “Để cho bệnh nhân ở lại đây quan sát, sau đó tôi kê thuốc tiêu viêm cho bệnh nhân, một lát sau sẽ truyền dịch. Anh cầm hoá đơn đi nộp viện phí đi.

Hành Sùng Ninh làm theo.

Chờ anh quay lại, nhìn thấy Phương Hân đang đứng ở cửa phòng bệnh nói chuyện điện thoại, nhíu mày: “Em thật sự không về được.”

Phương Hân cúp máy mới nhìn thấy Hành Sùng Ninh ở phía sau, “Hành tiên sinh, quá muộn rồi, anh có cần quay về nhà nghỉ ngơi trước không, một mình tôi ở lại đây là được rồi.”

Hành Sùng Ninh lại hỏi ngược lại: “Trong nhà có việc sao?”

Phương Hân xấu hổ cười: “Thằng bé quấy khóc ở nhà.”

“Vậy cô về trước đi, ở đây có tôi rồi.”

“Vậy xe thì sao ạ?”

“Cô lái về đi, tôi sẽ tự gọi taxi về.”

Sau khi tiễn Phương Hân, anh đưa phiếu cho y tá. Y tá nhìn hoá đơn, đối chiếu thuốc, sau đó bưng khay đi truyền dịch.

Anh ở bên ngoài quan sát một lát, đợi y tá đã xong việc mới đi tới cửa.

Lúc này Diệp Giai Nam đang chật vật ở bên trong, bởi vì tay trái của cô cần phải cố định cho nên bác sĩ quấn băng đeo lên cổ cho cô, tay phải có thể hoạt động được thì đang phải truyền dịch, cô vốn cảm kích trước khi đến bệnh viện Phương Hân còn cầm theo di động cho mình, nhưng lúc này lại chả dùng được.

Một mình cô ngồi dựa vào giường bênh, y tá đắp chăn lên đùi cho, xung quanh im ắng, từng giây trôi qua đều vô cùng nhàm chán. Cô di chuyển tay phải, cẩn thận lấy di động để trong túi áo ra, sau đó đặt ngang lên đùi mình.

Sau khi làm xong, Diệp Giai Nam ngẩng đầu mới phát hiện Hành Sùng Ninh đang đứng ở cửa ra vào.

Cô mặc kệ anh, cúi đầu tiếp tục nghịch di động.

Hành Sùng Ninh kéo ghế ngồi cách giường bệnh hai mét. Anh nhíu chặt ấn đường, hai tay khoanh trước ngực, không nói lời nào nhìn chằm chằm từng giọt chất lỏng rơi xuống trong bình truyền dịch.

Ngồi một lát, cô cảm thấy mông mỏi nhừ, vì thế lại hơi dịch chuyển, không nghĩ tới điện thoại trên đùi vì thế mà trượt xuống, “rầm” một tiếng rơi thẳng từ trên giường xuống đất.

Tiếng động này đã khiến Hành Sùng Ninh chú ý.

Diệp Giai Nam thấy anh nhìn qua, nhưng anh chả hề có ý định giúp đỡ.

Điện thoại nằm yên trên mặt đất, lúc đầu màn hình còn sáng, hơn mười giây sau tắt hẳn.

Cô cũng chả muốn làm phiền đến anh, tự mình ra tay, giẫm lên giày, cẩn thận quan sát bên tay đang truyền nước, ngồi xổm xuống nhặt điện thoại.

Sau đó cô quay lại giường tiếp tục mê mẩn với trò chơi trong điện thoại, cuối cùng Hành Sùng Ninh mới có động tĩnh. Anh từ từ đứng dậy, đi tới cửa nói với y tá: “Truyền hết dịch rồi.”

Đã lâu anh không nói chuyện, giọng rất nhỏ, lúc nói đến “hết dịch rồi”còn mất âm,vì thế anh hắng giọng lặp lại lần nữa.

Y tá nhiệt tình chạy tới thay lọ dịch khác.

Đến khi di động chỉ còn hai vạch pin, Diệp Giai Nam cảm thấy buồn đi vệ sinh.

Cô cắn răng nhịn.

Sau đó, trong phòng cấp cứu lại có thêm người bệnh tới, là một đứa bé khoảng năm sáu tuổi, trên tay băng thạch cao, trước đó đã bị gãy tay rồi, nửa đêm đột nhiên nói tay đau, còn phát sốt, người lớn không dám coi thường vội đưa tới khám.

Vì thế bác sĩ và y tá lại bận rộn.

Diệp Giai Nam cố gắng dời đi sự chú ý, nhưng cuối cùng không còn chịu nổi nữa, nhìn xung quanh một vòng cũng không tìm được giá treo bình truyền dịch di động. Cô cố gắng lắm mới tìm được một bóng dáng có thể nhờ giúp đỡ, cố nhịn, sau đó lớn tiếng gọi: “Bác sĩ, có thể giúp tôi tìm

giá truyền dịch di động không, tôi muốn đi WC.”

Bác sĩ vừa khám cho cô đang bận rộn, thuận miệng đáp: “Ở đây không có, không phải người nhà cô ở bên cạnh sao? Bảo anh ta đưa cô đi.”

Cô mím môi, dứt khoát đứng dậy xuống giường tự cầm lấy túi truyền dịch.

Cô cũng không dám làm quá, kiễng chân lên, lần đầu vươn tay không với được, lần thứ hai vươn tay, máu bị chảy ngược vào ống.

Lúc này, Hành Sùng Ninh duỗi tay một cái dễ dàng lấy được túi dịch xuống. Anh đứng phía sau cô, vóc dáng rất cao, mang lại cho cô cảm giác áp bức khó nói nên lời, hơn nữa vừa rồi anh chỉ dùng một tay bẻ trật vai cô, Diệp Giai Nam lập tức cảm thấy da đầu run lên.

“Để tự tôi làm.” Cô nói.

“Tôi đoán cô không làm được đâu, WC ở rất xa.” Anh đáp.

Quả nhiên WC ở rất xa, từ phòng cấp cứu đi đến tận tít cuối hành lang tầng một. Cô đi ở đằng trước, anh đi tụt lại nửa bước ở phía sau, vững vàng giơ túi dịch.

Đi đến cửa WC, bên trái là WC nam, bên phải là của nữ.

“Tôi nên chọn bên trái hay phải đây?” Diệp Giai Nam cố ý hỏi.

“Cô có thể chọn giải quyết ngay tại chỗ. Tôi chả có vấn đề gì hết.” Anh dùng ánh mắt hất về phía bồn rửa tay ở chính giữa.

Cô nhìn vào tấm gương trên bồn rửa tay, lườm anh.

May mà đúng lúc đó gặp được một y tá đi đến giải vây hộ, dẫn Diệp Giai Nam vào nhà WC nữ.

Trở lại giường bệnh, cô không nhịn được hỏi: “Có phải anh chưa từng bị thương nên tính cách mới thiếu hụt như vậy?” Kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, tự cho mình là đúng.

Anh liếc xéo cô, không giận cũng không đáp.

“Được rồi, hiện tại chúng ta nói chuyện đi.” Cô nói tiếp.

“Có lẽ cô nên giải thích với tôi tại sao lại xuất hiện ở nhà tôi.” Anh nói.

“Rõ ràng là anh đột nhiên xuất hiện ở nhà tôi mới đúng.” Cô cãi lại.

“Cô chắc chắn?” Anh hỏi lại.

“Tôi…” Diệp Giai Nam hơi chột dạ, “Tôi chắc chắn. Bởi vì tên chủ nhà không phải là anh. Trên hoá đơn tiền điện rõ ràng ghi là Hành Tranh Minh chứ không phải anh. Chú Hành là bạn mẹ tôi, chú ấy cho tôi ở nhờ.” Diệp Giai Nam trừng mắt, bày ra dáng vẻ “Đừng tưởng rằng hai người là họ hàng thì anh có thể chiếm lấy tổ”.

“Hành Tranh Minh là anh trai tôi.” Anh nói đơn giản.

“Vậy thì sao?” Cô hỏi.

“Ngày mai cô chuyển đi, tôi sẽ chi trả tiền thuốc men, giao lại chìa khoá cho tôi.”

Tính cách cố chấp của Diệp Giai Nam đã bị anh chọc ra, còn có cảm giác bị kẻ địch đạp trúng chỗ đau, sống chết gì cũng phải giữ được mặt mũi, vì thế cô thẹn quá hoá giận, nghiến răng nghiến lợi: “Là chú Hành bảo tôi ở, anh có quyền gì đuổi tôi đi.”

Hành Sùng Ninh ngồi xuống ghế.

Anh vốn không nhìn thẳng vào Diệp Giai Nam, lúc này nghe cô nói vậy, hơi nghiêng đầu, liếc cô, cằm hơi hếch lên, thản nhiên đáp: “Vậy hiện tại ngồi trước mặt cô là một chú Hành khác không muốn cho cô ở.”

Diệp Giai Nam tựa trên giường bệnh, còn anh lại ngồi trên ghế, rõ ràng cô cao hơn so với anh một chút, đã cảm nhận được cảm giác anh đứng từ trên cao nhìn mình.

Đối với khuôn mặt kiêu căng kia, Diệp Giai Nam cảm thấy nếu không vì xót tiền, cô sẽ lập tức lấy di động ném vào mặt anh, sau đó tháo băng ra đánh một trận.

Share this:


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện