“Lão gia…” Quản gia nhẹ nhàng gõ cửa, đi đến
“Sở Trung Thiên tiên sinh đang ở ngoài cửa. Nói ta mang cái này giao cho ngày.” Quản gia nói, lấy ra một gói bọc trong giấy màu nâu. “Đã kiểm tra, bên trong không có chất nổ, chỉ có một ít tài liệu.”
Lão nhân cầm lấy gói, duỗi ngón tay có chút tiều tụy ra, cởi lớp giấy bọc.
Lấy tài liệu ra, lật lật vài tờ. Ánh mắt của lão nhân không khỏi trở nên âm lãnh.
“Người đưa tài liệu này đâu.”
“Hắn đang đứng ở ngoài cửa lớn, hắn nói sau khi ngài xem xong tài liệu này, tự nhiên sẽ gặp hắn.”
“Ha ha, khẩu khí thật lớn a, nhưng mà nhà của ta, cho tới bây giờ đều là vào thì dễ dàng, mà ra thì khó khăn.”
Ngón tay lão nhân cầm tài liệu không khỏi dùng sức.
Lão nhân ngẩng đầu nhìn trên tường đích ảnh chụp, hít sâu hai cái khí, nỗ lực làm cho mình tỉnh táo xuống.
Qua một hồi lâu.
“Lão gia, Sở tiên sinh đến.” Quản gia lễ phép mở cửa. Sở Trung Thiên bước những bước thật lớn tiến vào.
Không khách khí ngồi lên ghế.
“Ngươi đi xuống đi.” Lão nhân phất tay với quản gia, quản gia đi ra khỏi cửa, đóng cửa lại.
Trong không khí, chỉ có sự yên tĩnh làm cho người ta hít thở không thông.
“Chắc hẳn ngươi cũng tra được thân phận của ta rồi? Ông nội yêu quí???” Mấy chữ cuối cùng, Sở Trung Thiên cơ hồ ta từ kẽ răng mà phun ra.
“Ngươi là tạp chủng mà tiện nhân kia sinh ra…” Không biết vì sao, khi điều tra thân phận của Sở Trung Thiên, ảnh chụp là giả, cả giấy căn cước là giả, mà lão lại ngu xuẩn đem giả thành thật, chỉ liệt Sở Trung Thiên vào đối thủ buôn bán đơn thuần.
Cho nên cũng không tiến hành quấy nhiễu thu hoạch của Sở Trung Thiên, muốn cho đứa cháu của mình một chút giáo huấn nho nhỏ.
Lão nhân nhìn Sở Trung Thiên, khuôn mặt âm lãnh đang theo dõi lão.
Khuôn mặt này, cùng với nữ nhân câu dẫn con của hắn giống nhau tới 80%.
Cho nên lão nhân trong nháy mắt minh bạch. Nữ nhân kia còn chưa có chết, hơn nữa còn sinh ra tạp chủ trước mắt.
“Ngươi tới đây, là muốn làm cái gì?”
“Ta chỉ là muốn lấy lại những thứ thuộc về ta mà thôi.” Sở Trung Thiên nhẹ cười, vươn tay đưa ra một phần tài liệu.
Lão nhân cầm lấy tài liệu, hai mắt nhìn. “Đem tất cả tài sản của ta chuyển cho Lục Thiên Hạo?”
“Ân, đúng vậy, hy vọng ông nội ngài có thể phê chuẩn.” Sở Trung Thiên vẫn mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại là lạnh lẽo vô tận.
“Nếu như ta nói, ta không đáp ứng?” Lão nhân hiểu, nam nhân ở trước mắt, vô luận đưa ra yêu cầu gì, tất cả mọi thứ, đều là âm mưu.
“Ông nội có thích nghe chuyện xưa không?” Sở Trung Thiên cười hỏi lão nhân.
Lão nhân cũng không nói lời nào, chỉ là lạnh lùng nhìn Sở Trung Thiên.
“Ngày xưa có một đôi vợ chồng, sống rất hạnh phúc.” Lão nhân nghe nói như thế, khẽ nhíu mày.
“Về sau người nam nhân kia bị người ta sung quân, vợ hắn chỉ có thể ở quê hương chờ hắn.”
“Ngươi biết nam nhân đó sau này thế nào không? Ông nội?” Sở Trung Thiên nhìn sắc mặt của lão nhân chậm rãi biến trở nên xanh mét, không khỏi cười cười.
“Nam nhân đó trở thành lính đào ngũ, bị người ta bắt được, nhưng mà khi đó bọn họ lại phát hiện nam nhân đó không còn kê kê, không biết là bị ai cắt mất.”
Bàn tay lão nhân cầm tài liệu có chút run rẩy.
“Về sau nam nhân đó về quê, nhưng mà khi về đến nơi, lại phát hiện vợ hắn có con. ”
“Ngươi, ngươi nghe được chuyện này từ chỗ nào?” Lão nhân lúc này rốt cuộc không cách nào bình tĩnh được, đến cả thanh âm cũng trở nên run rẩy.
“Ông nội, ta kể chuyện xưa nghe có hay không?” Sở Trung Thiên dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nói với lão nhân.
“Đứa bé kia đương nhiên không phải là con của nam nhân đó, cho nên, nam nhân đó đã tàn khốc bức tử vợ hắn. Lưu lại đứa trẻ đó.”
“Bởi vì hắn đã không cách nào sinh dục nữa.”
“Về sau nam nhân đó dần dần trở thành thương nhân thành đạt, con của hắn dưới sự khống chế của hắn, dần dần lớn lên.”
“Đứa bé kia đã yêu nữ hầu vẫn luôn chăm sóc cho hắn, nhưng lại bị cha hắn phản đối.”
“Nhưng mà đứa bé đó đã yêu nữ nhân kia, yêu quá sâu đậm, cho nên bọn họ quyết định bỏ trốn.” Sở Trung Thiên nói đến đây thì ánh mắt trở nên lạnh hơn, bởi vì