Nụ hôn khiến người hít thở không thông, Hùng Dao dùng đôi mắt đỏ ươn ướt kia của mình trừng anh, cô thấy được vẻ si dại tràn đầy ánh mắt ấy, anh ấn đầu cô như hận không thể nuốt cô vào bụng.Đầu lưỡi bị hôn đến tê dại, nước bọt không ngừng giao thoa giữa môi răng, Kỷ Thừa ác ý cuốn lấy đầu lưỡi cô, ép cô nuốt xuống nước bọt của anh.Đến tột cùng không biết nụ hôn này dây dưa bao lâu, trên mặt cô thấm đẫm lệ, Kỷ Thừa từ từ thả cô ra, môi cả hai đều bị hôn đến sưng đỏ, gian phòng lạnh lẽo mà toàn thân cô lại nóng lên vì tức giận.Giơ tay muốn tát lên mặt anh, Kỷ Thừa lại vững vàng nắm lấy cổ tay cô.Nhẹ nhàng đưa bàn tay còn lại, ngón trỏ cong cong lau đi giọt lệ bên khóe mắt.“Đừng khóc, Hùng Hùng.”Cô cắn đôi môi đỏ hồng, nức nở một tiếng, nắm tay đánh vào người anh: “Cút ngay, anh cút ngay! Em không thèm quan tâm đến anh nữa, đừng chạm vào em, em ghét anh.”Mặc cho cô giãy giụa thế nào, Kỷ Thừa dùng sức ôm chặt cô vào lòng, sức lực cô yếu ớt, đánh vào người anh chẳng thấy đau đớn gì.“Hùng Hùng, anh thật sự rất yêu em, cầu xin em hãy ở cạnh anh thêm lần nữa, anh cầu xin em.”Cô nghẹn ngào khóc, không còn hơi sức vùng vẫy nữa, vừa khóc vừa ho khan: “Em không cần... Em không cần, anh tránh ra, khụ khụ... Tránh ra!”Tay anh dùng lực mạnh khiến cô đau đớn, cắn răng mở miệng: “Em một hai cứ phải ép anh đúng không!”Anh cho cô đủ cơ hội rồi, việc có thể thương lượng cũng đã thương lượng đủ rồi, lần này sẽ không để cô rời đi nữa, dù cô có nói gì cũng thế thôi.Hùng Dao khóc không ra hơi, cổ họng ngứa ngáy, ho hết trận này đến trận khác, anh nghe thấy mà xót xa, ấn đầu cô ôm vào lòng mình, bình tĩnh nói với cô.“Em sẽ không bao giờ được rời khỏi anh, vĩnh viễn không bao giờ, Hùng Dao, anh sẽ không buông tay em, dù cho em có muốn chạy trốn đến đâu. Sự nhẫn nại của anh cũng có giới hạn, đừng để anh phải làm tổn thương em, anh không muốn để em phải sợ anh.”Hùng Dao nói không sợ là giả, nghĩ đến khi bị anh cưỡng chế ân ái, loại đau đớn kia dù nhiều năm trôi qua cô vẫn không thể nào quên được, toàn thân đều run rẩy theo, cho dù được anh ôm, thế nhưng lại càng thêm sợ hãi.Cô ho dữ dội, Kỷ Thừa vỗ nhẹ lưng cô: “Ngoan, ăn cơm trước, đợi lát về uống thuốc rồi đi ngủ, khó chịu quá thì nói cho anh biết.”Trong phòng học tối tăm đen kịt, chỉ vỏn vẹn một tia sáng, đèn pin di động chiếu thành một chùm sáng, Kỷ Thừa đút cô ăn từng chút từng chút một.Nhớ đến sau đêm hôm ấy, anh nhốt cô ở khách sạn, cũng như thế này, dịu dàng đút cô ăn, sợ dọa đến hành động của cô. Cả hai lần đều giống như đúc, không hề thay đổi gì.Khuôn mặt Hùng Dao ngột ngạt đến đỏ bừng, cổ họng khó khăn nuốt vào từng ngụm cháo nóng, vừa đưa tay lau nước mắt, vừa hít hít mũi không nén được nỗi nghẹn ngào, đáng thương vô cùng, như thể cô đã chịu rất nhiều uất ức.Quan hệ cả hai vẫn duy trì gượng gạo như thế, một người vội lui tránh về sau, một kẻ không ngừng đuổi về phía trước, mà đôi chân ngắn của cô cũng không chạy đâu xa được.Ngày hôm sau lúc dạy bọn trẻ, vài đứa bé dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi sao mắt cô lại đỏ như vậy.Cô tức giận cả đêm, chỉ vào Kỷ Thừa trước mặt, bảo rằng anh là kẻ xấu.Mấy đứa trẻ ngây ngô liền hoàn toàn tin tưởng.Vào trưa khi Kỷ Thừa đưa cơm cho cô thì bị tập thể đám trẻ cản bước, vài đứa nắm chặt tay chặn lại đường nhất định không cho anh đi qua.Anh chỉ vào phòng học nói: “Thầy đi đưa cơm cho cô Hùng bọn con.”Cô bé nhỏ trước mặt vươn tay ra, ý bảo đưa cơm cho bé.Kỷ Thừa rất không hài lòng: “Thầy phải đích thân đưa.”Cả bầy trẻ lắc đầu, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói gì đó, nhưng anh nhìn không hiểu, cất bước định đi lên.Kết quả,