Khẽ Thôi Nào!

Nguy Hiểm


trước sau

Mới tới đây dạy tình nguyện được một tuần, Kỷ Thừa đã gây *huyết hải thâm thù với mấy đứa trẻ không biết nói, tuy anh thực sự không muốn tính toán với mấy đứa trẻ ấy, nhưng anh lại để ý việc Hùng Dao tùy tiện tay nắm tay với người khác, lông mày anh không khi nào buông lỏng.*Huyết hải thâm thù: Nghĩa là mối thù sâu nặng.Một vài đứa trẻ cảm thấy anh quá nghiêm túc, không dịu dàng giống những thầy cô khác, lúc anh giảng bài, chúng cũng đặc biệt sợ hãi.Ngày thứ hai không cần lên lớp, Lý Tấn tổ chức hoạt động leo núi cho các em học sinh, vừa hay thời tiết cũng trong xanh đến lạ thường.Hùng Dao đi cuối dắt tay hai bé gái, Kỷ Thừa nhìn mà khó chịu, vì dáng người cao dễ dẫn đường, thể lực cũng tốt, nên anh cùng Lý Tần đi đầu.Những con đường sườn núi đều được thôn dân đi nhiều mà tạo nên, leo núi cũng không cảm thấy khó khăn, Lý Tấn vừa đi vừa nói chuyện phiếm với anh."Trưởng thôn nói với tôi, có người đã tài trợ cho trẻ em ở vùng núi này, vẫn luôn kéo dài tới bây giờ, từ đầu đến cuối là cùng một người, nói ít cũng phải 3 năm rồi, năm nào cũng gửi đến một khoản tiền lớn, dùng cho việc mở rộng trường học và ăn uống, chỗ ở, quần áo, vật dụng vân vân.""Kéo dài được ba năm rồi? Có biết là ai không?"Lý Tấn sờ cằm, nghĩ: "Trưởng thôn nói với tôi, nghe nói là một vị họa sĩ nổi tiếng, họ Hà, là người đoạt giải nhờ vẽ bức tranh về một người đẹp, nghe nói người đẹp này còn là vợ của anh ấy, giờ hai người sống ẩn dật nơi núi rừng, khá quan tâm tới từ thiện."Kỷ Thừa nhướng mày: "Thầy miêu tả như thế rất giống với vài thầy cô hướng dẫn ở trường đại học của tôi, có một sinh viên mỹ thuật tốt nghiệp ở trường chúng tôi, cũng là một họa sĩ khá nổi tiếng, cũng họ Hà.""Ồ, thật không thế? Cứ như cùng một người ấy.""Thầy Lý! Chân em mỏi quá, đi không nổi nữa rồi."Cậu bé phía sau nắm lấy góc áo của anh bật khóc làm nũng, Lý Tấn cúi người ôm cậu lên: "Em là con trai đấy, nhìn các bạn nữ khác đều đi được kìa, sao em lại đi không nổi chứ?"Cậu bé cười hì hì, ôm lấy cổ anh: "Vì muốn được thầy Lý bế em! Em rất nhẹ mà, đúng không?""Khá nhẹ, dù nhẹ thầy cũng không bế được lâu đâu, chỉ bế em được 10 phút thôi, sau đó em phải tự đi đấy.""Dạ!"Kỷ Thừa quay lại nhìn người ở phía cuối.Quả nhiên đã mệt đến thở hổn hển, đi rất chậm, vừa đi vừa nghỉ.Anh muốn qua đó đợi cô một chút, bị Lý Tấn nhìn thấu tâm tư, có lòng tốt nhắc nhở."Giáo sư Kỷ, có lúc cô Hùng cũng khá cứng đầu, tôi khuyên thầy, lúc này đừng qua đó giúp cô ấy, tự mình leo núi cũng là một loại cảm giác thành tựu."Cô không cứng đầu, chỉ là tính khí giống trẻ con, rất cố gắng, rất nỗ lực muốn làm tốt việc mình muốn, cẩn thận từng bước từng bước một.Sau khi leo tới đỉnh núi, lúc này đúng lúc ánh mặt trời chiếu chói chang nhất, đám trẻ hò reo trên đỉnh núi, lấy những cành cây dưới đất lên đùa nghịch, bất cứ thứ gì các em nhặt dưới đất cũng biến thành đồ chơi.Hùng Dao nấp vào nơi thoáng mát sau phiến đá, chống đôi chân nghỉ ngơi, mệt mỏi thở hổn hển, dù vậy nhưng tâm trạng cô vẫn rất vui.Một cái bóng lớn che trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên, Kỷ Thừa đang cúi đầu nhìn cô, lấy ra một bình nước."Uống chút nước."Cô khát quá rồi, cũng không ra vẻ, cầm lấy bình nước nói một tiếng cảm ơn, vặn nắp, ngửa cổ, miệng bình cách xa môi rót vào trong miệng.Kỷ Thừa nhìn mà khó chịu trong lòng."Chuyện hôm qua, có thể tha thứ cho anh không?" Anh ngồi xuống hỏi.Hôm qua, chuyện anh làm mấy đứa trẻ kia khóc.Hùng Dao mím môi: "Em tha thứ cho anh, vốn là do em không tốt, nói xấu anh trước, nhưng có vẻ mấy đứa trẻ ấy không tha thứ cho anh, anh nói chuyện quá hung dữ."Có lẽ là do quá mệt, hai má cô bị phơi đỏ ửng, mỗi khi nói, hai má nhô lên, mềm mại, muốn véo cho một

cái."Sau này sẽ không thế nữa, anh sẽ nói chuyện nhẹ nhàng hơn, tha thứ cho anh là được."Kỷ Thừa cười, khoé miệng nhếch lên rất cao, cười mang theo nếp nhăn, vẫn không thể kiềm chế được, anh đưa tay véo chiếc má phúng phính của cô, Hùng Dao nhất thời đờ đẫn không né tránh."Giáo sư Kỷ!"Lý Tấn đang gọi anh, Kỷ Thừa chống chân đứng dậy: "Nghỉ ngơi đi, anh qua đó một chuyến."Sự dịu dàng khó lý giải, cô ôm lấy hai chân, cảm thấy trái tim có chút khó thở, không biết có phải là do leo núi hay không.Lý Tấn đưa ra một ý tưởng kỳ quái: "Thầy cảm thấy việc nướng BBQ trên núi thế nào? Nắng đẹp thế này, nướng BBQ là một ý tưởng không tồi."Kỷ Thừa nhìn quanh tứ phía: "Thầy có hơi hoang đường quá đấy, lửa trên núi rất dễ gây ra hỏa hoạn, tuy hôm nay thời tiết không khô nóng nhưng cũng rất dễ xảy ra chuyện.""Ây da, xem trí nhớ của tôi này, quên mất loại chuyện này." Anh chỉ nghĩ mà không suy xét hậu quả.Cách đấy không xa, bất ngờ truyền đến tiếng của cô Lữ, hai người quay đầu lại nhìn, thấy cô đang ở bên sườn núi la lớn gì đó, nghe hai lần mới nghe ra rõ."Nguy hiểm quá! Mau lên đây đi, đừng ở đấy!"Hai người họ vội vàng chạy qua, trông thấy ở sườn núi dốc có hai học sinh trèo cành cây lấy mũ, dọa mọi người một trận.Lý Tấn vội vàng trấn tĩnh mọi người: "Đừng nhúc nhích! Các em đừng nhúc nhích, thầy qua đó bế các em lên đây, chút nữa thầy sẽ giúp các em lấy mũ, nắm cành cây, đừng nhúc nhích!"Kỷ Thừa nắm lấy cánh tay anh: "Thầy không được, để tôi xuống, sườn núi hơi dốc, chân tôi dài có thể giẫm tới được."Lý Tấn trên mặt hiện lên dấu hỏi chấm, sao lại cảm thấy như lúc này thầy ấy đang khiêu khích anh vậy?Hai đứa trẻ ôm cành cây mới cảm thấy sợ hãi, phía dưới là sườn núi dốc không có bất cứ điểm tựa nào, lăn xuống dưới không phải là chuyện đùa, huhu khóc òa lên.Cô Lữ thấy anh thận trọng đi xuống, không yên tâm : "Hay để tôi bảo mấy giáo viên nữa tới giúp, xem thử gần đây có dây thừng không?""Đừng, đừng, đừng nói gì, bình tĩnh." Kỷ Thừa cúi đầu, mồ hôi lạnh lấm tấm dính trên trán, cẩn thận giẫm lên cành cây khô, lại không biết cành cây này có thể chịu được trọng lượng của anh không, phát ra những tiếng gãy răng rắc.Đứa nhỏ ôm lấy cành cây ở xa nhất vẫn muốn lấy chiếc mũ, dùng sức nặng cơ thể thò tay ra với, kết quả tay còn lại không nắm chắc, mắt thấy sắp rơi xuống.“Đừng nhúc nhích!”Kỷ Thừa hét lớn một tiếng, giẫm thẳng lên cành cây lao tới nắm lấy tay cậu.Quả nhiên cành cây chịu không được, đứa trẻ còn lại trợn tròn mắt khóc lớn, Lý Tấn không hề do dự lao ra ôm lấy cậu, cả cành cây gãy kêu răng rắc."Ấy, cẩn thận!""A!"Cô Lữ vốn định đưa tay ra bắt lấy bọn họ, kết quả trượt chân, ba người ngã lăn xuống, hai người vội vàng ôm chặt lấy đứa trẻ vào lòng.Quất Tử nghe thấy tiếng vừa hay nhìn qua, Hùng Dao đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai, vội vàng quay người lại nhìn.Tất cả các giáo viên đều hoảng sợ hô lên, một số giáo viên nam có thể lực tốt nhanh chóng bám cành cây xuống núi tìm người.Trong tiếng gọi hô ồn ào, Hùng Dao mới biết đã xảy ra chuyện gì, tim như nhảy vọt lên tận cổ họng, ngừng thở, chết lặng, cô không do dự quay người lại, lập tức cùng các thầy cô xuống núi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện