Chương 23: Ô Ngộ (4.2)
Tôi rít một ngụm khói: "Còn nhớ những con chim kia không?"
Cô ấy sửng sốt: "Chim?" Trong mắt cô ấy rõ ràng hiện lên thứ gì đó. Vì thế tôi biết cô ấy cũng có ấn tượng.
Tôi gật đầu: "Đúng, hôm chúng ta ở trên thuyền nhìn thấy những con chim màu đen, kì lạ kia. Tôi chưa từng thấy chúng ở nơi nào khác. Trên mạng cũng không tra được chủng loại."
Không khí trong phòng dường như trở nên yên tĩnh. Dáng vẻ cô ấy hơi run sợ, ánh mắt cũng trống rỗng khiến cho tôi không được thoái mái, đành phải hít mấy hơi thuốc, tự giễu cười.
Cô ấy hỏi: "Là anh sao?" Giọng nói nhỏ bé yếu ớt.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy: "Là tôi."
Nét mặt của cô ấy trở nên khó có thể tin nổi, đồng thời mở miệng như súng liên thanh: "Sao có thể chứ? Sao anh có thể thay đổi nhanh như vậy? Trong thời gian ngắn ngủi một người không thể như vậy được! Hơn nữa anh không phải tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, lập tức thoải mái nhậu nhẹt, sao hiện tại..."
"Đàm Giảo!" Tôi ngắt lời cô ấy, thậm chí khẽ cười, "Không sao, con người đều sẽ thay đổi. Tôi như hiện nay cũng không có gì không tốt."
Cô ấy nhìn chằm chằm tôi, sau đó hỏi: "Ô Ngộ, anh đã trải qua chuyện gì?"
Tôi yên tĩnh trong phút chốc, nhìn tàn thuốc trong tay đã tắt hẳn, lúc này không còn muốn che giấu bản thân trước mặt cô ấy nữa, nhưng tôi cũng không có cách nào tự thuyết phục bản thân. Tôi đáp: "Nhân sinh."
Cô ấy im lặng một lúc lâu.
Tôi lấy cầm điếu thuốc, duỗi tay giữ chặt vai cô ấy, cô ấy hơi giãy ra, quay đầu đi không nhìn tôi. Cô ấy lại tức giận, mất hứng. Tôi không biết rõ là vì sao.
Cuối cùng, cô ấy cắn môi: "Nói tiếp đi. Tôi cũng biết đã thấy những con chim đó ở đâu, anh nói trên thuyền... tôi cũng nhớ ra rồi. Trên đường đi cũng nhìn thấy mấy lần. Những con chim đó thì sao?"
"Những con chim ấy không bình thường." Tôi nói, "Chúng không nên
xuất hiện trong thành phố, tôi đuổi theo phát hiện chúng được huấn luyện nghiêm chỉnh, rất thông minh."
Đàm Giảo: "Vậy thì sao?"
Tôi nhìn vào mắt cô ấy: "Chuyện không bình thường, thường có liên quan đến những chuyện khác thường. Tôi nghĩ có lẽ nó liên quan đến chuyện xảy ra trên thuyền với chúng ta."
Cô ấy hơi sửng sốt: "Chuyện gì cơ?"
Tôi không nghĩ tới cô ấy lại có phản ứng như vậy, chẳng lẽ cô ấy thực sự không giống như tôi? Tôi liếm môi: "Cô còn nhớ chuyện xảy ra một ngày sau đó trên thuyền không?"
Trong mắt cô ấy mờ mịt, sau đó là khiếp sợ, như là vừa nhận ra sự thật này. Tôi đột nhiên hơi bất đắc dĩ, cô nhóc này rốt cuộc còn mơ màng bao nhiêu đây? Chuyện này giống như một cái hố trong lòng tôi, còn cô ấy lại như chả biết gì hết.
Tôi nói: "Tôi không nhớ được chuyện gì xảy ra sau ngày hôm đó. Lúc có trí nhớ là khi xuống thuyền về đến nhà. Có phải cô cũng vậy không?"
Cô ấy mím môi: "Đúng vậy... có thể trước đó tôi thật sự không ý thức được, chỉ nhớ du lịch xong xuống thuyền. Hiện tại anh vừa nói tôi mới phát hiện chả nhớ gì chuyện xảy ra mấy ngày đó, một chi tiết cũng không. Tại sao có thể như vậy..."
Thấy cô ấy hoảng sợ, tôi đưa chai nước bên cạnh qua, cô ấy bất an uống một ngụm, cuối cùng lại im lặng.
Tôi thấy cô ấy đã bình tĩnh trở lại mới nói tiếp: "Cho nên một năm nay tôi vẫn không ngừng điều tra chân tướng, nhưng mà vẫn không có tiến triển gì."
Ai ngờ những lời này càng đẩy sâu cô ấy vào vách núi.