Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 45


trước sau

Chương 45: Đàm Giảo (7.4)

Người nhà họ Chu lại nhanh chóng nhao nhao.

"Không được!" "Gã là tên điên, đừng nghe gã!" "Cha, con phải cứu Tiểu Hàn, nhất định phải cứu lấy Tiểu Hàn..." "Chém ai? Không thể chém ai được!" "Vậy làm thế nào đây?"

"Rốt cuộc mày là ai? Tại sao lại muốn đối phó với người nhà tao?"

Gã cầm dao, bật cười nhìn bọn họ, là nụ cười khổ sở, có lẽ là bị tiếng bàn tán ảnh hưởng, gã bất ngờ hét lên: "Câm miệng!"

Đám người dưới hố sợ hãi im lặng.

"Chọn, không chọn được đúng không? "Gã nói, "Không nỡ... ba người, đúng không? Tôi đây, cho các người một... đường. Các người chọn một người ra... chết! Tôi để lại... những người khác và đứa bé! Lần này, không có cơ hội... thay đổi! Không có... lựa chọn khác!"

Trong lòng tôi chấn động.

Con dao của gã nhắm về phía đứa trẻ.

Lần này, người nhà họ Chu im lặng tương đối lâu.

Sau đó mẹ Chu Tử Hàn khóc lên trước tiên: "Cha đứa bé, anh nghĩ cách đi, nghĩ đi! Làm sao bây giờ! Con, con tôi, van cầu anh đừng giết nó!"

Chu Trọng Lăng lên tiếng: "Van cầu anh, chúng tôi đem hết tiền giao cho anh, kể cả tiền trong nhà, anh thả đứa bé được không?"

Gã đương nhiên thờ ơ.

"Các người không thấy sao? Trên tay gã có dao đấy! Đầu tiên sẽ giết đứa bé, rồi giết hết đám chúng ta!" Là giọng của Chu Phụng Tiên.

"Chẳng lẽ thật sự một người phải chết sao?" Chu Quý Nhuỵ khóc ròng.

"Chết một người có thể cứu tất cả mọi người! Nếu không thì phải chết hết!" Chu Phụng Tiên quát.

Dưới hố lại im lặng.

Mặc dù tôi không nhìn được tình hình của bọn họ, nhưng cảm giác từng sợi tóc gáy đều dựng đứng cả lên. Tuy giết chóc còn chưa xảy ra, nhưng lại là buổi đêm kinh khủng nhất tôi từng trải qua!

Lúc này, người con rể Ngôn Viễn luôn im lặng lên tiếng: "Mấy người... nhìn tôi làm gì?"

Người ở trên nhìn bọn họ chằm chằm, dường như đã xuất thần.

Ngôn Viễn thất thanh: "Có phải các người quá ích kỷ hay không, thực sự là không còn nhân tính rồi sao? Muốn cứu con cháu nhà họ Chu, các người để cho tôi chết? Muốn thế mạng thì cũng là một trong số các người! Đó cũng không phải là con tôi!"

Giọng của Ngôn Viễn dường như xuyên thủng bầu trời đêm yên tĩnh, hù doạ mấy con chim bay đi. Còn tôi có thể tưởng tượng ra lúc này Chu Quý Nhuỵ đang chắn trước người anh ta, bởi vì cô ấy hét lên: "A Viễn không thể chết được! Anh ấy chết thì con phải làm thế nào? Anh hai chị hai, đây là con của hai người, muốn thế mạng thì phải là các người chứ! Cha, cha nào có đạo lý như vậy? Cha nói câu nào đi chứ!"

Một lát sau Chu Phụng Tiên mới lên tiếng: "Con à, con còn chưa kết hôn với nó, dù sao nó cũng chỉ là
người ngoài!"

Chu Quý Nhuỵ: "Không..."

Ngôn Viễn quát: "Muốn chết thì cũng phải là lão già ông! Chúng tôi vẫn còn trẻ, ông đã sắp bảy mươi rồi, đứa bé cũng là do ông làm mất, tại sao không đổi bằng mạng của ông?"

Dưới hố đột nhiên im lặng.

Sau đó là giọng nói run run của Chu Phụng Tiên: "Con út, con xem đây là chàng rể tốt con tìm đó! Tâm địa ác độc, chê cha sống quá lâu, bảo cha chết đi! Chính là nó! Chính nó phải chết để đổi lấy cháu!"

Dưới hố dường như rất hỗn loạn, có tiếng xô đẩy, còn cả tiếng khóc của Chu Quý Nhuỵ. Chu Trọng Lăng rống lên: "Quý Nhuỵ, qua đây!" Cô con dâu cũng lên tiếng: "Mày chết đi!" Hiển nhiên là giúp đỡ Chu Phụng Tiên đối phó với mình Ngôn Viễn.

Tôi không nghĩ tới chuyện sẽ như thế này. Đây có nằm trong dự liệu của "gã"?

Rốt cuộc là gã muốn gì?

"Im... ngay!" Gã quát, sau đó bật cười to, như là gặp được chuyện buồn cười nhất thế giới.

"Quả nhiên... vẫn là như vậy sao?" Gã giống như lẩm bẩm, nhìn chằm chằm đám người dưới hố, "Cả nhà các người, rốt cuộc... coi đứa bé là thứ gì? Đứa bé được các người sinh ra, rốt cuộc trở thành thứ gì? Không có ai bằng lòng cứu đứa bé, lại để cho người ngoài... hi sinh. Hai mươi lăm năm trước là thế, hai mươi lăm năm sau... vẫn là như vậy sao?"

"Hay là... tôi nói... chưa rõ ràng lắm... là muốn, người nhà họ Chu các người, một người chết đổi... lấy đứa bé. Các người... lại chọn người ngoài. Các người không có... vượt qua thử thách, không vượt qua! Đều phải chết!"

"Chu Phụng Tiên, vậy thì... bắt đầu từ ông. Ông nói cho tôi biết hai mươi lăm năm trước, đứa bé... bị ông đánh mất, năm tuổi ấy... Chu Thúc Vân, có phải... không đáng một xu hay không? Nó... bị người bắt cóc, các người tìm mấy ngày, rồi không tìm nữa... Có phải bởi vì nó đần hơn so với những đứa trẻ khác... năm tuổi còn chưa biết nói chuyện, cho nên... ông đã vứt bỏ nó? Ông có biết, nó luôn... muốn tìm nhà của mình. Nhưng nhiều năm như vậy, các người... chưa từng đi tìm nó, chưa từng đi tìm nó. Thế nhưng nó vẫn muốn về nhà.

Cho... cho nên tôi tìm đến các người. Tôi tìm... cha mẹ, ha ha, còn cả anh trai em gái đến đây."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện