Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 46


trước sau

Chương 46: Ô Ngộ (7.1)

Trong đầu tôi đã hiện lên đầy đủ câu chuyện.

Gã là Chu Thúc Vân.

Hai mươi lăm năm trước, Chu Thúc Vân năm tuổi bị bắt cóc, nhưng gã sinh ra trí lực đã thiếu hụt, nhà họ Chu lại đông người. Theo như cách nói của gã thì nhà họ Chu chỉ đi tìm mấy ngày rồi dứt khoát từ bỏ.

Cuối cùng gã rơi vào tay tập đoàn trộm cắp, học được bản lĩnh, hiện tại quay về tìm.

Gã bắt cóc bốn đứa bé trong khu vực nhà mình ở khi còn nhỏ, trong đó có cả cháu ruột Chu Tử Hàn. Giống như lời Đàm Giảo nói, gã bắt cóc nhiều trẻ em như vậy có lẽ là để làm bạn với mình, vì giải phóng tình cảm nào đó, cũng có lẽ chỉ để che giấu.

Gã đưa ra điều kiện tiền chuộc với một gia đình, thu hút tất cả sự chú ý của cảnh sát. Lúc này lại âm thầm thông báo cho nhà họ Chu tạm thời không có người chú ý, bảo bọn họ đến đây, sắp xếp cạm bẫy kiểm soát.

Sau đó ngược đãi tinh thần, trêu đùa, muốn chém đứa bé, cháu nội duy nhất của nhà họ Chu. Tiếp đó lại muốn chém ba người, cuối cùng giết một người, mục đích của gã vừa là trả thù cũng vừa là thử thách.

Dựa vào lời cùa gã, cuối cùng nhà họ Chu không có ai chịu "hi sinh" vì đứa bé, không vượt qua được thử thách.

Hiện tại gã muốn giết cả nhà bọn họ. Tôi tin đây mới là mục đích thật sự của gã, trước đó chỉ là tra tấn thôi.

Song tôi hoàn toàn không nghĩ tới, Chu Thúc Vân lại móc một khẩu súng ra. Kiểu súng bốn sáu, nhưng nòng súng sáng choang.

Gã xuất thân từ tập đoàn trộm cắp, lấy được một khẩu súng như vậy cũng là chuyện thường, song bởi vậy mà người nhà họ Chu hoàn toàn không có cơ hội sống rồi. Tôi nhìn qua khuôn mặt cười khổ của gã, thật sự là trí lực thấp sao? Toàn bộ quá trình của gã hầu như không có chút sơ hở, vô cùng chu toàn.

Chỉ có sự xuất hiện của tôi và Đàm Giảo nhiều lần ngăn cản là nằm ngoài tính toán của gã.

Gã giơ súng lên, mọi người dưới hố đồng loạt hét lên sợ hãi.
Gã cười ngây dại: "Từ... bắt đầu từ ai đây? Cha, anh trai, chị dâu hay là em gái?"

"Thúc Vân? Con là Thúc Vân sao?" Giọng Chu Phụng Tiên vang lên, "Con hiểu lầm rồi, chúng ta không ngừng tìm kiếm con. Ta và mẹ con không nghĩ là con còn sống. Chúng ta tìm con nhưng không thấy, con không thể giết chúng ta! Chúng ta là người thân của con mà!"

Chu Thúc Vân mở to mắt, dường như có chút hoang mang, nhưng lập tức lắc đầu: "Ông nói láo, ông... là một kẻ lừa gạt. Tôi biết hết... tôi cũng biết vào ngày 15 tháng 8 năm 1992 khi tôi mất tích là bị người tại dùng kẹo, ở quầy bán quà vặt... bắt cóc. Ông tìm, tìm ba ngày, sau đó, ông nói với mẹ, đừng... vốn chính là... năng lực kém, là gánh nặng, mẹ không chịu, ông đánh mẹ, đánh mẹ... đánh rất nhiều lần... cho nên mẹ mới mất sớm như vậy, mất sớm như vậy...

Tôi, tôi bị ép làm ăn trộm, mỗi ngày bị đánh, tôi mười tuổi, mười tuổi vụng trộm trốn về, đi đến tìm ông... Tôi nói cha ơi, cha ơi là con, ông, ông nhận ra tôi. Ông nhận ra tôi! Ông không nhận tôi, đuổi tôi đi... nhưng tôi nhận ra ánh mắt của ông, ánh mắt của ông..."

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng như khóc như cười của Chu Thúc Vân, hai hàng nước mắt của gã chảy xuống.

"Thúc Vân thật đáng thương... Chu Thúc Vân, đáng thương biết bao..." Gã lẩm bẩm.

Gã nói không sai, Chu Thú Vân thật đáng thương. Còn người cha Chu Phụng Tiên này vừa đáng thương lại thật đáng giận. Người thân còn sống lại vì sợ gã trí nhược thấp, sợ gã trở thành gánh nặng, vứt bỏ hai lần, nhưng tôi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Chu Thúc Vân đã rời khỏi nhà họ Chu nhiều năm, lúc ấy tuổi còn nhỏ, tại sao lại biết nhiều như vậy?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện