Chương 47: Ô Ngộ (7.2)
Song đã chẳng kịp nghĩ ngợi gì nữa, trong lồng ngực tôi có thứ gì đó lạnh ngắt rồi lại nóng như lửa lấp vào.
Người như Chu Phụng Tiên, ông ta có biết trên đời này có người sẵn lòng lấy hết tất cả để đổi lại người thân mà không thể không. Dù bọn họ bị bệnh, bị thương cũng được. Toàn bộ cuộc sống đều dựa vào tôi cũng không sao, chỉ cần bọn họ còn sống là tốt rồi.
Tôi cúi đầu, nhìn ánh mắt sâu xa của Đàm Giảo, dường như cũng đang rầu rĩ.
Lòng tôi đột nhiên nguội lạnh. Có lẽ tôi không nên đến gần cô ấy thì sẽ không mất đi cô ấy, nhưng cô ấy và tôi đang rơi vào trong một mê cục, tôi phải bảo vệ cô ấy.
Chu Thúc Vân lại nói thêm: "Tôi không có gì... cũng không muốn gì hết... Giết chết tất cả các người... đã bỏ rơi tôi. Chỗ kia... bà chủ quầy quà vặt cũng đồng ý với mẹ tôi trông tôi để cho bà đi đánh bài... Tôi đã giết bà ta, còn cả Tiểu Long, anh Tiểu Long chơi đùa với tôi, tôi bị bắt, anh ta chạy đi... là anh ta muốn kẹo, lại nói là tôi, người bị bắt là tôi... Anh ta cũng đã bị giết rồi. Hiện tại là các người. Toàn bộ... toàn bộ giết hết.Chu Thúc Vân cũng sẽ được vui vẻ. Ở trên đời này không còn kẻ thù nữa."
Gã nói lộn xộn, nhưng có thể nghe hiểu được gã đã giết hai người.
Đàm Giảo đột nhiên khẽ kéo cổ áo tôi, thì thầm: "Tôi đã thấy hai người kia trên bản tin." Tôi ngẩng đầu nhìn, Chu Thúc Vân giơ súng lên, vẻ mặt tàn khốc.
Tôi không thể nhìn gã giết người.
Tôi đã từng thề sẽ không để ai chết trước mặt mình.
Tôi nói khẽ với Đàm Giảo: "Cho dù xảy ra chuyện gì thì đừng có đi ra." Cô ấy bắt lấy áo tôi, ra sức lắc đầu. Tôi mỉm cười: "Đại tác gia, ở yên đó đừng nhúc nhích. Tôi phải đi ra ngoài đây. Trên đời này người vô tội không nên chết. Buông tay đi."
Cô ấy nhìn chằm chằm tôi, từ từ thả tay ra, nụ cười có chút đắng chát. Tôi biết rõ mình
thích dáng vẻ thẳng thắn như vậy của cô ấy. Tôi nhặt một hòn đá từ bụi cỏ, cúi người xông thẳng ra ngoài.
Chu Thúc Vân kia cảm xúc có lẽ vô cùng kích động nên không chú ý tới tôi, nhưng tôi không thể tránh khỏi tầm mắt của những con chim kia, chúng vỗ cánh bay lên đằng sau gã. Muộn rồi! Tôi tiến lên ba bước, đánh vào sau gáy gã. Lúc này gã giật mình quay đầu lại, lùi một bước, viên đá lệch đi, đụng thẳng vào ngực gã. Người dưới hố hô lên, gã ngã xuống, giơ súng về phía tôi. Tôi lăn người, "Đoàng" phát súng bắn lên trời, thực sự khiến tôi bị doạ. Tôi bắt được cánh tay cầm súng của gã, hai bọn tôi vật lộn trên mặt đất.
Những con chim kia lao về phía tôi, mổ mặt và tay tôi. Trong lòng tôi nghĩ hỏng rồi, vốn đánh bất ngờ Chu Thúc Vân còn có phần thắng, nhưng hiện tại rất nguy hiểm.
Tôi không biết Đàm Giảo chạy đến từ lúc nào, chỉ là khi tôi và Chu Thúc Vân đấu nhau, những con chim kia đột nhiên bay mất. Tôi liếc nhìn thấy một người đứng bên cạnh hố, chỉ mặc một chiếc áo dây màu xanh, áo phông đã cởi ra treo lên đầu, chỉ còn lộ mỗi đôi mắt. Dáng vẻ vô cùng buồn cười. Tay trái cô ấy cầm chiếc đèn dầu, tay phải cầm lấy cành cây to, ra sức vung. Gần như tất cả chim đều bị thu hút bởi cô ấy bay qua đó, một màu đen chằng chịt. Cô ấy ném đèn dầu xuống đất, trên mặt cỏ nhanh chóng dấy lên ngọn lửa. Những con chim kia hoảng sợ, nhanh chóng bay đi.
Cô ấy thật thông minh, dám phóng hoả đấy. Hơn nữa một cô gái yếu đuối vậy mà lại quyết định nhanh chóng chạy tới giúp tôi. Trong chốc lát, chút cảm xúc nóng ấm nào đó lan toả trong lòng tôi.