Hơn hai mươi năm về trước, lần đầu tiên gặp Đình Thiên, cô đã phải lòng anh.
Người con trai mang vẻ mặt đẹp tĩnh lặng, nhưng lại chói sáng như mặt trời ban trưa.
Tuy rằng khi đó Kiều Giang mới có sáu tuổi, xong, cô biết rõ bản thân muốn gì.
Vì sự nghiệp theo đuổi Đình Thiên, cô đòi gia đình vào trường quân đội học, chỉ để được tiếp cận anh.
Vì Đình Thiên, cô không quản ngại luyện tập những bài giảng cực kỳ khắt khe quá sức trong quân đội.
Vì Đình Thiên, cô đã hy sinh những năm tháng tuổi thơ cùng thanh xuân tươi đẹp của mình.
Cũng vì Đình Thiên, cô mới quyết định đi nước ngoài huấn luyện cực khổ suốt bốn năm, chỉ vì cô muốn chứng minh cho anh thấy, cô tài giỏi, cô xứng đáng sánh vai cùng anh.
Vậy mà hôm nay, anh lại nắm tay cô gái khác trước mặt cô rời đi, còn từ chối lời mời của cô.
Càng nghĩ, Kiều Giang cảm thấy nguy cơ mất anh ngày càng gân.
Không! Cô không chấp nhận kết quả này.
Đình Thiên là của cô, anh phải là của cô.
Không ai có thể cướp anh đi được hết.
Cô đã đổi những năm tháng tươi đẹp nhất chỉ để dành lấy trái tim anh, sao có thể nhường anh cho người khác.
Bàn tay Kiều Giang cuộn chặt lại thành quyền, đôi mắt xinh đẹp đang ướt nhoè bỗng hắn lên tia chết chóc, đáng Sợ.
Thanh Như càng không hiểu ra làm sao hơn.
Không phải anh Thiên rất yêu chị Giang sao.
Sao bây giờ lại lạnh nhạt như vậy, còn dắt tay một cô gái khác đi trước mặt chị Giang nữa.
Mà cô gái kia còn là người cô Ngân Châu đã chấm cho Đình Lập nữa chứ.
"Chị Kiều Giang, chị đừng buồn"
Cô cầm lấy tay Kiều Giang an ủi: "Chắc là do anh Thiên bận thật nên mới không nhận lời với chị thôi.
Đợi khi nào anh í rảnh chắc chắn sẽ chủ động liên lạc với chị ngay ấy mà"
Vốn cô còn thấy Hạ Lâm này còn trẻ đã lập được công ty thì có chút bản lĩnh, đáng khen ngợi.
Nhưng giờ cô ta dám phá hoại tình cảm của chị Giang và anh Thiên thì cô "tạch.
Cái cầm tay của Thanh Như kéo Kiều Giang tỉnh lại.
Thu lại ý hận vào trong, cô lắc đầu, mệt mỏi cười cười: "Chị không sao, Thanh Như.
Chị không trách Đình Thiên đâu, công việc của anh ấy thế nào chị hiếu mà.
Chỉ là, chị cảm thấy Đình Thiên đã không còn yêu chị như trước nữa, em cũng thấy vừa rồi Đình Thiên và Hạ Lâm nằm tay rồi đấy.
Anh ấy không thích người khác chạm vào mình, mà giờ lại để Hạ Lâm nắm tay.
Chắc là trong tim anh ấy đã có Hạ Lâm rồi.
Nếu thật sự là như vậy, thì chị không có duyên làm chị dâu của em rồi"
Thanh Như vội lắc đầu: "Ai nói thế chứ.
Em chỉ thừa nhận mỗi chị là chị dâu của em thôi.
Còn con ả Hạ Lâm đó, nó còn lâu mới có cửa.
Nó nghĩ nó là ai chứ?"
Kiều Giang cười khổ: "Em nhầm rồi.
Cô ấy là tổng giám đốc Công ty Thiên Hạ, rất tài giỏi, thông minh, xinh đẹp đấy.
Sao có thể không là gì được.
Chị cứ nghĩ Đình Thiên thích mẫu bạn gái là nữ quân nhân, hóa ra không phải, anh ấy thích nữ doanh nhân thôi.
Cuộc tình này chưa tới hồi kết, nhưng chị đã thấy kết cục thua thảm hại của mình rồi"
Nhìn ánh mắt bi thương đang cố chịu đựng của Kiều Giang, Thanh Như lại càng rối hơn, cô thấy áy náy lắm luôn.
"Không, chị đừng nói vậy.
Chắc anh Thiên chỉ tình cờ gặp cô ta rồi vì lí do gì đấy mà hai người họ nắm tay nhau thôi.
Anh Thiên làm sao có thể thích doanh nhân được, càng không thể nào thích cô ta.
Chắc chắn người anh ấy thích chỉ có một mình chị.
Huống hồ, anh Thiên thích chưa chắc cô Châu đã đồng ý.
Con dâu trưởng nhà họ Dương không phải là con gái thế gia thì đừng hòng bước được vào ngưỡng cửa lớn nhà họ.
Hạ Lâm đó dù có yêu anh Thiên thì còn lâu mới có cửa, chỉ có chị là hợp với vị trí này nhất thôi.
Em nói thật đấy"
Kiêu Giang khẽ đảo tròng mắt.
Phải rồi, cô còn có bà Ngân Châu kia mà.
Có bác ấy ủng hộ, mười Hạ Lâm cũng không thể thẳng được cô.
Hạ Lâm.
Dám tơ tưởng tới người đàn ông của cô.
Đi chết đi! Ở trong thang máy, Hạ Lâm và Đình Thiên đều im lặng không nói gì.
Cho tới khi đi gặp bác sĩ kiểm tra vết thương, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, cả hai ra về vẫn không nói gì.
Chỉ là, thông báo của bác sĩ làm Hạ Lâm thấy nhẹ lòng.
Sự im lặng giữa hai