Mùa thu yên lặng không một tiếng động mà tới.
Năm lớp 12, tất cả mọi học sinh đều như điên lao về phía trước .
Giấc mơ xa vời như vậy, nhưng lại cũng thật gần
Quan Tinh Hòa phát hiện Hạ Chước gầy đi rất nhiều.
Dường như là đã hoàn thành một sự việc lớn trong cuộc đời mỗi người, khuôn mặt góc cạnh của anh càng thêm sắc bén, bộc lộ sự kiên trì của một người trưởng thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau kì thi, Hạ Chước vẫn đứng ở vị trí thứ nhất như cũ.
Khi Quan Tinh Hòa biết tin tức này, anh vẫn còn đang ở trong phòng xem sách.
Tiếng Anh vẫn luôn là môn mà Hạ Chước yếu nhất, kiến thức nền cơ bản của anh tương đối yếu, nên anh luôn phải nỗ lực hơn so với những người khác.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Anh đặt cuốn sách xuống, mở cửa.
Ngoài trời đã chạng vạng xế chiều, ánh hoàng hôn buổi chiều tà dừng ở trên người của cô, khuôn mặt thanh tú của cô hiện ra một chút kiều diễm nhàn nhạt.
Tim của Hạ Chước như đập chậm một nhịp.
“Có chuyện gì vậy ?”
Khóe mắt của cô hơi hơi cong, “ Em nghe nói anh đứng thứ nhất trong lần thi này? ” .
Ánh sáng trong đôi mắt của cô khiến cổ họng anh khơi thắt chặt, Hạ Chước hơi ho nhẹ một chút, “ Ừ . ”
“ Sao anh không nói gì? ”. Vẻ mặt của cô lộ ra vẻ hưng phấn, “ Em cảm thấy chúng ta nên chúc mừng một chút, anh bây giờ có rảnh không? ”.
Anh nghĩ đến kế hoạch ôn tập lúc đầu của mình, dừng một chút, vẫn làm trái lương tâm mà đáp: “ Có. ”
“Vậy anh cùng em tới đây đi . ”
Những tia hoàng hôn cuối cùng cũng biến mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Chước không ngờ, cô sẽ dẫn anh tới công viên trò chơi.
Công viên trò chơi về đêm rực rỡ lạ thường, những ánh đèn đủ màu sắc giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, như là đi vào trong thế giới cổ tích.
Bước chân của anh dần chậm lại.
Nghĩ tới thời thơ ấu của mình, anh cũng từng có khát khao về thế giới này như vậy, nhưng theo thời gian lớn lên từng ngày, ảo tưởng của anh bị hiện thực vô tình, tàn nhẫn này từng chút một xóa đi.
Anh bắt đầu hiểu ra rằng, chính mình không xứng có được những thứ đó.
Những màu sắc tươi sáng như vậy cùng thế giới của anh không hợp nhau, cho nên anh cũng bắt đầu học cách ngừng lại suy nghĩ ảo tưởng của chính mình.
Tối nay gió thu cũng không lạnh lắm, cô ngước mắt, một đôi sáng ngời tràn đầy vui vẻ.
“ Có phải hay không cảm thấy rất vui vẻ, rất thư thái không?” .
Trong thế giới tươi sáng, sống động như vậy, mỗi người đều cười đùa vui vẻ, dường như trút bỏ hết thảy những áp lực.Trái tim của Hạ Chước lặng lẽ dịu xuống. “ Ừm. ”
Chỉ cần chỗ nào có cô, trái tim của anh vẫn sẽ không chịu sự khống chế của chính bản thân mình nữa. Cô nở một nụ cười nhè nhẹ, trái tim anh tựa như đang bay lên vậy.
“Anh có muốn ngồi tàu lượn siêu tốc không ? ” .
Hạ Chước rũ mắt xuống, “ Sao cũng được. ”
Chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, cái gì cũng được.
Cô khẽ mím môi.
Kỳ thật, cô có chút sợ hãi đối với những trò chơi mạo hiểm, kích thích như thế này.
Khi còn nhỏ, cô đã từng bị Quan Dập kéo lên chơi một lần, sợ tới mức khó chịu một lúc lâu, từ đó về sau cô cũng không dám ngồi chơi nữa.
Nhưng trò chơi kích thích như vậy là phương pháp tốt nhất để giải tỏa áp lực.
Lớp 12 áp lực rất lớn, từ đêm này qua đêm khác, ánh đèn ở trong phòng của anh luôn luôn sáng đến hừng đông, anh luôn im lặng, kiên nhẫn chịu đựng, chưa bao giờ than khổ, cũng không than mệt .
Ngay cả khi anh xếp hạng thứ nhất, cũng không có thời gian thả lỏng cho chính mình .
Cho nên đêm nay, Quan Tinh Hòa mới lấy lý do chúc mừng anh đứng thứ nhất, miễn cưỡng kéo anh ra ngoài, hy vọng có thể giảm bớt một chút áp lực của anh.
Cô nhìn khuôn mặt gầy lại sắc bén góc cạnh của anh, trong lòng hơi hơi nhói đau .
“Chúng ta ngồi tàu lượn siêu tốc đi, trò này rất kích thích. ”
Trò kích thích nhất, nhất định cũng có thể giải tỏa áp lực nhất.
ở trong lòng cô yên lặng cổ vũ cho chính mình.
Có cái gì sợ cơ chứ, coi như là rèn luyện một lần, khởi động gân cốt một chút thôi!
Cô ngồi trên ghế dựa, tiếng chuông hơi hơi vang lên.
“ Bá ” một tiếng, trời đất điên đảo, toàn bộ ghế dựa bị treo ngược lại.
Tàu lượn siêu tốc này, là chạy ngược.
Quan Tinh Hòa cảm thấy cô như là bị treo ở không trung, giọng nói đều run run lên.
“ Anh, em sợ . ”
“ Em muốn đi xuống. ”
Từ góc độ này nhìn ra có thể nhìn thấy toàn bộ công viên vào ban đêm.
“Đừng sợ. ”
Hạ Chước chỉ có thể thấp giọng an ủi cô.
Anh không nghĩ tới cô sẽ sợ hãi như vậy.
Mọi thứ ở đây giống như một sự tồn tại hoàn toàn mới đối với anh.
Anh không biết cảm giác đi tàu lượn siêu tốc, cũng như tương lai sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng âm thanh run rẩy của cô khiến trái tim của anh run lên.
" Anh ơi, em có thể nắm tay anh được không? " .
Xung quanh ồn ào, náo động, nhưng trong lòng của Hạ Chước bỗng chốc trầm lại. Nắm, nắm tay?
Tai của anh hơi đỏ lên, còn chưa kịp phản ứng thì bên tai đã vang lên tiếng ầm ầm.
“ A ———— ”
Xung quanh anh có một loạt tiếng la hét, đột nhiên một bàn tay của anh bị nắm lấy một cách thô bạo.
Đôi tay nhỏ bé của cô mềm mại, mang theo một chút hơi lạnh, áp vào mu bàn tay anh thật chặt .
Cảm giác không trọng lượng dữ dội khiến đầu óc của Hạ Chước trống rỗng, máu toàn thân lập tức dồn lên não.
Anh không biết mình đang nghĩ gì vào lúc này, hoặc cũng có thể là anh không nghĩ gì cả.
Mọi hành động của anh dường như đều là xuất phát từ bản năng.
Anh trở tay, siết chặt bàn tay của cô ở trong lòng bàn tay của mình.
Gió rít qua bên tai, nhưng anh vẫn mở mắt lặng lẽ quay đầu lại.
“ Phanh” một tiếng, pháo hoa lộng lẫy bùng nổ trên bầu trời, trong nháy mắt, thắp sáng toàn bộ trời đêm.
Cũng dường như thắp sáng lên trái tim đen tối của anh.
Ngay lúc đó, anh đã quên mất thân phận của mình, quên đi sự nghèo khó và lời hứa năm 18 tuổi vô lý lại trẻ con đó.
Gió lạnh thoảng qua bên tai, anh lặng nhìn cô, nhưng trong ánh mắt của anh như chứa đựng tràn ngập sự dịu dàng đối với cô.
Anh nắm chặt tay cô, tim như muốn vỡ tung.
Giờ khắc này anh chợt nghĩ, nếu thời gian lúc này có thể ngừng trôi thì tốt biết bao?
Chuông reo, tàu lượn dần chậm lại.
Anh tỉnh lại, nhẹ nhàng buông ra tay đang nắm lấy tay cô.
“ Đừng sợ, kết thúc rồi .”
Quan Tinh Hòa hoàn toàn không biết sự ngọt ngào ẩn chứa trong trái tim của anh, cảm giác không trọng lượng