Do tình hình hiện tại của Giai Nghiên mà Dạ Tư Thành đành bất lực đưa cô về nhà mình.
Vốn dĩ ban đầu định hỏi địa chỉ nhà cô để đưa về nhưng chưa kịp nói cô đã nhắm mắt say giấc rồi.
Anh nhẹ nhàng đưa cô vào trong xe rồi xuất phát chạy về nhà anh.
Thư kí Lâm ngồi ghế lái không kiềm được tò mò bèn hỏi anh.
"Tổng giám đốc...vị này là.."
Giọng anh nhỏ nhẹ nhanh chóng đáp lại câu hỏi thư kí Lâm.
"Người quen cũ."
Thư kí kinh ngạc nhìn qua gương chiếu hậu nhìn cô gái đang tựa vai vào Dạ Tư Thành ngủ một cách ngon lành.
"Hình như tôi đã từng thấy cô ấy ở đâu đó rồi...trông rất quen mắt."
Nhìn một hồi cuối cùng anh thư kí cũng đã nhớ ra liền nhanh nhẩu trả lời.
"Nhớ rồi! là...là diễn viên Dương Giai Nghiên.
Thảo nào nhìn qua lại thấy quen vậy."
"Vậy à."
"Cả hai quen nhau sao? Tổng giám đốc không được đâu, anh vừa nhậm chức không được có tin đồn nào đâu đó."
"Cậu nghĩ nhiều rồi, tập trung lái xe đi."
"Vâng vâng."
Nhìn thấy anh nhíu mày lại thư kí Lâm cũng không dám nói thêm.
Nhưng lại rất tò mò về chuyện này, sao lại là người quen cũ? Cả hai có quen biết nhau trước đó sao? Và tại sao anh lại đưa một người đang say về nhà được cơ chứ.
Chắc là không có ý đồ gì với con gái nhà người ta chứ? Trong lòng thư kí vừa lo lắng vừa bồn chồn cho cấp trên của mình và lo lắng cho cô diễn viên này.
Lỡ đâu ngày họ mà lên báo thì báo hại công ty lẫn cô rồi.
Chiếc xe chạy đến khu vực dành cho những căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố.
Những toà nhà cao vút với ánh đèn lấp lánh khiến người khác nhìn vào cũng phải choáng ngợp trước sự hoành tráng của nơi đây.
"Được rồi, tan làm đi."
"Nhưng mà tổng giadm đốc này, anh...anh định đưa cô ấy lên nhà mình sao?"
Anh khó hiểu nhìn cậu ta.
"Thì sao?"
"Hình như hành vi này không đứng đắn cho lắm!"
Lời thư kí vừa thốt ra anh tròn xoe mắt nhìn thư kí Lâm.
Rồi hình như hiểu lời thư kí Lâm đang nhắc đến, chắc nhìn tình hiện hiện tại một người đàn ông lại đưa một cô gái say xỉn về nhà thì đúng là không được phù hợp cho lắm.
Anh hắng giọng rồi nói.
"Hèm, được..được rồi..Cậu mau tan làn đi.
Hay là cậu muốn tan ca nữa?"
Nghe hai chữ "tan ca" sắc mặt thư kí Lâm liền tái mét, nghĩ lại những ngày qua cùng anh giải quyết đống giấy tờ đến đêm muộn đã khiến thư kí Lâm muốn chết đến nơi rồi.
Hôm anh không cần làm việc mà còn được về sớm thì dại gì mà không nhanh chuồn đi.
"Vâng vâng, cảm ơn anh.
Chúc anh ngủ ngon."
"Ừ."
Anh nhanh chóng quay rời đi, phía sau thư kí Lâm thở phào nhẹ nhõm vì cũng đã được tan làm sớm hơn một chút vào mọi ngày.
Dù tan ca vất vả nhưng lương mà tổng giám đốc trả cho bản thân vô cùng cao nên liền cảm thấy xứng đáng và không dám bật lại anh.
Chứ nếu không vừa bóc lột sức lao động lại hay đưa ra nhưng yêu cầu khó hiểu thì thư kí Lâm đã nghỉ từ lâu rồi.
Tất cả cũng là vì đồng tiền cả, đồng tiền tư bản đâu dễ gì kiếm được.
Nhưng đối thư thư kí Lâm thì không có chuyện phản bội cấp trên của mình đâu.
Anh bế cô căn hộ của mình, có thể nói tầng này là thuoocn quyền sở hữu của anh.
Vô cùng rộng rãi và đầy đủ tiện nghi, nhìn căn hộ hoàng tráng này ai mà không mê cơ chứ.
Chủ của nó lại là một người đàn ông giỏi giang thành đạt, có sức hút không tưởng phải nói là một người tinh hoa hội tụ.
Vào trong phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi đắp chăn lại cho cô gái trước mặt.
Ánh mắt ôn nhu cùng với cử chỉ dịu dàng có thể biết được anh vẫn còn yêu cô rất nhiều.
Đã bao nhiêu năm như vậy mà hình bóng cô cứ mãi in sâu trong trái tim anh, muốn quên thật không dễ dàng chút nào.
Tư Thành đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cứ ngắm nhìn cô gái đang thiếp đi trước mặt mình.
"Là người nổi tiếng mà em lại uống say thế này thì phải biết làm sao đây?"
"Sao bao năm mà anh vẫn không quên được em vậy? Có phải em làm gì anh rồi không?"
Khung cảnh yên tĩnh cùng với ánh đèn mờ ảo, anh vừa mên mê tóc cô vừa thổ lộ những câu cất giữ trong lòng bao nhiêu năm qua.
Có phải cô đã làm gì để khiến anh vẫn không thể nào quên được cô? Hay là do...anh đã lỡ trao hết cả con tim mình dành cho một mình cô rồi.
"Sao năm đó lại em lại nói buông tay như vậy? Sao lại không chịu gặp mặt anh chứ?"
"Em có biết...anh đau khổ thế nào không?"
Những câu hỏi chỉ dám nói khi cô đã ngủ say, anh biết khi cô tỉnh táo thì lại chạy trốn anh thêm lần nữa.
Cô cũng sẽ không đời nào nói ra lí do buông tay trước, đu biết trước sẽ không được đáp lại nhưng anh vẫn cứ hỏi.
Hỏi ra nỗi lòng bao năm qua của mình.
"Dương Giai Nghiên, em quá đáng với anh thật đấy!"
Anh vò đầu cười khổ, dường như mắt anh cũng đã đỏ lên rồi.
" Ưm.."
Đột nhiên cô duỗi người làm anh giật mình nhìn theo.
"T...Tư ...Thành."
"...."
Giọng cô mê man đột ngột vang lên cũng đã từ từ mở mắt ra.
Anh lặng lẽ nhìn cô không dám lên tiếng.
"Tư Thành."
Cô lại gọi anh thêm lần nữa, cố gắng mở mắt để quan sát, người đàn ông trước mắt đang che lấy anh sáng từ đèn ngủ đó cũng là anh, mùi hương quen thuộc đó cô vẫn không thể nào quên đi được...không lẽ cô đang mơ sao?
"Anh đây."
Lúc này anh mới chịu lên tiếng, vì anh không muốn giọng cô đang khàn như vậy mà lại gọi anh nữa.
Khi nghe được giọng nói quen thuộc, lúc này cô mới an tâm.
Lại mỉm cười một cách vu vơ.
Lúc này cô không còn phân biệt được đâu là hiện thực hay là mơ nữa rồi, nhưng não lại cứ nghĩ rằng chắc chắn là mơ rồi.
Hiện thực thì Dạ Tư Thành đâu thể xuất hiện ở đây với cô được cơ chứ, không có lí do nào để anh ở bên cô cả vì cô biết anh