Tony vỗ vai anh " Hãy cho cô ấy hạnh phúc" Rồi rời đi để lại Mặc Thần ở đó, Tony biết mình đã trút bỏ đoạn tình cảm ấy hoàn toàn, người đàn ông kia có đủ sức mạnh để bảo vệ cho cô, không cần anh nữa, thấy cô hạnh phúc anh cũng an tâm hơn.
Lệ Thương đi mua thuốc về chỉ thấy có mình Mặc Thần cúi đầu, bả vai đang run lên, cô thấy không ổn chạy tới nâng anh dậy vội vã hỏi " Anh có sao không? Tony đâu? "
Mặc Thần không trả lời ngước lên nhìn vào cặp mắt lo lắng của cô anh rơi lệ, cô kinh hoảng nhìn anh, nhìn giọt lệ hiếm thấy trên mặt người đàn ông lạnh lùng này "Anh sao thế? "
Mặc kéo cô lại gần hôn lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt xen lẫn câu " Anh xin lỗi"." Đã hiểu làm em"
Lệ Thương đẩy anh ra, hét lên" Muộn rồi, anh cũng có vợ con rồi, chúng ta không thể"
Anh lại ôm chặt lấy cô, hôn lên đôi môi anh đã khao khát, thèm thuồng gặm nhấm bao lâu nay, cô kháng cự đẩy anh ra,anh nhìn vào mắt cô,giữ cho cô nhìn vào mắt mình ngữ khí kiên định " Anh sẽ điều tra, anh chưa có vợ, không có con, nếu em đồng ý làm vợ anh, có giấy tờ xác nhận lúc đó mạnh mới thoát khỏi cuộc đời độc thân"
"Anh nói dối, buông tôi ra" Lệ Thương giãy khỏi cánh tay anh
"Em cho anh 1 ngày anh sẽ cho em câu trả lời nhưng xin em tin anh, anh không gửi tin nhắn đó, nếu anh kết hôn, cả nước sẽ biết, thế giới này cũng biết, báo chí cũng sẽ đưa tin, anh làm sao chối cãi được" Mặc Thần gấp gáp giải thích
Lệ Thương khựng lại nhìn vào mắt anh " Được "
Cô nhanh chóng rời khỏi đó, cô sợ mình sẽ khóc vì vui mừng, nhưng lại không dám tin, cô muốn đặt cược tương lai của mình, để sau này sẽ không hối tiếc.
" Anh sẽ theo đuổi lại em, cho đến khi em đồng ý làm bạn gái anh mới thôi" Mặc Thần hét to
Bước chân cô dừng lại nhìn nhìn tay mình , quay người ném bọc thuốc vừa mới mua về cho anh, mỉm cười rời đi.
Mặc Thần phản ứng rất nhanh, anh chụp được mở ra là thuốc cô mua cho mình, nở nụ cười ngây ngốc tương phản với bộ dạng của anh, mấy người võ sĩ chứng kiện cảnh tượng này sửng sốt một phen vì chưa có ai bị đánh te tua như thế mà vẫn cười được, có vài người thấy thế chạy nhanh đến nhìn anh một lượt rồi hỏi "tôi đưa anh đi bệnh viện nhé? "
" Không cần" Đôi mắt anh nhìn vào người vừa hỏi mình lập tức thu lại nụ cười, lạnh giọng
"Có bệnh thì phải chữa chứ? "
Không hề quan tâm đến câu hỏi của người kia Mặc Thần đứng phắt dậy đi khỏi Võ quán làm mọi người đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu không ai nói được gì.
_____
"Cảm phiền cô đừng làm mất mặt anh Thần nữa, cô chẳng tốt lành gì đâu" Mạc Linh nghe mọi người bàn tán Mặc Thần cãi nhau với một người đàn ông vì Lệ Thương nên đã ở phòng thiết kế đợi 3 tiếng đồng hồ, bây giờ mới nhìn thấy Lệ Thương đẩy cửa vào cô ta đã tỏ vẻ chán ghét
"Cũng là chuyện của chúng tôi, liên quan gì đến người ngoài như cô? Hay cô thấy ghen tị với tôi?" Lệ Thương mỉm cười đôi mắt híp lại
"Người ngoài? Ha ghen tị? " Mạc Linh cười khẩy
"Không phải vậy sao? " Lệ Thương huých vai cô ta cười cười, khi đi qua nụ cười lập tức thu lại làm Mạc Linh trợn mắt á