Quý Đồng đứng máy trong chốc lát.
Sau 0.1s tìm kiếm hàng loạt bài đăng trợ giúp trên Internet về việc phải làm gì nếu bị bắt quả tang khi nhìn trộm anh đẹp trai.
Cậu không tìm thấy gì, cuối cùng quyết định đẩy hết cho nhiệm vụ.
"Đây là nghĩa vụ của mọi hệ thống." Quý Đồng nói năng rất đàng hoàng: "Tình cảnh ở trường hiện giờ của ký chủ rất đáng lo ngại, em lại là lần đầu tiên làm nhiệm vụ nên không có nhiều kinh nghiệm cũng như phương án để xử lý mọi tình huống có thể xảy ra với ký chủ, cho nên chỉ có thể luôn luôn để mắt đến ký chủ để phòng ngộ nhỡ."
"Tuy việc mở chức năng quan sát từ xa trong thời gian dài sẽ chiếm phần lớn bộ nhớ của em, còn có thể dẫn đến việc thân máy bị nóng lên.
Nhưng đây là việc em phải làm vì ký chủ nên ký chủ không cần để trong lòng làm gì."
Lời giải thích này quá ư là hợp lý, đến mức cậu cũng sắp tin luôn rồi.
Bùi Thanh Nguyên nghe xong, hình như cũng chấp nhận cách giải thích này.
Có điều hắn lại nhạy bén bắt được trọng điểm lần nữa: "Lần đầu tiên làm nhiệm vụ?"
"Vâng ký chủ." Quý Đồng thuận thế nói tiếp: "Cho nên trong quá trình em phục vụ ký chủ, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một vài vấn đề to nhỏ.
Em hi vọng ký chủ có thể thông cảm cho em, em nhất định sẽ nỗ lực nâng cao chất lượng phục vụ của mình."
Trước tiên cứ tiêm mũi dự phòng cho lần mắc sai lầm tiếp theo của bản thân cái đã.
Bùi Thanh Nguyên nghe xong không nói gì nữa, yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Thấy vậy Quý Đồng hơi đắn đo, khó mà đoán được hiện giờ ký chủ đang nghĩ gì, có phải hắn đang chê cậu chỉ vì cậu là hệ thống tân thủ hay không.
Do dự một hồi, cậu chạy đến khu vực cảm xúc của Bùi Thanh Nguyên, lặng lẽ mở cửa ra đi vào bên trong để kiểm tra tình hình.
May mà ký chủ không biết cậu còn có thể nhìn trộm tâm trạng của hắn, đây quả thực là một chức năng tuyệt vời để gian lận.
Khác với bão táp cùng sa mạc trước đó, tâm trạng của ký chủ hôm nay rất yên tĩnh, Quý Đồng chỉ thấy một bãi cỏ xanh mướt bao la cùng những cơn gió thổi hiu hiu.
Có vẻ như tâm trạng của ký chủ rất tốt.
Dù sao cậu cũng biểu hiện có trách nhiệm như thế cơ mà, ký chủ làm gì có lý do để tức giận.
Vì thế Quý Đồng yên lòng, ngồi phịch xuống bãi cỏ mềm mại, thở phào nhẹ nhõm.
Không biết tình hình trong khu cảm xúc của ký chủ có ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn không nhỉ.
Nếu có, lần sau trong này xuất hiện vòi rồng thì cậu sẽ thả diều, có khi còn có thể chọc cười ký chủ nữa.
Bùi Thanh Nguyên ăn được một nửa thì Phó Thành Trạch ngồi trước mặt đã dọn sạch đồ ăn như vũ bão.
Cuối cùng cậu ta vẫn nhớ mình còn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn.
"Thế nào? Đến không?" Phó Thành Trạch động viên: "Qua một thời gian nữa trong thành phố sẽ có giải đấu, nếu đoạt giải thì có thể lên tỉnh thi đấu.
Nếu chơi tốt thì kết quả thi đại học sẽ không còn quan trọng nữa."
Những học sinh năng khiếu bóng rổ ở trường cấp ba đều có đường tắt thi lên đại học.
Vì thành tích học tập của trường Trung học số Hai không tính là cao so với các trường cấp ba khác trong thành phố.
Do đó, nhà trường rất coi trọng các con đường tắt khác có thể giúp học sinh đỗ vào đại học ngoài việc thi các môn văn hóa.
Chẳng hạn như Phó Thành Trạch lên lớp thì ngủ, hết tiết lại đi chơi, nên việc cậu ta có thể vào đại học nhờ năng khiếu thể dục cũng coi như là một chuyện tốt.
Phó Thành Trạch không biết thành tích thực sự của Bùi Thanh Nguyên, cậu ta chỉ nghe tin đồn truyền bên ngoài nên mới suy nghĩ hộ hắn như vậy.
Nhưng hiển nhiên, chí của Bùi Thanh Nguyên không ở nơi này, hắn đang định từ chối lại chợt nghe thấy hệ thống hạ giọng khuyên hắn trong đầu: "Nhuyễn Nhuyễn, vận động thích hợp có thể giúp phát triển chiều cao đó.
Hơn nữa, nếu thường xuyên tập luyện với đội bóng thì sẽ có ít thời gian ở nhà hơn."
Câu nói sau khiến Bùi Thanh Nguyên dao động, hắn không thích bầu không khí hiện tại trong nhà.
"Đúng rồi, nếu cậu tham gia đội bóng rổ thì không phải đến tiết tự học buổi tối nữa, mà đến nhà thể chất để luyện tập." Phó Thành Trạch quan tâm hỏi: "Em cậu buổi tối có ai trông không? Bố mẹ em ấy bận nên không về nhà phải không? Nếu cậu lo lắng thì có thể đưa em ấy đến cùng, để em ấy chơi bên cạnh."
Phó Thành Trạch nói thêm: "Có một khán giả nhỏ ngồi đó có thể nâng cao tinh thần cho mọi người, đến lúc đó tôi sẽ mời em ấy ăn mấy món thật ngon."
Quý Đồng muốn ngắm cơ bụng cùng Phó Thành Trạch muốn bù đắp, hai sóng não lúc này đã đạt đỉnh của sự thống nhất hài hòa.
Quý Đồng đột nhiên thấy Phó Thành Trạch cực kỳ thuận mắt.
Đúng là tên ngốc hiểu chuyện.
Bùi Thanh Nguyên vừa nghe thấy cậu ta muốn mời Quý Đồng ăn đã lập tức đồng ý, không chút do dự.
Tuy hắn không nghe thấy hệ thống nói gì nữa, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm nhận được một khát vọng mãnh liệt.
Nhóc người máy vui vẻ reo hò rồi lăn một vòng trên bãi cỏ.
Cảm ơn Bùi Ngôn đã đưa tới một chiếc máy gọi đồ ăn tốt như vậy.
Phó Thành Trạch nghe hắn đồng ý cũng rất vui vẻ, lập tức nói tiếp: "Vậy hai hôm nay, cậu tranh thủ lúc rảnh đến tập thử nhé.
Nếu thấy phù hợp, huấn luyện viên sẽ gửi thông tin của cậu lên rồi chuyển vào đội bóng, như thế sau này cậu không cần đến tiết tự học buổi tối nữa."
"Yên tâm, tôi đã nói trước với huấn luyện viên rồi.
Chỉ cần cậu biết cơ bản, kỹ năng không kém quá là có thể qua."
Dặn dò mấy câu đơn giản với Bùi Thanh Nguyên xong, Phó Thành Trạch bưng đĩa trống lên, khẽ ngâm nga rời khỏi.
Tiếng bàn tán xôn xao của đám học sinh xung quanh nhỏ dần.
Bọn họ nghe thấy Phó Thành Trạch mời Bùi Thanh Nguyên gia nhập đội bóng rổ.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn nhau, không biết tiểu bá vương này rốt cuộc đã trúng phải gió gì.
Bùi Thanh Nguyên chưa bao giờ để mấy người kia vào mắt, hắn đột nhiên hỏi Quý Đồng: "Ban ngày lúc em quan sát từ xa có quay lại video không?"
"..."
Không chỉ quay mà Quý Đồng còn cho nó vào album《 Khoảnh khắc quý giá của ký chủ》mới tạo.
Quý Đồng chột dạ đáp: "Có chứ ký chủ, em sẽ lưu trong một thời gian ngắn, đến khi nào chắc chắn đoạn video này không còn tác dụng với cốt truyện nữa mới xóa bỏ."
"Vậy thì tốt." Bùi Thanh Nguyên như nghĩ đến điều gì: "Anh xem được không?"
Quý Đồng khá bất ngờ: "Nếu ký chủ muốn xem, em có thể biến thành một cái màn hình rồi phát cho ký chủ xem."
Bùi Thanh Nguyên đã dần quen với chức năng mạnh mẽ của hệ thống nhà mình, hắn nhớ lại đề nghị ban đầu của Quý Đồng, nói đầy chắc chắn: "Ngày mai anh sẽ để Lâm Tử Hải đi dọn nhà vệ sinh, nhưng không cần phải lấy đề làm sai uy hiếp cậu ta."
"Cậu ta sẽ chủ động đi làm."
...
Chiều ngày hôm sau, tiết một vừa kết thúc, cả trường đã bắt đầu ầm ĩ.
Phần lớn học sinh các lớp đều xách dụng cụ lên, bắt đầu chia nhau làm vệ sinh trong và ngoài lớp mình.
Ngoại trừ lớp 12A3.
Khác hẳn với khí thế ngất trời của các lớp khác ngoài hành lang, trong lớp A3 cực kỳ yên tĩnh.
Lớp phó lao động đứng trên bục giảng, phân công sắp xếp xong mà bên dưới không một ai hưởng ứng.
Cậu ta lúng túng nhìn qua Bùi Thanh Nguyên, không biết nên làm sao mới được.
Lớp phó lao động tất nhiên cũng biết các bạn khác đang nhằm vào lớp trưởng, chỉ là cậu ta cũng sẽ xui xẻo theo.
Tranh thủ lúc học sinh đang lao động, giáo viên cả trường đi họp hết nên giáo viên chủ nhiệm không thể đến