26/03/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Túng Phồn cùng Phí Hành Phong hẹn Trình Tịnh đi ăn trưa, sau khi hai người dậy thì ra ngoài mua đồ trước, sau đó mới mang đồ đến khách sạn Trình Tịnh đang ở. Trình Tịnh nhìn hai người xách theo túi lớn túi bé thì vừa cười vừa quở trách hai người, nói mua nhiều đồ như vậy làm gì, quá tốn kém.
"Không biết dì thích cái gì, nên nghĩ ra cái nào, con với Túng Phồn đều mua về cả. Sau này biết sở thích của dì rồi, chọn món dì thích cũng dễ hơn." Phí Hành Phong lễ phép nói. Đối với người từ nhỏ đã được dạy dỗ cách đối nhân xử thế như Phí Hành Phong thì việc chuyện trò với người lớn chắc chắn là làm không tệ rồi.
Lần này hắn không hỏi mẹ mình trước xem Trình Tịnh thích cái gì là vì cảm thấy không cần thiết phải như vậy. Trình Tịnh là mẹ của Túng Phồn chứ không phải đối tác làm ăn với hắn. Nếu cả hắn và Túng Phồn đều không biết bà thích gì thì chi bằng cứ thành thật một chút, không việc gì phải giả vờ giả vịt cả. Để ý một chút thì cuối cùng kiểu gì cũng biết thôi, có quá trình tìm hiểu như vậy, so với kiểu làm đối phó thì tốt hơn, cũng dễ chiếm được cảm tình của người lớn trong nhà.
Trình Tịnh cười nói: "Dì hiểu. Con sự nghiệp, có thu nhập, Tiểu Phồn ở cùng con sẽ không phải chịu khổ, như vậy là dì yên tâm rồi. Con là người yêu của Tiểu Phồn có đưa cho dì một gói mì tôm dì cũng thấy vui."
Theo bà, quan trọng nhất vẫn là Phí Hành Phong đối tốt với Túng Phồn, cái này so với quà tặng mới càng làm bà vui mừng hơn.
Phí Hành Phong mỉm cười nói: "Con quan tâm dì thì mới thực sự là quan tâm Túng Phồn."
Túng Phồn nhìn hai người khách sáo qua khách sáo lại với nhau thì không đỡ được, vội kéo mẹ mình nói chuyện: "Bọn con lượn một lúc lâu, danh sách đồ muốn mua cũng bàn bạc mấy ngày mới xong. Mấy cái đó mẹ cứ từ từ xem, con cho mẹ nhìn cái này trước đã, đảm bảo đỉnh của chóp luôn!"
Nói xong, Túng Phồn lấy một cái gói từ trong túi lớn ra: "Tèn ten ~ Vịt khô! Mẹ ở nước ngoài chắc chắn không ăn được đồ chuẩn vị như này đâu!"
Hương vị vịt khô rất độc đáo, Túng Phồn thấy so với mấy món kiểu như vịt quay thấy ở khắp nơi kia thì ngon hơn nhiều. Trước khi xuyên vào trong sách cậu đã thích mê món này rồi, chỉ có điều nó cay xé lưỡi luôn, mà không cay thì ăn lại không ngon, cho nên bình thường cậu cũng không dám ăn nhiều. Không ngờ hôm nay lúc đi siêu thị lại thấy nó, ăn thử cảm thấy rất chuẩn vị, không nặng mùi vịt, độ cay cũng được điều chỉnh lại cho hợp khẩu vị của dân địa phương, quả thực quá là hợp ý Túng Phồn.
Trình Tịnh chưa ăn món này bao giờ, thấy vẻ mặt Túng Phồn không giấu được sự thèm thuồng bèn cười hỏi: "Con muốn mẹ mở ra ăn luôn bây giờ ấy hả?"
Túng Phồn muốn nói thế cũng được, nhưng lại nghĩ đến sắp đến giờ ăn trưa rồi, đành hậm hực nói: "Không, chỉ là muốn cho mẹ xem đồ ăn ngon trước thôi, buổi tối mẹ lấy ra làm đồ ăn vặt, hay là ăn kèm với cơm đều được hết."
Con trai nhiệt tình giới thiệu đồ ăn ngon cho mình như vậy, Trịnh Tịnh đương nhiên là phải ủng hộ hết mình, bà vội nói: "Vậy tối mẹ sẽ mở ra ăn thử, sau đó gửi phát biểu cảm tưởng của mẹ cho con nhé."
Túng Phồn toét miệng cười, nghĩ tối nay mình cũng muốn ăn cái này, phái nói Phí Hành Phong nấu cho cậu một nồi cơm tẻ!
Bữa trưa, Phí Hành phong đặt bàn tại một nhà hàng tư nhân, món ăn ở nhà hàng này rất ngon, muốn ăn phải đặt bàn trước ít nhất là một tuần, nếu đúng vào ngày lễ thì có khi phải đặt trước cả nửa tháng. Sau khi xác định ngày gặp mặt Trình Tịnh, Phí Hành Phong đã lập tức đặt bàn trước ở đây, chính là để Trình Tịnh ăn ngon miệng, cũng có không gian thoải mái để trò chuyện.
Trong nhà hàng khá đông khách, nhưng không quá ồn ào, mọi người đến đây phần lớn là đi cùng với người nhà, ngoài ra cũng có mấy cặp đang yêu nữa. Bởi vì Phí Hành Phong quá nổi tiếng, cho nên nhà hàng cố ý sắp cho hắn một bàn ở trong góc, hắn đưa lưng về phía tiền sảnh là sẽ không có ai để ý tới rồi nhận ra.
Đây là một nhà hàng lâu đời, sau khi Trình Tịnh kết hôn với Túng Sĩ Lương cũng cùng nhau đến đây vài lần, bà đúng là rất thích đồ ăn ở đây, ngoại trừ việc không có phòng riêng thì đúng là không có gì để chê trách.
"Ngày trước lúc dì đến đây ăn thì đứng bếp là ông cụ nhà họ, giờ chắc đã đổi người rồi nhỉ?" Trình Tịnh hỏi, ngữ khí có chút cảm khái. Cho dù sức khỏe của ông có tốt thì cũng không thể đứng bếp đến tận giờ được.
Phí Hành Phong trả lời: "Giờ đứng bếp chính là cháu gái lớn của ông ấy, mùi vị đồ ăn so với trước càng tốt hơn."
Trình Tịnh gật đầu: "Có tiền đồ."
Món ăn đã được chọn trước ngay từ hôm đặt bàn, cho nên không cần Túng Phồn và Trình Tịnh phải chọn món. Cũng vì có sự chuẩn bị từ trước nên đồ ăn rất nhanh đã được bưng lên.
Trong bữa ăn, Phí Hành Phong và Trình Tịnh trò chuyện rất vui vẻ, hoàn toàn không có chút mất tự nhiên nào. Trình Tịnh hỏi thăm tình huống khi hai người ở chung cùng tình trạng sức khỏe của Phí Hành Phong. Cả quá trình Túng Phồn chỉ chịu trách nhiệm tiêu diệt đồ ăn, huống chi món ăn trêи bàn đều là đồ cậu thích, đã thế lại còn rất ngon, chính là kiểu ngon mà không ăn hết thì chắc chắn cậu phải đóng gói mang về.
Đang nói chuyện vui vẻ thì ở cái bàn cách cậu chừng ba mét có người tới ngồi. Túng Phồn nhìn thấy người tới, sắc mắt lập tức thay đổi. Ngồi đó không ai khác chính là ba người nhà họ Túng, Túng lão, Túng Sĩ Lương và Túng Lãng.
Túng Phồn nhất thời thấy ăn mất cả ngon.
Phí Hành Phong cũng nhìn thấy, hắn biết không phải nhà hàng cố tình sắp bàn như vậy, chỉ là trùng hợp mà thôi cho nên nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cũng Túng Phồn, trấn an cậu.
Trái lại Trình Tịnh thì rất bình tĩnh, bà gắp đồ ăn cho Túng Phồn, làm như không thấy gì hết: "Chúng ta nói đến đâu rồi ấy nhỉ? À, phải rồi, đang nói đến sườn xám."
Túng Phồn thấy mẹ không có vẻ gì là không vui, tâm trạng cậu cũng khá hơn một chút.
Người nhà họ Túng không xán qua bên đây, coi như là cũng biết điều.
Không để ý đến ba người kia nữa, Túng Phồn đáp lời Trình Tịnh: "Dạ, lễ giáng sinh mẹ có mặc chưa?"
Lúc cậu gửi sang cho Trình Tịnh, bà có nói vừa đúng lúc có thể mặc vào dịp giáng sinh.
"Có, mẹ mặc rồi." Nói xong, Trình Tịnh lấy điện thoại ra, mở album ảnh cho Túng Phồn xem.
Trong ảnh, bà mặc chiếc sườn xám vải ombre màu xanh nhạt thêu hoa nhài, khoác tay một người đàn ông tóc vàng, đẹp trai cao ráo.
"Đây là dượng ạ? Đẹp trai ghê!" Tuổi tác của ông nhìn không hơn Trình Tịnh nhiều lắm, nói theo cách của giới trẻ bây giờ thì chính là một ông chú đẹp trai phong độ.
"Ừ." Nói đến chồng mình, trêи mặt Trình Tịnh cũng lộ ra ý cười vui vẻ, bà nói: "Lần này vốn ông ấy cũng định về cùng mẹ, nhưng mà sợ tới đột ngột quá, con không có thời gian chuẩn bị tinh thần, mọi người lại thành ra khó xử."
Túng Phồn đưa điện thoại cho Phí Hành Phong xem, hắn cũng gật đầu nói: "Đúng là rất đẹp trai."
Túng Phồn nói với Trình Tịnh: "Lần sau mẹ dẫn dượng