Lại nói, sau khi Giang Hoài Ngọc trở về bệ ngọc, ngồi xuống ngai, tấm rèm châu lại buông xuống như trước. Đến lúc ấy, Bách Lý Hạc mới quay sang nhìn phụ tử Nghiêm Phi Long nói :
- Chúa công đã truyền dụ, đương nhiên lão phu sẽ phải hết sức chữa trị cho Nghiêm thiếu hiệp. Nhưng việc chữa trị lại phải tốn khá nhiều thời gian. Giáo chủ phải để Nghiêm thiếu hiệp ở lại đây với lão phu ít lâu mới được.
Thiên Vô Giáo chủ vội nói :
- Vâng. Mọi việc xin nhờ tiên sinh.
Huyền Vũ Đàn chủ lại nói :
- Hạ chức còn có việc muốn tấu trình lên chúa công.
Giang Hoài Ngọc nói :
- Khanh cứ nói.
Huyền Vũ Đàn chủ cung kính nói :
- Trình chúa công. Nghiêm hiền điệt trước giờ chưa từng bái sư, lại rất hâm mộ uy danh của Quan lão Tổng quản nên muốn được theo Quan lão Tổng quản thụ giáo tuyệt nghệ. Kính xin chúa công chuẩn thuận cho.
Giang Hoài Ngọc nhìn Quan Thiên Hữu hỏi :
- Quan tiên sinh. Chẳng hay ý tiên sinh thế nào.
Quan Thiên Hữu nãy giờ vẫn cứ đứng yên lặng một bên, mặc cho mọi người bàn bạc nói chuyện, lão chưa hề lên tiếng. Lão chỉ lặng lẽ quan sát Nghiêm Phi Long, thầm đánh giá tướng mạo và tư chất của y. Dù không dám sánh với Giang Hoài Ngọc, nhưng so với những thiếu niên khác thì hơn rất nhiều.
Giờ nghe Giang Hoài Ngọc hỏi, lão mới đáp :
- Tiểu tử này tư chất cũng khá. Mà lão phu vẫn chưa có truyền nhân. Thôi thì nhận y làm đồ đệ cũng được.
Giang Hoài Ngọc nói :
- Vậy thì hay lắm. Cô gia xin chúc mừng tiên sinh nhận được một hảo đồ đệ. Chắc chắn sau này Nghiêm thiếu hiệp có thể làm rạng rỡ sư môn.
Quan Thiên Hữu nói :
- Lão phu cũng xin chúa công chiếu cố cho y.
Giang Hoài Ngọc nói :
- Việc đó đương nhiên rồi.
Bách Lý Hạc liền quay sang Nghiêm Phi Long, mỉm cười nói :
- Quan lão ca đã đồng ý, chúa công cũng đã chuẩn thuận, sao thiếu hiệp còn chưa chịu gọi một tiếng sư phụ.
Nghiêm Phi Long cả mừng, định tiến tới quỳ lạy bái sư. Nhưng Quan Thiên Hữu đã xua tay ngăn lại, nói :
- Con hiện đang không được khỏe, không cần phải quá thủ lễ, cứ gọi một tiếng sư phụ là được rồi.
Nghiêm Phi Long liền gọi :
- Sư phụ.
Quan Thiên Hữu gật đầu nói :
- Như thế được rồi. Giữa chúng ta từ nay đã có nghĩa sư đồ. Sư phụ sẽ dốc túi truyền hết tuyệt nghệ cho con. Nhưng con cũng cần phải cố gắng rèn luyện, đừng để sư phụ phải mất mặt.
Nghiêm Phi Long cúi đầu vâng dạ. Trong lòng chàng khấp khởi vui mừng vì từ nay chàng đã có một bậc danh sư mà uy danh lừng lẫy khắp giang hồ, cả Hắc Bạch lưỡng đạo đều khiếp sợ.
Sau khi Quan lão đã chính thức thu nhận đồ đệ, mọi người đều lên tiếng chúc mừng. Bách Lý Hạc cười nói :
- Lão ca nay đã có đệ tử kế truyền. Vậy lão ca phải gắng sức đào tạo Nghiêm hiền điệt trở thành một nhân tài xuất chúng mới được.
Quan Thiên Hữu gật đầu :
- Chuyện đó đương nhiên rồi. Nhưng huynh đệ cũng phải chiếu cố cho y nữa đó.
Bách Lý Hạc cười nói :
- Vâng. Về việc đó thì lão ca cứ yên tâm. Đệ tử của lão ca thì cũng như đệ tử của đệ vậy mà.
Tứ đại thị vệ cũng tiến tới chúc mừng Nghiêm Phi Long. Lão đại Tang Lương nắm chặt tay Nghiêm Phi Long, tươi cười nói :
- Nghiêm huynh đệ. Chúng ta lại gặp nhau.
Nghiêm Phi Long cúi đầu nói :
- Hôm đó được tứ vị ra tay tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích.
Tang Lương mỉm cười :
- Chỉ là chuyện nhỏ nhặt, huynh đệ nhớ tới làm chi. Ngày nay huynh đệ đã là đồ đệ của Quan lão Tổng quản, chúng ta không còn là người ngoài nữa rồi. Từ nay huynh đệ đừng khách sáo thế nữa nhé.
Nghiêm Phi Long nghiêng người khẽ vâng dạ, tỏ lòng cảm kích. Giang Hoài Ngọc đang ngồi sau rèm chợt lên tiếng nói :
- Nghiêm khanh gia trông có vẻ mệt mỏi lắm rồi. Hãy để cho Nghiêm khanh gia được nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Bách Lý Hạc cung kính vâng dạ, quay sang hai cung trang thiếu nữ đang đứng hầu cạnh đấy, nói :
- Hai ngươi hãy đưa Nghiêm hiền điệt về Tây phòng nghỉ ngơi.
Cả hai nàng cung kính vâng dạ, tiến tới dìu đỡ Nghiêm Phi Long. Sự động chạm da thịt cùng với mùi hương đặc biệt của thiếu nữ từ người hai nàng tỏa ra bay vào mũi khiến y hết sức ngượng ngùng, đỏ mặt nói :
- Không … không cần đâu, tại hạ có thể tự đi được.
Nhưng Bách Lý Hạc đã nghiêm mặt nói :
- Hiền điệt không tiện cử động nhiều, cứ để cho hai người họ chăm sóc. Và rồi đây, hiền điệt không được ngại ngùng nữa mà phải làm quen dần với việc này mới được. Chẳng lẽ hiền điệt trước giờ chưa từng được nữ tỳ hầu hạ hay sao.
Đoạn lão quay sang hai cung trang thiếu nữ, vẫy tay nói :
- Hai ngươi hãy phục thị Nghiêm hiền điệt cho chu đáo đó.
Cả hai cung kính vâng dạ, rồi đưa Nghiêm Phi Long rời khỏi đại điện, vào dãy phòng phía sau nghỉ ngơi.
Lúc này, Huyền Vũ Đàn chủ lại tiến ra, hướng về bệ ngọc, hai tay nâng cao một tờ biểu, cung kính nói :
- Trình chúa công. Hạ chức đại diện chúng huynh đệ Huyền Vũ Đàn kính cẩn dâng biểu. Thỉnh chúa công ngự lãm.
Một cung trang thiếu nữ đang đứng hầu bên Giang Hoài Ngọc liền bước xuống nhận lấy tờ biểu, đưa trình lên. Giang Hoài Ngọc cầm lấy, giở ra xem, rồi trầm ngâm hồi lâu. Không gian bỗng chốc yên ắng như tờ.
Hồi lâu sau, chàng mới hỏi :
- Chuyện xảy ra khi nào.
Huyền Vũ Đàn chủ cung kính nói :
- Trình chúa công. Việc này chỉ mới xảy ra vào hôm qua. Bọn Cửu Trùng Giáo ngang ngược thái quá, chẳng hề xem ai ra gì. Bọn chúng ngang nhiên chặn ngang phong tỏa mặt sông, không cho bất cứ một chiếc thuyền nào qua lại. Hôm đó thuyền bè bị dồn ứ lại, phải neo đậu dọc bờ sông trải dài đến mấy mươi dặm. Bọn chúng dám sách nhiễu bách tính như thế thì thật là quá lắm.
Quan Thiên Hữu nói :
- Và các người thấy chướng mắt quá, không nhịn được nên đã ra tay trừng trị bọn chúng phải không.
Huyền Vũ Đàn chủ vội nói :
- Không đâu ạ. Hạ chức luôn tâm niệm chỉ ý của chúa công là không nên sinh sự thị phi để khỏi phải chuốc lấy những điều phiền phức không đáng. Nhưng vì tình trạng trúng độc của Nghiêm hiền điệt đã đến hồi nguy cấp, phải lên đường ngay không thể diên trì nên hạ chức đã xuất diện thương lượng với bọn chúng, mong bọn chúng đồng ý mở đường cho bản đàn đi qua. Hạ chức đã cố dùng những ngôn từ ôn hòa nhã nhặn để nói chuyện với bọn chúng, hy vọng có thể tránh được một trường thị phi. Thế mà bọn chúng chẳng những không đáp ứng, lại còn nhục mạ, sỉ mắng bản đàn không tiếc lời, và lại còn bảo bản đàn là một lũ vô tri. Hành động ngông cuồng ngạo ngược của bọn chúng đã khiến chúng huynh đệ vô cùng tức giận. Hạ chức không còn cách nào khác, đành phải quét sạch bọn chúng để mở đường tiếp tục cuộc hành trình.
Giang Hoài Ngọc hỏi :
- Trình chúa công. Bọn chúng có bao nhiêu người thì hạ chức không được rõ. Chỉ thấy bọn chúng rất đông. Tổng nhân số trên ba chiếc đại thuyền phải đến mấy trăm tên. Vì bọn chúng quá đông nên hạ chức đành phải dùng đến hạ sách cuối cùng, cho nổ thuyền diệt sạch bọn chúng.
Giang Hoài Ngọc khẽ thở dài :
- Vậy là không tên nào thoát được ư.
Huyền Vũ Đàn chủ đáp :
- Bẩm vâng. Hạ chức cũng lấy làm tiếc về việc ấy.
Quan Thiên Hữu nói :
- Chúa công. Như thế càng tốt chứ sao. Bọn chúng không tên nào chạy thoát thì sự việc sẽ không bị tiết lộ ra ngoài. Đến khi chúng ta tiến hành thảo phạt Cửu Trùng Giáo lại càng dễ dàng thuận lợi hơn.
Giang Hoài Ngọc hỏi :
- Tiên sinh cũng muốn thảo phạt Cửu Trùng Giáo.
Quan Thiên Hữu đáp :
- Sự việc đã đến mức này rồi, không thể bỏ qua cho bọn chúng được. Nếu không sẽ khiến cho các đàn công phẫn, và bọn giặc kia cũng sẽ cho rằng người trong thiên hạ đều sợ chúng.
Bách Lý Hạc nói thêm :
- Trình chúa công. Nếu cứ để như vậy, bọn chúng được nước làm tới, bách tính sẽ càng khốn khổ nhiều.
Bách Lý Hạc quả là con người suy nghĩ sâu xa, thông hiểu nhân tình thế thái. Lão hiểu rõ Giang Hoài Ngọc hiền lành nhân hậu, không muốn đua tranh với người đời, nên đã đem bách tính ra để thúc đẩy chàng chuẩn thuận. Quả nhiên, sau một lúc suy nghĩ, chàng đã nói :
- Được rồi. Chuyện này để cô gia suy nghĩ thêm đã.
Bách Lý Hạc cũng chỉ định nói đến mức độ này thôi, không dám tiến thêm một bước nữa, vì lão nghĩ rằng : ta không nên quá trớn để chúa công phải phiền lòng mà mọi sự hỏng hết cả. Lão liền nói lảng sang chuyện khác :
- Chúa công. Còn chuyện cầu hiền chúa công định liệu lẽ nào.
Quan Thiên Hữu nói :
- Trong số người võ lâm cũng có lắm kẻ hiền tài, nếu để cho bọn họ bị mai một thanh danh thì cũng thật đáng tiếc. Chúa công nên thu dụng họ.
Bách Lý Hạc nói tiếp :
- Hiện võ lâm đương đại đang bị ma đạo tung hoành, người hiền tài thường bị bọn ma đầu ganh ghét mà bức hại. Nếu chúa công không can thiệp vào, chỉ sợ rồi đây tinh lực của võ lâm sẽ bị suy kiệt