Lại nói, sau khi Giang Hoài Ngọc đi rồi, các thị nữ phụng hầu cũng giải tán, trong điện giờ chỉ còn lại Quan Thiên Hữu, Bách Lý Hạc, Ngự tiền Tứ đại Thị vệ, tức bọn Tang Lương, Huyền Vũ Đàn chủ và Thiên Vô Giáo chủ.
Lúc ấy, bọn Quan Thiên Hữu chợt nhìn nhau cả cười, mà lớn tiếng nhất lại chính là Quan lão. Lão vừa cười ha hả vừa nói :
- Lão phu chờ đợi đã lâu. Đến nay thì cơ hội mới chịu đến. Quả là không uổng công sức bấy lâu nay.
Bách Lý Hạc mỉm cười nói :
- Đâu phải chỉ có riêng lão ca mới mong chờ cơ hội. Bọn đệ đây cũng vậy thôi. Mà không chừng huynh đệ các lộ cũng đều thế cả.
Thiên Vô Giáo chủ lộ sắc ngạc nhiên, hỏi :
- Chư vị chờ đợi cơ hội gì thế.
Quan lão cười nói :
- Huynh đệ hỏi gì lạ thế. Huynh đệ đã nghe từ nãy đến giờ mà vẫn chưa hiểu bọn lão phu muốn nói gì ư.
Thiên Vô Giáo chủ nói :
- Chẳng lẽ chư vị chờ đợi cơ hội thảo phạt Cửu Trùng Giáo.
Quan lão cười lớn nói :
- Nếu chỉ thảo phạt Cửu Trùng Giáo thì có gì đáng để nói. Bọn lão phu nói chờ cơ hội đây chính là cơ hội thống nhất võ lâm kia.
Thiên Vô Giáo chủ ngơ ngác nói :
- Chuyện ấy … Lúc nãy lão phu có nghe chúa công nói gì đến việc thống nhất võ lâm đâu. Ngay cả đến việc thảo phạt bọn Cửu Trùng Giáo chúa công vẫn còn chưa chuẩn thuận kia mà.
Bách Lý Hạc tươi cười giải thích :
- Tuy chúa công chưa chuẩn thuận, nhưng rồi cũng sẽ phải chuẩn thuận. Chỉ cần mọi việc tiến hành một cách thích hợp là được. Bản cung không giống các tổ chức khác trên giang hồ ở chỗ là có điển chế, có quy lệ, mà ngay cả chúa công cũng không thể làm trái được. Và chúa công là một bậc nhân quân, dùng đức chính để trị thiên hạ. Chúa công hơn những người khác là ở chỗ đó.
Quan lão lại nói tiếp :
- Hầu hết các bậc tôn chủ, các vị đế vương trong khắp thiên hạ đều chủ trương dùng bá đạo để mưu việc lớn. Do đó, người thiên hạ chỉ kính sợ chứ không nể phục. Còn với chúa công, các huynh đệ ai nấy cũng đều vì cảm đức mà chân tâm quy thuận, quyết lòng phụng sự chúa công. Vậy nên mới có chuyện ngược đời là chúa công không muốn thống nhất võ lâm, trong khi huynh đệ các lộ đều muốn thế.
Bách Lý Hạc cười nói :
- Nay cơ hội đã đến. Việc tra xét lần này lão ca phải tiến hành cho thật khéo léo đấy. Huynh đệ các lộ đều đặt kỳ vọng vào lão ca cả đấy.
Quan lão gật đầu nói :
- Được rồi. Lão phu hiểu phải làm như thế nào mà. Giờ lão phu sẽ cho tiến hành công việc ngay đây. Còn huynh đệ nữa. Huynh đệ không thể ngồi yên được. Phải làm một việc gì đi chứ.
Bách Lý Hạc nói :
- Tất nhiên rồi. Về phần đệ thì sẽ cho truyền hịch đến các lộ, để mọi người cùng họp nhau dâng biểu lên chúa công lần nữa. Nếu chúng huynh đệ đều đồng tâm nhất trí, chúa công chắc sẽ phải chuẩn thuận thôi.
Quan lão gật đầu :
- Huynh đệ tính thế rất phải. Nhưng về phía Lư Hoa Thành chắc sẽ có ít nhiều phiền phức đó. Chỉ e bọn họ không muốn nhận thêm người.
Bách Lý Hạc nói :
- Chuyện đó nào có khó gì. Chỉ cần không bắt giữ tù binh thì bọn họ còn gì để nói nữa đâu mà lo.
Quan lão gật đầu nói :
- Đó cũng là một phương cách tốt. Cứ thế đi nhé. Chúng ta ai lo việc nấy. Lão phu đi đây.
Tiếng nói vừa dứt thì hình bóng của Quan lão cũng đã biến mất, thân pháp nhanh không thể tưởng. Thiên Vô Giáo chủ đứng ngay sát bên cạnh lão mà vẫn không kịp nhận ra lão đã biến đi như thế nào.
Ngày trước, công phu của Quan lão đã rất cao cường. Từ ngày theo phò tá Giang Hoài Ngọc, được hưởng hồng ân, công phu của lão lại càng gia tăng gấp bội. Vì thế đã khiến cho Thiên Vô Giáo chủ xuýt xoa thán phục. Và lão cũng thầm mừng cho Nghiêm Phi Long. Từ nay y đã có được một vị danh sư tài ba kiệt xuất, chỉ cần chuyên tâm cố gắng, chắc rồi đây thế nào cũng sẽ trở thành một nhân tài xuất chúng, đủ sức tung hoành thiên hạ, làm rạng rỡ tông môn.
Quan lão đã đi rồi. Thấy Huyền Vũ Đàn chủ đang đứng bên cạnh, Bách Lý Hạc quay sang nhìn y, nói :
- Sao huynh đệ vẫn còn đứng đây.
Huyền Vũ Đàn chủ ngơ ngác nói :
- Tổng quản có điều chi chỉ giáo.
Bách Lý Hạc nói :
- Quan lão ca phụng chỉ tra xét việc ấy. Mà mười phần hết chín nội vụ có liên quan đến bọn Cửu Trùng Giáo rồi. Huyền Vũ Đàn của huynh đệ vừa giao chiến với bọn chúng xong, chắc huynh đệ phải hiểu rõ bọn chúng hơn ai hết. Vậy nên huynh đệ hãy đi giúp đỡ Quan lão ca lo liệu giải quyết công việc.
Huyền Vũ Đàn chủ vội chắp tay nói :
- Tổng quản dạy rất phải. Hạ chức xin đi ngay.
Nói rồi y quay mình chạy đi. Tứ đại thị vệ cũng nói :
- Bọn hạ chức cũng phải góp một phần sức.
Rồi cả bốn người họ cũng quay người đi luôn. Trong điện giờ chỉ còn lại Bách Lý Hạc và Thiên Vô Giáo chủ. Hai người thì thầm bàn bạc với nhau một lúc, rồi Thiên Vô Giáo chủ cũng cáo từ mà quay trở về Tổng đàn Thiên Vô Giáo. Bách Lý Hạc nhìn theo mà khe khẽ mỉm cười với vẻ hài lòng.
Kim Lăng thành …
Đó là một chốn phồn hoa. Thành nội, thành ngoại đều có nhiều thắng tích, và những nơi ấy lúc nào cũng tấp nập du khách đến thưởng ngoạn.
Nhưng cũng có một nơi ngày xưa cũng khá nổi danh, mà đã rất lâu rồi không còn ai lui tới, có chăng chỉ là bọn khất cái tìm chỗ ngả lưng cho qua một đêm dài giá lạnh, sau một ngày lăn lộn khắp thành tìm miếng ăn.
Đó là : Quan Đế Miếu.
Quan Đế Miếu : một ngôi cổ miếu không biết được xây dựng vào thời đại nào, đã bao năm trơ gan cùng tuế nguyệt, tuy đã hư hao chẳng ít, nhưng mức tàn phá cũng không đến nỗi quá nhiều. Chỉ có điều, trong ngoài ngôi miếu âm u lạnh lẽo đến rợn người, vì đã từ lâu rồi không có ai hương khói.
Ngày thường, ngôi Quan Đế Miếu đã chẳng lạ gì với nhiều người, vì nhiều người đã từng đi qua nơi đây nhiều lần, và cũng đã nhìn vào nhiều lượt. Nhưng ghé vào thì chẳng ai ghé làm gì, vì trong ngôi cổ miếu này chẳng có chi đáng tò mò cả, và cũng một phần vì cái vẻ âm u rờn rợn kia.
Thế mà đêm nay, quanh ngôi cổ miếu bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người. Từ trong bóng tối, họ âm thầm kéo đến, rồi tỏa ra vây chặt bốn phía quanh ngôi miếu, ngăn chặn hết mọi nẻo.
Và chỉ lát sau, một quả pháo hiệu bắn tung lên trời, cùng lúc với ánh đuốc bừng lên sáng rực soi tỏ từng ngóc ngách của khoảng sân nhỏ trước cửa miếu. Nhưng tứ bề vẫn im ắng như tờ. Những người bao vây ai nấy cũng đều lặng im giữ nguyên vị trí với vũ khí lăm lăm trên tay.
Trên mái ngói tòa miếu, bất thần có một bóng người xuất hiện. Tên nào đảo mắt nhìn quanh, rồi trầm giọng quát :
- Các ngươi thuộc bang phái nào, đến bao vây nơi này vì mục đích gì. Phải chăng muốn gây sự với bản giáo.
Bên ngoài chợt có tiếng nói âm trầm vọng vào :
- Bọn các ngươi nào có đáng gì mà để lão phu đi sinh sự. Chỉ vì các ngươi hành sự đại nghịch, phạm vào thập ác. Lão phu phụng chỉ đến đây tróc nã các ngươi. Vậy tốt hơn hết là các ngươi nên xuôi tay chịu trói, để lão phu khỏi phải nhọc công, mà các ngươi cũng bớt phần đau khổ.
Sau câu nói, một nhân vật từ bên ngoài bước qua đại môn bệ vệ tiến vào trong sân ngôi miếu. Đó là một lão nhân vận hoàng bào, đầu đội kim quan, lưng thắt đai ngọc theo thể thức vương hầu. Lão đã quá tuổi cổ lai hy, gần trạc bát tuần, râu tóc bạc phơ, trông đầy vẻ uy nghi đường bệ.
Hoàng bào lão nhân vừa xuất hiện, tứ phía cũng liền có người xuất hiện. Bọn họ đông đến hàng trăm, trên tay lăm lăm khí giới, chia ra phong tỏa chặt chẽ mọi nẻo xung quanh ngôi miếu.
Từ trong miếu cũng có một đoàn người đông gần năm chục, lũ lượt tiến ra. Bọn họ dàn ra xung quanh một nhân vật vận hắc y, có vẻ là thủ lĩnh. Ai nấy đao kiếm tuốt trần, chuẩn bị sẵn sàng ngăn địch. Nhân vật đang đứng trên mái ngói thấy đồng bọn đã ra đến cũng liền nhảy xuống đứng bên cạnh Hắc y nhân.
Hoàng bào lão nhân đưa mắt nhìn cả bọn quần tà một lượt, cười nhạt hỏi :
- Thế nào. Các ngươi xuôi tay chịu trói hay còn chờ lão phu động thủ.
Tên đứng trên mái ngói khi nãy hầm hầm giận dữ, trợn mắt nhìn Hoàng bào lão nhân, cất giọng âm trầm :
- Lão có bao nhiêu phân lượng mà dám phạm đến Cửu Trùng Giáo. Bản nhân muốn được lĩnh giáo cao chiêu.
Vừa dứt lời là hắn ta đã xông ngay tới vung khí giới tấn công Hoàng bào lão nhân. Vũ khí của hắn là một chiếc bánh xe đúc bằng đồng đen, cạnh có ba mươi hai cái răng cưa, sắc bén vô cùng.
Chỉ thấy Hoàng bào lão nhân khẽ cười nhạt, nhẹ nhàng phẩy tay một cái. Một luồng kình lực vô cùng hùng hậu từ trong tay áo lão thoát ra, ồ ạt tràn tới, cuốn tên kia bắn tung lên cao đến mấy trượng, rồi lại rơi trở xuống, giáng lưng xuống mặt đất nghe phịch một tiếng. Trông lại thì thất khiếu của hắn đều đã ứa máu, chết tươi tự lúc nào. Tuy bề ngoài chỉ nhìn thấy lão nhân xuất thủ nhẹ nhàng, nhưng lão đã ngầm vận đến mười thành công lực, cốt để thị uy, thì tên kia làm sao chịu nổi.
Bọn đồng đảng của hắn trông thấy thế thảy đều khiếp hãi, hai mắt trợn trừng, đứng ngẩn người như trời trồng. Bọn chúng thầm than rằng số mạng đến đây đã hết rồi, vì tất cả bọn chúng có hợp sức lại cũng chẳng thể nào chống nổi lão già kia. Đó là chưa nói đến bọn người đang bao vây bên ngoài.
Hồi lâu sau đó, tên hắc y nhân thủ lĩnh bọn Cửu Trùng Giáo tại đây gắng gượng lấy lại bình tĩnh, hướng về Hoàng bào lão nhân vòng tay kính cẩn nói :
- Vãn bối là Phi Thiên Thần Ma Cao Thế Lâm, phân cung chủ Phân cung Vu Hồ của Cửu Trùng Giáo, xin ra mắt lão tiền bối. Vãn bối mạo muội xin được thỉnh giáo tôn danh quý tính của lão tiền bối.
Hoàng bào lão nhân nhìn y một lúc lâu, khẽ gục gặc đầu, rồi sau đó mới hắng giọng nói :
- Lão phu đã hơn ba mươi năm