Thần Đô, chỗ sâu trong Đạo phủ.Tiêu chân nhân đang nghiền ngẫm đọc lại danh sách ban thưởng sau lễ cầu nguyện của thần tiên trên trời, càng đọc càng hoài nghi, càng đọc càng phiền muộn.Lễ kì nguyện ở Cẩm Tú đại lục đã có lịch sử lâu đời, cơ hồ đã có sau khi Cẩm Tú đại lục xuất hiện thiên địa linh cơ, thì cũng có hiện tượng tu chân kì lạ này.Ngay từ đầu thì chỉ cần Thông Huyền nho nhỏ cũng có thể cầu được cơ duyên, về sau tầng thứ tu hành ngày càng được nâng cao, nên phải có Kim Đan mới có thể cầu nguyện cho đến thẳng bây giờ, hoạt động kì nguyện phải do một vị chân nhân như y mới có thể chủ trì tiến hành, đây chính là trình tự phát triển của lễ kì nguyện.Cầu nguyện không nhất định luôn luôn được như mong muốn, có thể thần tiên trên trời không có ở nhà, hoặc là tâm tình không tốt lười phản ứng trước hạ giới, đây chính là vấn đề vận khí.
Cũng giống như một tên ăn mày đến trước cửa nhà phú ông xin ăn, xin được cái gì thì cũng phải tùy theo tâm trạng của tài chủ: Có thể được ăn no, có thể được một bộ áo ấm, cũng có thể được ít tiền...nhưng cũng có thể ăn...tát....Làm ăn mày cũng có tâm đắc nghề nghiệp của ăn mày, ngươi không thể đến gõ cửa người ta quá nhiều lần, cũng không nên ra sức mà "bào", bằng không những vị tài chủ kia cũng chịu không nổi những yêu cầu đó.
Trải qua hơn ngàn năm, các thế lực tu chân ở mấy chục quốc gia trên Cẩm Tú đại lục cùng đạt được một nhận thức chung, mỗi 100 năm cầu 1 lần, cùng nhau phân chia thời gian cho thư thả, không đến nổi thực sự chọc giận mấy vị tài chủ.Giống như lần cầu nguyện của An Hòa quốc này, hoàn toàn không phải là An Hòa Đạo Môn âm thầm tự mình cầu nguyện mà cũng phải thông báo với Đạo Môn của các quốc gia khác, đây là một loại ăn ý giữa các thế lực lẫn nhau.Vận khí của lần kì nguyện này cũng không tồi, không phải tay không mà về, thần tiên đã ban thưởng cho An Hòa Đạo Môn một bản công pháp, tốt xấu gì cũng coi như là có thu hoạch; nhưng vận khí cũng không phải tốt lắm, bởi vì bản công pháp này có chút...có chút quá phổ thông.Giống như chủ nhà ném cho ăn mày một đôi giày, nhưng khi người ăn mày xem lại thì so với đôi giày bị lòi ngón chân của mình thì đôi giày này còn rách nhiều hơn.Tên của công pháp là "Hoàng Đình Nội Cảnh Kinh", nghe qua thì có vẻ rất là kêu, nhưng nội dung thì lại rất bình thường, kì thực đã sớm được các Đạo Môn trên Cẩm Tú đại lục nắm rõ, sau đó còn được chia thành vô số lưu phái tu chân, nằm trong những thứ cơ bản nhất, phổ cập nhất.Đây là thứ mà thần tiên cho sao?Tiêu chân nhân rất phiền não, vì y không biết làm sao giải thích được với bọn đồ tử đồ tôn ở bên dưới.
Nếu giải thích họ không hiểu, thì tu sĩ phía dưới sẽ cho rằng y chiếm đoạt thần công diệu pháp không cho mọi người xem.Giải thích sẽ có điểm phiền phức, bởi vì trời ban thưởng hoàn toàn không phải là đồ vật có thể cầm nắm được, ví dụ như ban xuống pháp bảo, cũng chỉ là phương pháp luyện chế cùng với cơ chế hoạt động của pháp bảo; ban cho đan dược thì chính là quá trình chế tạo của đan dược đó; ban cho công pháp cũng chỉ là truyền xuống ý niệm, truyền vào đầu của tu sĩ chủ trì cầu nguyện, sau đó vị tu sĩ đó sẽ căn cứ vào những gì đạt được trong não hải mà ghi chép lại, biến thành truyền thừa của Đạo Môn.Công pháp được truyền xuống lần này, chính là diễn pháp liên quan đến tình hình bên trong "Hoàng Đình" (Theo đạo gia, trong cơ thể của con người có một phần rỗng, họ gọi đó là Hoàng Đình, nó cũng có nghĩa là đan điền nơi có thể hình thành được Kim Đan sau này) của cơ thể con người, thông qua vĩ lực diễn ra trong lần cầu nguyện hình thành lên khái niệm trong não hải của Tiêu Chân Nhân.Rất tuyệt diệu, nhưng đối với cảnh giới như y mà nói lại hoàn toàn vô dụng, bởi vì hoàng đình của y sớm đã thông suốt rồi.Với hy vọng tha thiết của những đạo sĩ cấp dưới, y không thể không nỗ lực tìm ra những điểm bất đồng giữa bộ công pháp này và các công pháp khác, để xem bộ "Hoàng Đình Nội Cảnh Kinh" này rốt cuộc có thích hợp với tu sĩ có tầng thứ kia không.Đây chính là mâu thuẫn giữa công pháp đươc truyền từ thượng thiên với công pháp tự nghĩ ra, miêu tả về cảnh giới trong các công pháp mà thần tiên trên trời truyền xuống không giống như hệ thống cảnh giới trên Cẩm Tú đại lục, không phải là bọn họ không tôn trọng thần tiên, mà việc tu hành phải căn cứ vào hoàn cảnh và điều kiện thực tế, rập khuôn máy móc không phải là đạo tu hành chân chính.Ví dụ, đối với tu sĩ mà nói thì bước quan trọng nhất, bước có có khả năng phi hành, thì tại Cẩm Tú đại lục gọi là Thông Huyền, nhưng trong công pháp truyền xuống lại gọi là Trúc Cơ; trong công pháp được thần tiên truyền xuống thì phía trước Trúc Cơ chỉ đơn giản là Luyện Khí, nhưng ở Cẩm Tú đại lục lại được phân thành 5 tầng gọi là Mạch Động,