Tiêu Lan bật cười, biết rõ nàng là đang cố ý chọc tức mình, nhưng lại rất sợ trong lòng nàng còn tồn ýkhông vui nên không dám miễn cưỡng, cũng may bên trong giường tối, Diên Mi cũng nhìn không thấy mặt hắn đang đỏ, Tiêu Lan mím môi tới gần phía trước, cùng Diên Mi ót dán ót, nhẹ nhàng ủi ủi nàng.
hắn không dùng sức, nhưng Diên Mi vẫn ngước đầu rầm rì: "Đau, đau."
Tiêu Lan lùi lại một chút, đang muốn duỗi tay ra sờ thì Diên Mi lại một lần nữa tựa vào trán hắn dùng sức, đem đầu hắn từ trên gối đầu mình đẩy xuống.
Diên Mi: "Ha ha ha ha."
Tiêu Lan: "..."
Diên Mi co người lại ở trong chăn cười vui vẻ, áo ngủ bằng gấm màu đỏ tươi cũng run theo, nàng bây giờ đã bắt được nhược điểm của Tiêu Lan rồi, - - chỉ cần mình kêu đau một tiếng thôi Tiêu Lan sẽ lập tức chịu không nổi.
Cười đủ rồi, Diên Mi nghiêng người nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng nói."
Tiêu Lan bị nàng trêu cợt một phen, tinh thần kéo căng lâu như thế hơi buông lỏng xuống, tìm một tư thế thoải mái, không để ý hỏi: "nói cái gì?"
Diên Mi nháy mắt mấy cái, "Hôm nay."
nói một chút chuyện hôm nay.
Tình hình ở từ đường buổi chiều Diên Mi tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, mặc dù chuyện lúc trước không biết được rõ ràng nhưng trong lòng nàng mơ hồ đều biết, muốn nghe Tiêu Lan nói mộtchút.
Nàng cũng không hiếu kỳ năm đó đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, chỉ là muốn nghe Tiêu Lan nói thôi, cho dù chỉ là chút chuyện râu ria, nhưng cảm giác kia giống như hai người cùng trồng đào, chăm sóc đến khi chúng kết quả, nhẹ nhàng hái xuống, nhìn một chút, rồi cùng nhau cất đi.
Nàng không thèm để ý đó là gì, điều nàng để ý là "Hai người cùng nhau".
Tiêu Lan ngừng một chút, quay đầu đi, nhất thời không nói gì.
hắn không biết phải bắt đầu như thế nào, lời này đặt trên người bất cứ ai cũng đều là khó có thể nóira.
Diên Mi chờ một hồi lâu, thấy hắn không có động tĩnh thì liền tức giận, cách chăn mền đạp hắn, "không nói không nói! Cái gì cũng không nói!"
Nàng loạn đạp trên đùi Tiêu Lan một hồi, sau đó phần phật một cái kéo chăn qua trùm kín người mình lại.
Tiêu Lan có chút hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng hợp tình hợp lý, chính hắn cũng có chuẩn bị cho chuyện này không phải sao? Nếu không thì thời điểm đến từ đường hắn đã không mang theo Diên Mi, nếu đã mang nàng đi cùng thì chính đã là nghĩ tốt xấu gì của mình cũng đều mở hết ra cho nàng xem.
Tiêu Lan đi vén chăn nàng, dịu dàng nói: "đi ra nào, không khó chịu sao?"
Diên Mi cuộn tròn ở bên trong, "không ra."
Tiêu Lan đành phải dùng sức, đẩy chăn mền ra, túm Diên Mi ra ngoài, vỗ vỗ bên cạnh: "Ngồi lại đây, ta nói cho nàng."
Diên Mi nhìn Tiêu Lan một cái, mới chậm rì ngồi dậy, ngồi kề bên hắn dựa vào đầu giường, Tiêu Lan kéo chăn qua đắp lên cho cả hai, thở ra một hơi rồi chậm rãi nói: "Ta vừa nãy chỉ là không biết nên nóinhư thế nào thôi."
Diên Mi đưa tay che miệng mình lại, ý bảo ai nàng cũng sẽ không nói đâu.
Tiêu Lan cười cười, mắt nhìn về phía cái chụp đèn, nhẹ nhàng nói: "Ta không biết sinh phụ của mình... đến cùng là ai."
Đêm dài vắng vẻ, giọng nói của Tiêu Lan vừa trầm thấp vừa bình lặng, Diên Mi nhịn không được nghiêng đầu, đặt cằm lên đầu gối nhìn hắn.
"Ta vốn luôn nhận định phụ thân mình là Đoan vương, nhưng hôm nay, tâm lại nổi lên nghi ngờ. Nếu ta...", Tiêu Lan nói đến đây, bỗng dừng lại, không có cách nào nói tiếp nữa, giữa lông mày cũng chau lại.
Từ hướng của Diên Mi chỉ có thể nhìn thấy gò má cùng với cánh môi thoáng khép mở của Tiêu Lan, trong tai nghe lời hắn nói, tinh thần lại bay đi đâu, duỗi tay ra muốn chạm vào khóe môi Tiêu Lan, thình lình lúc này người ta bỗng xoay đầu lại, chống một cánh tay ngửa người ra sau, nhìn chằm chằm vào nàng hỏi: "Nếu ta thật sự không phải là nhi tử của Đoan vương, vậy nàng có ghét bỏ ta không?"
Diên Mi thuận thế sờ soạng mặt hắn một chút, sau đó ngồi thẳng người lên, nghiêm túc mà nhìn hắntừ đầu đến chân một lần.
Tiêu Lan thấy nàng không nói lời nào, tâm khẽ lửng lơ, trên mặt lại như cười như không giống nhưkhông thèm để ý, Diên Mi đem người nhìn tốt một lần, nói rất hiển nhiên: "Vẫn là chàng, cũng sẽkhông thay đổi."
Những thứ đi kèm kia, quấy nhiễu đến bao nhiêu người, nhưng nàng căn bản là không quan tâm, nàng nhìn thấy, chỉ là một người tên Tiêu Lan này, tại sao lại ghét bỏ?
Tiêu Lan nhộn nhạo từ trong đáy lòng, vừa ấm áp vừa kiên định, bây giờ mới nhớ lại chuyện Diên Mi vừa mới sờ hắn một cái kia.
hắn bổ nhào về phía trước, cũng mặc kệ Diên Mi có nguyện ý hay không, trực tiếp ôm chặt lấy nàng, thấp giọng nói: "Nàng mới vừa mò ta làm cái gì?"
Lúc này Diên Mi không giãy ra nữa, duỗi tay sờ lên mặt hắn, ngón cái và ngón trỏ còn níu lấy môi dưới của Tiêu Lan nhẹ nhàng kéo, nói: "Đẹp mắt."
- - Nàng cảm thấy môi Tiêu Lan thật đẹp.
Tiêu Lan bỗng nhiên bị nàng trêu chọc, hơi chống đứng người dậy nhìn vào mắt nàng, "Mi Mi."
Diên Mi chu chu miệng, một tay khẽ vuốt lên vết thương trên vai trái Tiêu Lan, cách áo lót, có thể sờ đến băng vải, Tiêu Lan cứng người, chỉ cảm thấy chỗ vai trái ngứa đến không chịu nổi, tay Diên Mi lại dời xuống, cuối cùng dừng lại ở ngực hắn chọc chọc, nghiêm mặt dạy dỗ: "Nghĩ cái gì, phải nói, cùng ta."
Tiêu Lan nén cười gật đầu: "Ừ, nhớ kỹ."
Diên Mi hừ một tiếng, lòng bàn tay ấm áp cách một tầng áo lót áp lên ngực hắn.
Trong phòng yên tĩnh.
Tiêu Lan miệng khô lợi hại.
Ánh mắt của hắn dời xuống một chút, dừng ở đôi môi Diên Mi mới vừa duỗi lưỡi ra liếm liếm, nhất thờikhông di chuyển được nữa, Diên Mi lại mở miệng nói chuyện, nàng hỏi: "Ta đẹp mắt không?"
Lời này lúc trước Diên Mi đã hỏi qua, khi đó là tùy ý, giờ phút này chẳng biết tại sao lại có một chút hương vị khiêu khích, Tiêu Lan gian nan dời mắt khỏi môi nàng, nhìn chăm chú vào mắt nàng, lấy giọng nói: "Đẹp."
Diên Mi ngưng một cái, lại hỏi: "Thần Phi đẹp mắt không?" - - nàng không biết tính danh Tần Uyển, nhưng nhớ rõ là Thần Phi.
Tiêu Lan hoàn toàn bất ngờ là nàng bỗng nhắc tới Tần Uyển, sững sờ một lát không phản ứng kịp.
Diên Mi tựa hồ cũng không tức giận, lại hỏi: "Ta đẹp hay nàng đẹp?"
Tiêu Lan nuốt nước bọt: "Nàng đẹp."
Ấn theo tiêu chuẩn của Diên Mi, nàng cũng thấy mình thật đẹp, thậm chí cảm thấy được Mẫn Hinh cũng đẹp hơn so với Tần Uyển.
"thật?" Diên Mi hỏi.
Tiêu Lan gật đầu.
không nghĩ đến, ngay lập tức, Diên Mi triệt để bùng nổ.
Nàng đẩy Tiêu Lan ra, lăn một vòng, vỗ xuống giường cả giận nói: "Ta đẹp mắt! Ta đẹp mắt! Chàng lại còn đi với nàng?"
Tiêu Lan nghẹn họng nhìn trân trối, trong lúc nhất thời thực không biết lời này phải tiếp thế nào.
Diên Mi đứng dậy, lúc này vẫn cố kỵ vết thương của Tiêu Lan nên cũng không trút giận lên người hắn, nàng ôm lấy chăn mền thùng thùng ném lên giường, bày tỏ nàng đang rất tức giận.
Cho đến giờ phút này, những thứ không rõ căn do kia, cơn tức tích góp từng tí một ở trong lòng nàng còn thừa lại mới toàn bộ phát ra.
Cảnh nương tử ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, trong lòng tự nhủ sao cả đêm cứ loảng xoảng, vội hỏi: "Hầu gia, phu nhân, cần hầu hạ sao?"
"không cần", giọng của Tiêu Lan thoáng truyền tới, "Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi."
Cảnh nương tử lại canh giữ một lát, thấy tiếng động bên trong đã nhỏ hơn thì mới trở về.
Trong phòng, Diên Mi lăn lộn mệt mỏi, chăn mền lăn thành một đống, màn lụa cũng bị nàng kéo rớt, chèo queo ở trên giường thở từng ngụm từng ngụm, Tiêu Lan tự nhiên cũng chịu liên lụy, gối đầu và chăn
đều bị ném xuống dưới giường, Diên Mi kéo màn giường đem hắn trùm hai vòng...
Tiêu Lan yên lặng ngoi ra từ bên trong màn giường, lặng lẽ nhặt gối đầu và chăn mền của mình về, mím môi, nói: "Vẫn là cho ta ngủ đây đi, ban đêm nàng muốn cái gì cũng có người mới tốt."
Diên Mi một trận này đã phát tiết xong căm tức dồn nén, mồ hôi đầm đìa, nàng nhìn Tiêu Lan đứng ở bên cạnh giường lẻ loi thì lại không chịu nổi, miệng méo xệch, gọi hắn: "Lan ca ca."
Tay Tiêu Lan run lên, một chân quỳ ở trên giường, ôm lấy nàng: "Ừ, ta ở đây."
Diên Mi khụt khịt, "Ủy khuất!"
Nàng cũng không biết ủy khuất ở đâu, chỉ là muốn chơi xấu Tiêu Lan thôi.
"Ta biết", Tiêu Lan cúi người, áp môi vào trên trán nàng, "Ta đều biết."
"Sau này có chuyện gì cũng đều nói cho nàng biết, sẽ không đi cùng người khác, nàng nói đi chỗ nào, ta sẽ cùng nàng đi đến đó."
Diên Mi nháy nháy mắt: "Dễ nhìn hơn ta thì sao?"
Tiêu Lan nói khẽ ở bên tai nàng: "không có người nào đẹp hơn nàng."
Diên Mi cảm thấy cũng không thiếu gì nữa thì trong lòng mới sáng sủa hơn, hừ nho nhỏ một tiếng.
Chăn mền đều đã bị nàng làm rớt, Tiêu Lan đành phải ôm một bộ mới đến, đúng là bộ năm ngoái Phó mẫu làm mang đến, Diên Mi chui vào, cuối cùng không đẩy Tiêu Lan xuống giường, lưu lại một góc chăn cho hắn: "Ngủ."
Tiêu Lan không dám được voi đòi tiên, đành phải giữ một chút khoảng cách, ở trong chăn mò đến tay Diên Mi, nắm lấy.
Diên Mi thưởng hắn một cái lườm nhỏ xíu, đến cùng cũng không rút tay ra, ngủ vù vù.
Vừa mới nằm ở trên giường nhà mình, trong lòng hai người đều yên ổn, một giấc này trực tiếp ngủ đến giờ Thìn, mặt trời chiếu đến tận mông.
Tiêu Lan tỉnh trước, vừa động cánh tay, phát hiện ban đêm không biết thời điểm nào đã kéo Diên Mi lại, nhìn đỉnh trướng yên lặng nhếch lên khóe miệng, từ từ rút cánh tay đứng dậy rửa mặt.
Mới vừa thay xong xiêm y thì Diên Mi cũng tỉnh, tay sờ soạng sang bên cạnh, vô thức liền kêu: "Lan ca ca."
Tiêu Lan cầm lấy tay nàng lay nhẹ: "Ngồi dậy ăn một chút."
Cảnh nương tử mang tiểu nha đầu bưng nước vào, bẩm: "Hầu gia, cữu lão gia đang tìm ngài, mời ngàiđi qua nói chuyện."
Diên Mi vừa nghe thấy thì vội ngồi dậy, Tiêu Lan: "Ta đi trước, nàng không cần vội, uống chút cháo rồi hẵng tới."
Diên Mi ừm gật đầu.
Tiêu Lan cười cười, đi đến sân của Phó Tế cùng Phó Trường Khải trước, hai người họ đã dậy từ sớm, Tiêu Lan có chút xấu hổ, thi lễ nói: "Phụ thân, Nhị ca, hôm nay ta dậy trễ."
Phó Tế vội khoát khoát tay: "Hầu gia một đường vất vả, nên ngủ nhiều một chút."
Phó Trường Khải không nói gì thêm, nói thẳng: "Hầu gia, hôm nay ta sẽ hồi kinh trước."
Vết thương của Phó Tế vẫn còn chưa tốt hẳn, ông vốn đi theo Thái Hòa đế nên cần phải lưu lại đây, nhưng Phó Trường Khải thì không sao, có thể đi bất cứ lúc nào.
"Sao lại gấp như vậy?" Tiêu Lan hỏi.
Phó Trường Khải hơi thở dài: "Vào thời điểm đến Hán Trung đã nhận được thư nhà của đại ca, nóimẫu thân ngã bệnh."