Khi đó trượng phu và tiểu nữ nhi đều đang trong hiểm cảnh, trong kinh vừa nhận được thư thì trong nhà lập tức loạn, Phó phu nhân gấp đến không còn hình dáng, bệnh này có thể là bởi vậy mà ra.
"Đại ca có nói bệnh tình mẫu thân như thế nào không?" Tiêu Lan lo lắng: "Là ta sơ sẩy, lẽ ra phải cho người trở về báo tin trước."
Phó Trường Khải thở dài một tiếng: "Trong thư cũng không nói tường tận, chỉ bảo mau trở về, khi ta đến Ngụy Hưng bởi vì thấy thương thế phụ thân quá nặng nên nhất thời không dám rời đi, đưa đến đây mới dám yên tâm một chút, giờ phải đi rồi."
"Ta sẽ phái người đi cùng Nhị ca, thu thập vài thứ, cưỡi khoái mã."
Phó Trường Khải gật gật đầu rồi nhìn về phía Phó Tế, Phó Tế uống liên tục hơn mười ngày thuốc, trên mặt đã có huyết sắc hơn, chỉ là dù sao cũng đã lớn tuổi nên khôi phục chậm, nói chuyện còn yếu ớt, khuôn mặt ông đau khổ, cắn răng nói: "Hầu gia, nếu không, hôm nay hãy để Trường Khải trực tiếp mang A Mi về cùng luôn."
Tiêu Lan nhíu mày, "Ý phụ thân là?"
Phó Tế lắc lắc đầu, vuốt mặt nói: "A Mi trở về từ chỗ của bọn Hung Nô, chuyện này Hầu gia cũng rõ ràng... Nhưng Phó gia chỉ là tiểu hộ, chỉ cầu con gái có thể bình an sống tốt, danh tiết gì đó cũng không chú ý được nhiều như vậy. Nếu Hầu gia còn nhớ tới tình cảm một năm quathì hãy cho phép Diên Mi được trở về, chúng ta sẽ dẫn nàng về nhà..."
Lời này của Phó Tế không phải là giả bộ, ông thật sự có tâm lý chuẩn bị đối với chuyện này.
Tiêu Lan nghe ông nói xong thì vén tà áo thẳng tắp quỳ xuống đất: "Để phụ thân bất an là lỗi của tiểu tế. Nhưng xin phụ thân và nhị ca hãy tin tưởng ta, Mi Mi là thê tử của ta, vô luận xảy ra chuyện gì, Tiêu Lan cũng sẽ trân trọng nàng, cả cuộc đời."
nói xong, dập đầu một cái thật vang trên đất.
Phó Tế nén lệ, ông là người từng trải, mặc dù chưa chắc có thể nhìn thấu lòng người, nhưng tình ý trong mắt Tiêu Lan thực giả ra sao thìông vẫn có thể nhìn thấy thật rõ ràng, thế nên nhận lễ này của hắn, lại hỏi: "Hầu gia nghĩ kỹ chứ?"
Tiêu Lan: "Thực ra chuyện này không cần nghĩ, nhưng nói vậy thì phụ thân sẽ nghĩ là ta chỉ thuận miệng nói ra, tóm lại, người cứ quan sát ta."
Phó Trường Khải thở phào một cái, Phó Tế bước tới đỡ Tiêu Lan, lau lệ: "Gả cho một phu quân như vậy, A Mi cũng nên thấy đủ." Phó Trường Khải cười một tiếng, "Như vậy, ta cũng có thể an tâm trở về."
hắn vừa dứt lời thì đúng lúc Diên Mi đi vào, là lạ nhìn ba người bọn họ.
Phó Trường Khải ở phía dưới lặng lẽ khoát tay, ý đừng nói cho Diên Mi biết chuyện Phó phu nhân bị bệnh vội, Diên Mi làm qua lễ, nhìn bộ dáng Phó Tế còn đang dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Lan thì liền lại đây kéo tay Tiêu Lan: "A cha?"
Tiêu Lan cầm ngược lại tay nàng, động tác nhỏ này rơi vào mắt Phó Tể làm ông cực kỳ vui mừng, trong lòng yêu chiều khuê nữ, nhưng miệng lại khiển trách: "Nhìn xem đã là giờ nào rồi? Quá lười! trên người Hầu gia có thương, con phải dậy sớm hơn để hầu hạ mới phải, còn có chỗ lão phu nhân nên sớm đi hỏi han một chút, bây giờ nôn nóng chạy thành cái bộ dáng nào rồi hả?"
Tiêu Lan vội nói: "Là ta thấy trên người nàng cũng có vết thương nên bảo nàng ngủ thêm một chút, nếu phụ thân muốn trách thì cứ trách ta."
Phó Tế được trấn an, trên mặt còn trừng Diên Mi một cái.
Diên Mi rất ít khi thấy ông nghiêm khắc như vậy, cũng biết hôm nay mình dậy thật muộn nên nhu thuận cúi đầu: "Con biết sai."
Phó Tế thấy nàng như vậy thì vẻ mặt nghiêm khắc cũng không duy trì được nữa, khụ một tiếng nói: "Được rồi, không cần ở đây tốn thời gian, thân thể ta đã không còn gì đáng ngại, con mau đi vấn an mẹ chồng đi."
Phó Trường Khải cũng nên chào Hoắc thị, liền cùng đi với bọn họ.
Vợ chồng son hôm qua nháo đến nửa đêm nhưng hôm nay hoàn toànkhông thấy dấu vết, ngược lại còn giống như là có chuyện vui.
Tiêu Lan hỏi Diên Mi: "Mới vừa dùng điểm tâm sao?"
Diên Mi gật gật đầu: "một chén cháo hạt ý dĩ (hạt bo bo), hai cái bánh nướng." Nàng ngừng một chút, từ trong tay áo lấy ra một cái khăn, đưa cho Tiêu Lan, hếch cái cằm nói: "Ăn không hết."
- - Bên trong khăn có bốn cái bánh nóng hổi.
Tiêu Lan còn chưa có ăn điểm tâm.
hắn nén cười, cũng không trêu đùa nàng, gật đầu nói: "Ăn không được vừa vặn giữ lại cho ta, ta đói."
Diên Mi hừ một tiếng, ý là tiện nghi cho chàng đó.
Phó Trường Khải đi phía sau, vốn còn nghĩ xen vào nói hai câu, nhưng nhìn thấy tình hình này thì trong lòng tự nhủ ta vẫn là nên câm miệngthì hơn, quả nhiên gả muội muội ra ngoài như tát nước đổ đi.
Muội tử có tốt đến đâu cũng vậy thôi.
Chao ôi...
Đến sân nhỏ của Hoắc thị, bà cũng mới vừa dậy không lâu, bởi vì trước khi ăn điểm tâm phải uống thuốc, Liên cô mới vừa bưng thuốc vào, trong phòng đầy mùi thuốc, thấy bọn họ vào thì gật đầu hỏi: "đã dùng điểm tâm chưa?"
Tiêu Lan: "đã dùng qua, tối qua mẫu thân ngủ ngon không?"
"Uống thuốc ngủ còn được", Hoắc thị trông thấy Phó Trường Khải, trênđường đã thấy qua, nói: "Cữu lão gia cũng ở đây sao."
Phó Trường Khải đoan đoan chính chính hành lễ, nói: “Thỉnh an lão phu nhân, vãn bối hôm nay trở về kinh, đặc biệt đến từ biệt với ngài."
Hoắc thị lộ ra chút ý cười, "Sao đi gấp như vậy? Trong nha môn có chuyện gì sao?"
Phó Trường Khải bật cười lớn, nói: "Vãn bối không phải là người mưu cầu trong nha môn, đi lại tự tại, chỉ là trong nhà có chút việc vặt phải xử lý, không thể không về trước. Tiểu muội ở đây, đến cùng vẫn cònnhỏ tuổi, nếu có chuyện gì không ổn thỏa, còn thỉnh lão phu nhân người thứ lỗi nhiều hơn."
Hoắc thị ừ một tiếng, hơi thở có chút không đều đặn, nói: "Đều là người một nhà, cữu lão gia không cần khách khí như vậy."
Phó Trường Khải nháy mắt với Diên Mi, Hoắc thị nên uống thuốc, chút ít lễ này Diên Mi vẫn biết rõ, làm con dâu phải hầu hạ mẹ chồng, nên cũng tiến lên, đi theo Liên cô giúp bà vây khăn yếm, Liên cô bưng thuốc, nàng liền đi bưng nước.
Hoắc thị liếc nhìn nàng một cái, cũng không thể hiện ra không hài lòng.
Bọn họ ngồi một lát, tinh thần Hoắc thị không tốt, mấy người thỉnh an xong liền đi ra, Phó Trường Khải cũng đã sửa soạn xong, đúng canh giờ sẽ xuất phát, Tiêu Lan phái hai mươi người đi cùng hắn, lúc ra khỏi Hầu phủ đi tới đầu phố thì thấy Mẫn
Hinh đang chờ ở đó.
Diên Mi nhìn nhìn, hỏi: "Tìm ta?"
Vẻ mặt Mẫn Hinh như ăn phải hoàng liên, gật đầu "Ừ, phải phải", sau đó lại lắc đầu, "không, không phải."
Diên Mi nhìn về phía Tiêu Lan, Tiêu Lan chợt nhíu mày, "Phụ thân bị thương khi ở Ngụy Hưng còn nhờ có Mẫn tiểu nương tử, nên để Nhị ca ở trước mặt người ta nói tiếng cám ơn."
Diên Mi nháy mắt mấy cái, sau khi nàng trở về cũng biết rõ, nhưng khi đó Phó Trường Khải cũng ở Ngụy Hưng, mấy lời cảm ơn không phải nên nói xong rồi sao?
Tiêu Lan cũng mặc kệ, phối hợp lấy bánh mà Diên Mi cho mình lúc trước ra, ngồi ở bên trong xe ăn, Diên Mi nhìn hắn ăn đến cực kỳ mĩ vị,thật giống như không cùng một loại với bánh mà mình đã ăn lúc sáng, liền chu môi: "Muốn ăn."
Tiêu Lan bẻ ra cho nàng, Diên Mi nhích tới gần, ăn vài ngụm mà vẫnkhông thể nếm ra được có gì khác nhau, kỳ quái nhìn hắn chằm chằm.
Bên ngoài.
Mẫn Hinh nâng cái túi tiền lên, đưa cho Phó Trường Khải, Phó Trường Khải: "Đây là?"
Mẫn Hinh rất ngại, cắn môi nói: "Trước ta đã nói qua, nếu lần này ca ca ta có thể được cứu thì ta cũng không cần bạc này nữa, đây là lần trước huynh đưa, tổng cộng năm mươi lượng, trả lại cho huynh."
Phó Trường Khải nhớ tới khi đó nàng ở Ngụy Hưng, khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, lúc hứa nguyện nói thút tha thút thít, liền bật cười khoát khoát tay, "Mẫn tiểu đại phu nói là sau đó, đây là trước kia,không tính."
Mẫn Hinh cúi đầu nhét vào trong tay hắn: "Đều tính, ta đã thề rồi."
Phó Trường Khải không nhận, không biết làm thế nào mới nhét lại cho nàng đươc, đành phải cầm túi tiền ở trong tay, ngừng một chút rồi nói: "Chỗ tiền này là Mẫn đại phu kiếm được, nàng cầm mới phải."
Mẫn Hinh cười cười với hắn: "Huynh yên tâm đi, ta vẫn sẽ giúp huynh chăm sóc tiểu phu nhân, không cho người khác bắt nạt nàng."
Phó Trường Khải cũng cảm thấy nàng không dễ dàng, bình tĩnh liếc mắt nhìn, nói: "Ta không có ý như vậy."
Mẫn Hinh dùng mũi chân chà xát hòn đá nhỏ, "Vậy, vậy là có ý gì?"
Phó Trường Khải khẽ than một tiếng: "Tiền này cô nương cứ giữ lại, vạn nhất vẫn có tác dụng..."
Mẫn Hinh: "Ta không cần!"
"Nhưng trên người ta không có cầm phiếu nợ ngày đó Mẫn đại phu viết."
Mẫn Hinh "Ừ" một tiếng: "Vậy lần tới huynh đến thì đưa ta."
Phó Trường Khải nhìn nàng trong chốc lát, chỉ có thể cầm tiền, thở dài: "Được rồi."
"Vậy huynh... đi đi", Mẫn Hinh hạ thấp giọng, "Đường xa, bảo trọng."
Phó Trường Khải cười cười: "Mẫn tiểu nương tử cũng bảo trọng."
Mẫn Hinh nghe hắn cuối cùng cũng không gọi mình là Mẫn đại phu nữa, hé miệng cười một cái, giày dùng sức chà xát xuống đất, xoay người bước đi thật nhanh.
Diên Mi xa xa không nhìn rõ, chờ Phó Trường Khải trở về nhìn chằm chằm hắn một lúc, Phó Trường Khải cũng không ngại, cười ha ha tùy ý nàng quan sát.
Đưa thẳng đến ngoài thành, đến khi Phó Trường Khải đi không còn nhân ảnh, Diên Mi mới đi theo Tiêu Lan trở về.
Hôm sau, Thường Tự dẫn người từ Lạc Thủy trở về thành.
Mẫn Hinh