Đối mặt với sự đe doạ vô hình này, Hanbin sợ đến mức đứng như trời trồng, còn Hwarang thì lại rất hưởng thụ điều đó, ánh mắt của gã từng chút loé lên tia sáng quỷ dị khi cậu càng lúc càng để lộ sự sợ hãi của mình. Tuy vậy, có một điều Hwarang không biết và gã dường như đã đánh giá thấp con người nhỏ bé này. Hanbin sợ nhưng không phải là sợ đến mức không biết trời trăng mây đất gì, dù gì Hanbin cũng đã làm việc ở cái nơi nhơ bẩn và được xem là địa ngục trần gian đã được một khoảng thời gian dài rồi. Hanbin đã trải qua rất nhiều chuyện và cũng đã nhìn thấy những ánh mắt mang hàm ý khác nhau
Nói trắng ra Hanbin nhìn thấy nhiều đến mức khiến điều đó trở thành một thói quen và hình thành nên một năng lực đọc vị tội phạm thông qua ánh mắt, biểu cảm và cử chỉ
Thế nên dù đang trong trạng thái hoảng sợ, Hanbin vẫn đủ tỉnh táo để nhìn thấy sự phấn khích và hả hê trong ánh mắt của Hwarang. Hanbin nhận ra rằng nếu cậu càng tỏ ra sợ hãi thì Hwarang sẽ càng được nước làm tới, vậy nên trong tình huống như thế này thì cậu phải giữ vững được tâm lý và đè nén nỗi sợ của mình
Những người tự cho mình là kẻ săn mồi trước khi xuống tay thường có xu hướng tận hưởng sự sợ hãi và tuyệt vọng của con mồi. Bởi khi nhìn thấy được cảnh tượng đó, chúng mới có cảm giác bản thân thượng đẳng hơn và nắm trong tay quyền sinh quyền sát, sự sợ hãi của con mồi làm chúng thoả mãn được điều đó
Nghĩ là vậy, Hanbin siết chặt tay thành nắm đấm, cậu hít một hơi sâu rồi dứt khoát nhắm chặt mắt trong sự ngỡ ngàng thoáng qua của Hwarang
"Anh Hanbin nhắm mắt như thế là vì sợ nhìn thấy tôi sao?"
Đoạn, Hwarang dùng ngón cái miết nhẹ mi mắt của Hanbin, chất giọng trầm khàn một lần nữa vang lên như muốn dẫn dụ, lôi kéo đối phương bước chân vào cơn ác mộng ẩn đằng sau giấc mơ ngọt ngào
"Đừng lo lắng gì cả, anh Hanbin hãy mở mắt ra đi. Không có gì là sai trái khi bộc lộ sự sợ hãi và tuyệt vọng cả, nào~ hãy để tôi nhìn thấy đôi mắt của anh"
Hwarang chưa từng tin vào thứ gọi là hy vọng, đó chỉ là khái niệm mơ hồ giả tưởng mà con người tự nghĩ ra để bám víu vào như một chiếc phao cứu sinh cuối cùng. Nhưng trong một khắc nào đó ngay tại thời điểm này, Hwarang lại có chút hy vọng Hanbin sẽ mở mắt nhìn gã để gã có thể nhìn thấy sự sợ hãi bên trong đôi mắt đó, gã muốn nhấn chìm chút ánh sáng trong trẻo cuối cùng trong vũng bùn nhớp nháp
Chỉ cần thứ ánh sáng trong đôi mắt ấy biến mất thì Song Jaewon sẽ chẳng còn gì để bám víu nữa, lúc đó là thời điểm tốt nhất để Hwarang lật ngược tình thế và loại bỏ cái tên Song Jaewon. Đến lúc đó, Hwarang sẽ không cần phải sống như một cái bóng nữa, gã có thể đường đường chính chính sống theo cách mà gã muốn
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng vậy, chỉ cần khiến thứ ánh sáng mà Song Jaewon vẫn luôn tôn sùng biến mất đi là được
Mí mắt Hanbin khẽ lay động và từ từ hé mở, ngay khi đôi mắt ấy mở hoàn toàn và nhìn thẳng vào Hwarang, mọi dự tính của gã như bị đánh tan. Sự sợ hãi khi nãy đã biến mất, ánh mắt Hanbin trở nên kiên định hơn, điều này không những khiến ánh sáng trong đôi mắt biến mất mà còn rực rỡ hơn bao giờ hết
Trong một khắc Hwarang ngẩn người vì kinh ngạc, Hanbin dùng hết sức đẩy mạnh gã ra, hai viên cảnh sát phụ trách canh gác nhìn thấy liền nhanh chóng nắm bắt được tình hình, họ gọi thêm người vào và lao đến khống chế Hwarang. Hanbin được những viên cảnh sát kéo lùi về đằng sau để bảo vệ, cậu thở hổn hển và nhìn xuống đôi tay vẫn còn run rẩy, sau đó Hanbin chậm rãi ngước lên nhìn Hwarang đang bị đè chặt xuống nền đất lạnh lẽo
"Bác sĩ Oh! Cậu không sao chứ?! Có bị thương ở đâu không?!"
"T-Tôi không sao"- Hanbin nuốt khan, trái tim cậu vẫn còn đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực - "Người...Người này không...không phải là Song Jaewon, các...các anh cẩn thận"
Nghe vậy, những viên cảnh sát liền trở nên cảnh giác hơn, những nòng súng lạnh lẽo đồng loạt chĩa vào kẻ đang bị khống chế kia. Hwarang sau khi bừng tỉnh và nhận thức được sự việc vừa xảy ra, phản ứng đầu tiên của gã là ngước lên nhìn Hanbin, sau đó tiếng cười khe khẽ phát ra từ miệng gã và tiếng cười điên loạn đó càng lúc càng lớn dần, ánh mắt của Hwarang hằn lên những tơ máu nhưng là vì sự phấn khích chứ không phải tức giận
"Oh Hanbin!!! Anh giỏi lắm! Anh thật sự rất giỏi! Tôi đã sai khi đánh giá thấp anh rồi!"
Những viên cảnh sát đang khống chế Hwarang liền dùng lực đè mạnh hơn và liên tục quát bảo gã im lặng. Nhưng chút đau đớn đó chẳng nhằm nhò gì với một kẻ có đầu óc không được bình thường, đặc biệt là kẻ đang lên cơn điên vì phấn khích. Hwarang chẳng mảy may để ý đến những viên cảnh sát, ánh mắt của gã từ đầu đến cuối vẫn chỉ đặt lên người Hanbin
"Oh Hanbin! Chuyện này vẫn chưa xong đâu! Anh cứ chờ đó! Sẽ sớm thôi, tôi sẽ bóp nát thứ ánh sáng đó! Tôi nhất định sẽ nhấn chìm anh trong sự tuyệt vọng, khiến anh phải ước rằng bản thân chưa từng được sinh ra!"
Tiếng cười sau đó nhỏ dần đi, đôi mắt của Hwarang từ từ khép lại, cơ thể mềm nhũn gục xuống đất không động đậy. Cả căn phòng đột nhiên chìm vào tĩnh lặng, những viên cảnh sát nhìn nhau và gật đầu ra hiệu, một trong số họ đi đến gần kiểm tra
"Song Jaewon ngất rồi"
Hanbin loạn choạn lùi về sau cho đến khi lưng chạm tường, cậu thở hắt ra một hơi nặng nề, những lời nói khi nãy của Hwarang vẫn còn luẩn quẩn trong tâm trí của cậu. Hanbin không hiểu, rốt cuộc tại sao Hwarang lại chuyển sang nhắm đến cậu, mục đích cuối cùng của gã là gì. Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Hanbin nhưng hiện tại cậu không