Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng khi Lew tỉnh dậy thì trời đã sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa vô tình đánh thức cậu. Lew chậm rãi ngồi dậy thì phát hiện mình đang nằm trên ghế sô pha, quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn
*Soạt
Chiếc áo vest ngoài từ trên người Lew rơi xuống đất, cậu nhìn chằm chằm nó một hồi rồi cúi xuống nhặt lên, mùi hương quen thuộc thoang thoảng ngay đầu mũi
"Đây là...áo của Hyeongsoep, sao thứ này lại ở trên người mình?" - Lew nghĩ thầm
Lew đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, mọi thứ vẫn ngăn nắp gọn gàng, không hề có một dấu hiệu gì cho thấy có người thứ hai từng ở đây. Lew xoa xoa thái dương một cách mệt mỏi, từng đoạn ký ức vào đêm hôm qua ồ ạt chạy trong đầu khiến cậu chỉ muốn đấm cho bản thân mấy cái. Lew cảm thấy bản thân cứ như bị ai nhập vậy, cư nhiên lại làm những chuyện đó với người mình ghét, cũng may là bọn họ không làm đến bước cuối cùng nếu không Lew thật sự sẽ giết bản thân mất
Lew tự nhủ bản thân hãy xem những chuyện xảy ra vào đêm hôm qua như một giấc mộng chưa hề tồn tại. Tuy vậy, những nụ hôn , những cái chạm mơn trớn nhẹ nhàng, Lew vẫn nhớ rõ như in cảm giác đó. Thật sự muốn quên chúng ngay lúc này là một thử thách rất khó, cứ như chúng đã in hằn vào tâm trí cậu rồi
Cơ mà nhìn qua nhìn lại chẳng thấy bóng dáng của kẻ đáng ghét kia, Hyeongseop đâu rồi?
Lew thở hắt một hơi mệt mỏi, cậu đứng dậy, cầm theo áo của Hyeongseop đi về phía bàn làm việc. Trên bàn làm việc xuất hiện một túi đồ ăn sáng vẫn còn ấm, nhưng tờ giấy kẹp bên dưới mới là thứ khiến Lew khựng lại
Đơn xin nghỉ phép
Lew cầm lên, chậm rãi đọc từng chữ một, tay cậu siết chặt lại đến mức tờ giấy nhăn nhúm
"Chết tiệt! Anh ta lại tính chơi trò biến mất nữa sao?!"- Lew lầm bầm
Bỗng, tầm mắt Lew rơi trúng hai chiếc cà vạt được xếp gọn nơi góc bàn, một cái là của cậu, cái còn lại là của người kia. Ngoài ra, thứ thu hút sự chú ý của Lew là mẫu ghi chú nhỏ bên cạnh hai chiếc cà vạt, chữ viết trên đó chỉ có bốn ký tự được viết một cách nắn nót
"Wait"
Đọc xong tờ ghi chú, Lew không biết mình nên cảm thấy như thế nào bởi đầu óc cậu giờ đây hoàn toàn trống rỗng. Lew đã từng chờ, chờ một khoảng thời gian rất lâu rồi, kết quả cuối cùng chỉ mang lại đau thương cho cậu
Vậy thì lần này Lew nên chờ đợi vì điều gì đây?
"Ha...xem chừng đối với với Hyeongseop, hai chữ chờ đợi nhẹ tựa lông hồng nhỉ" - Lew sầm mặt, ánh mắt loé lên một tia sáng sắc bén - "Nhưng lần này tôi sẽ không ngồi yên chờ đợi nữa! Cứ chờ đấy Ahn Hyeongseop!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
———————
Hanbin uể oải mở cửa văn phòng, hôm qua sau khi trở về từ quán bar, cậu gần như thức trắng đêm chỉ để hoàn thành bản báo cáo. Bình thường Hanbin làm báo cáo rất nhanh nhưng chỉ vì dư âm từ ly cocktail kia khiến cậu mất nhiều thời gian hơn để hoàn thành
Hanbin bước vào trong văn phòng, cậu tuỳ tiện ném cặp táp của mình sang một bên và ngồi xuống ghế. Hanbin miệng ngậm bánh mỳ, một tay lấy điện thoại ra, cậu mở tấm hình ly cocktail mà mình đã lén chụp lại. Trầm ngâm quan sát từ mọi góc độ, ly cocktail này thoạt nhìn chẳng có gì bất thường cả nhưng thứ làm Hanbin đau đầu chính là ý nghĩa đằng sau cái tên của nó, cậu có cảm giác đây không phải chỉ đơn thuần là trùng hợp. Có lẽ Hyuk đang âm thầm lên kế hoạch gì đó, một kế hoạch nhất định sẽ có người đổ máu đúng như ý nghĩa đằng sau cái tên của loại cocktail mà Hyuk đã pha cho Hanbin
Nhưng nếu thật sự là như vậy thì tại sao Hyuk lại tiết lộ cho Hanbin biết trước?
Phải chăng Hyuk không biết thân phận thật của Hanbin nên không nghĩ cậu là một mối nguy hại đến kế hoạch của anh?
Quá nhiều câu hỏi khiến não bộ của Hanbin như bị quá tải, cậu thở dài, rõ ràng muốn đến giải sầu với Eunchan, cuối cùng lại rước thêm vấn đề vào người
À nhắc đến vấn đề, mặc dù rất mệt mỏi nhưng đây không phải lúc Hanbin gục ngã vì cậu sắp sửa phải đối mặt với vấn đề quan trọng hơn
Song Jaewon
"Không biết cậu ta như thế nào rồi..."- Hanbin trầm ngâm
Từ lúc Hwarang bị cảnh sát chế ngự đến giờ, Hanbin chưa lần nào trở lại để xem tình hình thế nào. Chẳng biết khi Jaewon tỉnh lại sẽ cảm thấy như thế nào nữa, nghĩ tới đây, Hanbin đột nhiên cảm thấy lo lắng cho Jaewon, cậu vội vàng thu xếp đồ đạc rồi nhanh chóng tiến về khu Giam giữ
Vừa đặt chân đến nơi, Hanbin nhìn thấy có nhiều cảnh vệ với vũ trang đang đứng canh gác bên ngoài phòng giam của Jaewon
"Chào buổi sáng Bác sĩ Oh!"
"Chào buổi sáng, tình hình bên trong...như thế nào rồi?"
"Song Jaewon ngất từ chiều hôm qua đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại nhưng để đề phòng thì chúng tôi đã trói cậu ta lại"
"N-Ngất từ chiều hôm qua đến giờ vẫn chưa tỉnh?"
"Đúng vậy"
Nghe vậy, Hanbin càng thấy lo lắng hơn, cậu nhanh chóng bước vào phòng giam. Bên trong có thêm bốn viên cảnh sát đứng canh, Jaewon thì nằm bất tỉnh trên giường, hai tay bị còng lại, ở giữa chiếc còng có một đoạn dây xích dài vừa đủ nối vào chân giường
"Jaewon..."
Hanbin nhìn chằm chằm vào gương mặt có phần nhợt nhạt của Jaewon, mới không gặp một khoảng thời gian thôi mà nhìn hắn tiều tuỵ, thiếu sức sống đến thảm thương. Nếu không phải lồng ngực của người này còn phập phồng thì người khác nhìn vào hẳn sẽ tưởng Jaewon chỉ còn là một cái xác. Hanbin mở cặp, cậu lấy ra một ống dinh dưỡng và tiêm vào tĩnh mạch của Jaewon. Hanbin thở hắt ra một hơi, không biết khi nào Jaewon mới tỉnh lại nên trước mắt cứ tiêm cho hắn một mũi dinh dưỡng và theo dõi tình trạng của hắn đã
Sau đó, Hanbin vẫn thực hiện trình tự các bước kiểm tra sức khoẻ cho Jaewon như mọi khi
"Hừm...ngoại trừ việc thiếu dưỡng chất thì những thứ lại vẫn ổn"- Hanbin vừa lẩm bẩm vừa ghi chép lại
Hanbin đóng tập ghi chú lại, cậu liếc mắt nhìn Jaewon sau đó vươn tay chạm nhẹ vào mi mắt của hắn, dám cá rằng sau khi Jaewon tỉnh dậy và biết được những chuyện đã xảy ra, hắn sẽ khóc đến sưng cả mắt cho xem
Nhưng Hanbin thật sự mong rằng người này sẽ sớm tỉnh lại
"Nếu cậu có khóc thì tôi sẽ dỗ cậu, vậy nên...hãy sớm tỉnh lại nhé Jaewonie"- Hanbin thì thầm
Nói xong, Hanbin đứng dậy và rời khỏi phòng, vốn dĩ cậu muốn đến xem tình trạng của Jaewon nhưng với tình hình như hiện tại thì cậu phải chờ hắn tỉnh lại đã rồi mới tính tiếp
"Bác sĩ Oh, Trung uý Lee căn dặn bảo cậu hãy đến văn phòng gặp ngài ấy sau khi đã kiểm tra sức khoẻ cho nghi phạm xong"
"Tôi biết rồi"
Hôm qua Hanbin tan ca sớm mà không nói Lew tiếng nào, Hanbin cảm thấy hơi có lỗi, sẵn đi nộp báo cáo rồi nhận lỗi luôn vậy, cùng lắm bị bắt chép phạt nội quy như lần trước thôi
Nghĩ là vậy nhưng khi đứng trước cửa văn phòng của Lew, Hanbin có hơi chừng chừ. Nếu như