Edit: Dandelion
Cúc Như Khanh thấy Mặc Thiên Trần như nai con mới ra đời, lúc đang nhìn anh, con ngươi mỹ lệ dịu dàng ứa nước nhuận sáng bóng, chóp mũi tiếu tiếu hơi thở gấp, môi phiến đỏ tươi như thơ như họa Hồng Phong.
Trong tim của anh lại lan ra tia rung động không hiểu, nhưng sắc mặt vẫn như cũ tuấn mỹ vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị.
"Bởi vì em không có tặng quà sinh nhật tôi!" Anh nói xong ở trong lòng cũng vì lời nói dối của mình mà cảm thấy buồn cười
Anh biết, cô đưa Cúc Ác Du một bộ bao cổ tay, đầu gối, là muốn bảo hộ Cúc Ác Du trong thời gian tập võ không bị thương tổn, lễ vật của cô nhìn qua thấy keo kiệt, nhưng là phi thường dụng tâm đầy thương yêu.
"Tôi có!" Mặc Thiên Trần lớn tiếng nói. cô cũng có mua lễ vật cho Cúc Như Khanh , chỉ là còn chưa kịp đưa mà thôi.
Lần này, đến phiên Cúc Như Khanh nao nao.
Mặc Thiên Trần nhìn thấy vẻ mặt của anh, bỗng nhiên liền vui vẻ, cô từ trên giường bò dậy, đi đến sô pha tìm túi xách tay của cô, sau đó cầm một túi kẹo đưa đến trong tay của anh."Cúc tiên sinh, sinh nhật vui vẻ!"
"Em..." Anh ba mươi tuổi một đại nam nhân còn ăn kẹo như đứa nhỏ ba tuổi? Cúc Như Khanh trong lòng mang một bụng hỏa, Mặc Thiên Trần chọn lễ vật căn bản là đối với anh không cần dụng tâm! Còn có a, cô có thể là chọn cho Cúc Ác Du , hiện tại lấy đến thật giả lẫn lộn đưa cho anh.
Mặc Thiên Trần không có ngẩng đầu nhìn anh, mà là hài lòng mở ra kẹo hộp, hoàn hảo cô có chuẩn