Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 14


trước sau

xFWDniU

KSCN – Chương 14

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

“Muốn chơi tình một đêm với tôi sao?”


Qua một lúc lâu, Kinh Mịch Ngọc điều chỉnh lại được cảm xúc của mình, cô hỏi lại, “Cái cụm ngọc sát chú này là do Củng Ngọc Quán nghĩ ra đúng không?”

“À.” Tôn Nhiên nhớ lại một chút, “Lúc tôi vừa mới kết giao với cô thì anh ta đến tìm tôi.”

“Lúc nãy đáng lẽ nên đạp cho anh ta hai đạp.” Cô bỗng cảm thấy hơi kỳ lạ. Không biết ai là người thổi gió khiến cho những người bạn trai sau Củng Ngọc Quán của mình đều nhượng bộ lui binh.

“Anh ta là có lòng tốt, sợ bọn tôi bị cô liên lụy.” Tôn Nhiên nói xong câu đó thì hỏi thêm một câu, “Củng Ngọc Quán có đáng tin không? Anh ta liệu có mật báo sự việc của cô cho cảnh sát hay không?”

“Ở Bắc Tú này, việc tôi có nhiều bạn trai như vậy, căn bản cũng không phải chuyện gì bí mật.” Phải nói là, cô chính là cố tình dùng cách này để mình bị bại lộ. Chẳng qua ý đồ của cô cũng không phải là trêu chọc cảnh sát. Lý do vì sao cảnh sát lại xen vào việc này cô vẫn nghĩ mãi không ra.

“Tại sao lại chọn phương thức kết giao bạn trai thế này?” Vấn đề này trước kia Tôn Nhiên đã từng hỏi cô nhưng cô luôn giữ im lặng.

Kinh Mịch Ngọc nhẹ nhàng nói, “Khi anh muốn lợi dụng một người khác phái nào đó thì kết giao là một phương pháp tương đối tiện lợi. Hơn nữa, cảm giác được cưng chiều cũng không tệ.”

“Ừ, bản thân cô cẩn thận một chút.” Tôn Nhiên chỉ con đường phía trước, “Tới giao lộ là được rồi, đừng chạy thẳng tới nhà tôi, mất thời gian dọn nhà.”

“…”

****

Lão Chu cuối cùng cũng trở về.

Ông ấy thay đổi hết cả vòng bạn bè, ai oán than vãn về kì nghỉ đã kết thúc của mình.

Kinh Mịch Ngọc lập tức gọi điện cho ông ấy.

“Đã lâu không gặp.” Thanh âm của lão Chu khàn khàn, vị trí phát âm thiên về phần quai hàm, giống như tim phổi không khỏe vậy.

Cô nửa đùa nửa thật, “Chú đi nghỉ cũng thoải mái quá nhỉ.”

Ông cười hai tiếng, hỏi, “Nói đi, có chuyện gì?”

“Là chuyện bạn trai tiếp theo của cháu.”

“Ngày mai chú đi làm, bây giờ đang dọn dẹp nhà. Hơn một tháng không có ở đây, khắp nơi toàn là bụi.” Ông hiền lành nói, “Việc tìm bạn trai cũng không gấp một hai ngày này mà.”

“Vậy chú làm trước đi.” Sự xuất hiện của lão Chu như cho cô uống một viên thuốc an thần. Lần này có thể tranh thủ điều tra thêm bối cảnh của Yến Ngọc.

Sáng ngày hôm sau đường đi kẹt cứng xe. Mặt trời như một quả cầu lửa nhức mắt, cộng thêm cơn giận của những người tài xế tắc đường càng làm không khí thêm dữ dội.

Bên chỗ lão Chu không có bãi đậu xe nên Kinh Mịch Ngọc bắt một chiếc taxi.

Sau khi bị kẹt xe, tài xế không ngừng dùng giọng thành phố Vu Âm để chửi mắng.

Âm điệu của giọng Vu Âm mềm nhũn, ngọt ngọt nhu nhu, cô từng rất thích, nhưng bây giờ nghe vào tai thì lại có hơi e ngại.

Văn phòng của lão Chu được đặt trong một tòa nhà văn phòng cũ. Thang máy bị hỏng nhìn giống như một cái thang máy vận chuyển hàng, sàn nhà phủ vài tờ giấy, mấy con số trên nút bấm cũng bị phai màu, nhìn không rõ.

Tuy nơi đây rất tồi tàn nhưng bên trong văn phòng lại rất sạch sẽ.

Lão Chu mang cặp kính lão bên cạnh vào, nhìn cái chuông lớn trên tường. Ông nghiêng mắt nhìn cô qua cặp kính, “Sớm vậy à?”

“Cứ tưởng sáng sớm thì không nhiều xe, nhưng cuối cùng vẫn bị kẹt.” Kinh Mịch Ngọc ngồi xuống trước mặt ông.

Tuổi lão Chu đã trên 50 nhưng dáng dấp cũng không già, vầng trán đầy đặn, đậm người. Nếu nói về dấu hiệu của tuổi tác thì hẳn chính là ba nếp nhăn nông trên chân mày. Lão Chu thường đùa rằng đó là do ông thường xuyên nhíu mày.

Lão Chu nói, “Người bạn trai tiếp theo của cháu, chú vẫn chưa quyết định xong.”

“Là do cháu chọn, Điêu Tranh Kha đã điều tra tình sử của người kia.”

“Là ai?” Lão Chu nhướng mày phải, “Ngày đó chú đi, Điêu Tranh Kha có gọi điện thoại cho chú, nhưng chỗ đó của nó quá ồn, chú nghe không rõ, chỉ ừ ừ ứng phó cho qua. À hình như nó có điều tra ai đó cho cháu…”

Kinh Mịch Ngọc cười cười, “Cháu đã chọn một người tên là Yến Ngọc.”

Lão Chu trong phút chốc thẳng người lên, cẩn thận hỏi lại một câu, “Là ai?”

“Yến Ngọc, Yến trong chữ ngày và chữ an[1].

[1] Yến: 晏, ngày:日, an:安

Lão Chu chống hai tay nhìn cô chăm chú, “Chẳng phải chú đã nói với cháu là chờ chú về hả? Những người đàn ông trước đó đều là do chú ngàn chọn vạn tuyển chọn ra, nhân phẩm có thể tin được, nếu có chia tay thì sau này cũng không phải lo lắng gì. Nhưng đây là một người đàn ông xa lạ, sao cháu dám?”

Kinh Mịch Ngọc nhìn lão Chu một lát. Bộ dạng của ông nhìn như không biết rằng những người đàn ông mà ông chọn phần lớn đều rất hiếm thấy. “Lúc cháu ký hóa đơn ở OneFool có thấy một cái tên có chữ Ngọc, là anh ta.”

Đó đã là chuyện của tháng giêng. Vào thời điểm sắp đón năm mới thì Bắc Tú liền biến thành một thành phố trống trải, OneFool có khi cả một ngày cũng không có lấy một người khách. Ngày Yến Ngọc ký là ngày hôm trước, nét phẩy cuối cùng trong chữ Ngọc kéo hơi dài, rất giống với cách cô viết. Trong lòng Kinh Mịch Ngọc xao động. Thôi cứ quyết định như vậy đi.

Lão Chu tháo cặp kính lão xuống, lau bằng vải mềm, “Nghiệt duyên.” Lúc trước ông phí hết tâm tư tránh Yến Ngọc, không ngờ vẫn bị cô đụng phải.

Lời này là lão Chu nói thầm trong miệng, Kinh Mịch Ngọc nghe không rõ, “Sao thế?”

“Không có gì. Lúc ở cùng với anh ta có thuận lợi không?” Lão Chu lại đeo kính lão lên.

“Vẫn ổn.”

Ông tra tư liệu trên máy tính, xem xét hồ sơ, “Nguyên quán Phục Chúc? Haizz, trước kia tư liệu hộ tịch của thành phố Phục Chúc quá lộn xộn, tên viết tay, sinh nhật, địa chỉ thường bị sai sót, về sau mới thống nhất sắp xếp trên máy tính nhưng cũng bỏ sót nhiều. Cuộc sống của Yến Ngọc ở Phục Chúc, hoàn toàn không thể điều tra ra được, chỉ tra được một ít thông tin, tình hình cơ bản về gia đình cậu ta.”

Lão Chu nhắm mắt lại, đọc thuộc làu như đang đọc bài văn, “Mẹ là Cát Sơn Đào, ba là Yến Phong Hoa. Sau khi Cát Sơn Đào ly hôn thì đến Bắc Tú sáng lập ra Tourmaline. Yến Phong Hoa cưới một người phụ nữ tên là Lý Song Anh, có một người con trai, tên trước đó tra không được, bây giờ đã đổi tên thành Yến Triều. Bọn họ từ Phục Chúc chuyển sang Vu Âm. Yến Ngọc luôn đi theo Yến Phong Hoa, năm ngoái mới tới Bắc Tú, thời gian cũng khá gần cháu.” Lão Chu mở to mắt, đôi mắt sau cặp kính trong suốt sáng ngời có thần, “Thời gian này hơi trùng hợp. Cháu chân trước đến Bắc Tú, anh ta chân sau cũng tới nơi.”

Người tên Yến Ngọc này, năm ngoái lão Chu có điều tra.

Điều kiện chủ yếu của bạn trai Kinh Mịch Ngọc là đẹp trai. Vẻ ngoài của Yến Ngọc như thế, lão Chu đương nhiên có chú ý tới.

Giao lưu quen biết với đủ hạng người thì nào phải người đơn giản. Danh tiếng của Yến Ngọc rất tốt, cho dù là với bạn bè hay bạn gái đều gần như không khác biệt quá nhiều, thế này mới càng nguy hiểm hơn.

Vậy nên lão Chu trực tiếp bác bỏ.

Kinh Mịch Ngọc trầm ngâm, “Quan hệ nhà anh ta phức tạp thế hả chú?”

“Đúng vậy.” Lão Chu dẫn dắt từng bước, “Vẫn là những đối tượng chú chọn cho cháu đáng tin cậy, ai cũng là rồng phượng trong biển người, tướng mạo tốt, dáng người tốt, thương người, có lòng nhân ái.”

“…” Mỗi khi nhớ tới những người tiền nhiệm kia thì cô lại đau đầu. Đột nhiên nhớ tới tình báo của Củng Ngọc Quán, cô nói, “Đúng rồi, cái người bắn pháo hoa đó nói — ”

“Ai đó?” Lão Chu bỗng chốc ngồi thẳng người, chiếc ghế xoay vì động tác này của ông mà kêu két một cái.

Cô giật mình quay đầu lại.

“Lão Chu, là cháu.” Điêu Tranh Kha bước vào cửa, không biết đã nghe được bao nhiêu.

Lão Chu thở dốc một hơi, ánh mắt không lơi lỏng, chăm chú nhìn anh ta, “Tiểu Kha à.”

“Vẫn là lỗ tai của chú thính, cháu vừa tới đã bị phát hiện.” Đôi giày da mới của Điêu Tranh Kha nhìn rất sạch sẽ, sáng bóng, “Chào buổi sáng Kinh tiểu thư.”

Trong lòng Kinh Mịch Ngọc vẫn còn khúc mắc với anh ta, đứng lên, “Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước.”

****

Kinh Mịch Ngọc ngồi trong quán cà phê dưới lầu một lát.

Cà phê ở đây kém xa OneFool, nhưng

chuyện làm ăn lại vô cùng thịnh vượng. Họp hành, làm việc, nói chuyện trời đất như ong vỡ tổ đều tập trung lại đây. Chỗ ngồi lại rất sít sao, khoảng cách giữa hai bàn chỉ cỡ nửa cánh tay.

Kinh Mịch Ngọc lẳng lặng nghe bàn bên yêu đương ngọt ngào.

Đặt ly cà phê chỉ vừa uống hai hớp xuống, cô cầm chặt ly, lòng bàn tay lành lạnh.

Cô đã sớm quên cách làm một cô bạn gái đạt tiêu chuẩn. Trong một năm nay, bạn trai tuy đã thay rất nhiều người nhưng đều chưa từng ngọt ngào với nhau. Nếu chẳng phải từng gặp lại vài lần, chắc cô cũng không nhớ nổi mặt mũi bọn họ.

Lão Chu quả nhiên lợi hại. Những người bạn trai tiền nhiệm của cô hoặc ít hoặc nhiều đều dở hơi, nhưng lại rất thoáng trong việc chia tay, chưa từng dây dưa, bớt không ít việc.

Thế nhưng khi đến Yến Ngọc thì trong lòng cô lại không chắc. Nghe lão Chu nói, quỹ đạo cuộc sống của anh ta nhất trí[2] với cô một cách kì lạ, giống như có một cái gì đó từ một nơi sâu xa nào đó tác động lên bọn họ.

[2] Ở đây là không tách rời, không phải giống nhau.

Ba Trí Dũng từng nói manh mối của ông là từ Phục Chúc đến Vu Âm, rồi lại Bắc Tú.

Trùng hợp nhiều như thế, chắc chắn không phải là thực sự trùng hợp.

Nhưng càng trùng hợp nhiều, thì lại liền càng tiếp cận được trung tâm của sự việc.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra được nguyên do gì. Kinh Mịch Ngọc rời khỏi quán cà phê, đứng ở ngã tư đường nhìn lên đồng hồ trên tòa nhà cao tầng.

Thật sự là một ngày chủ nhật trời trong xanh, không khí trong lành.

Kinh Mịch Ngọc đến rạp chiếu phim, ăn bắp rang và tận hưởng cảm giác xem phim một mình.

Sau khi phim chiếu xong, lại một mình đi ăn thịt nướng.

Lúc xem thực đơn nước uống, nhìn thấy hai từ coca cola thì liền nhớ đến Yến Ngọc, thế là nhắn lên WeChat hỏi anh, “Ăn thịt nướng không? Tôi mời.”

Hai phút sau, anh hồi âm, “?”

“Bắc Tú là một thành phố cô độc.”

“Địa chỉ?”

Cô nhanh chóng trả lời anh, trong lòng vô cùng mong chờ, chỉnh lại bộ bát đũa đối diện thật ngay ngắn chỉnh tề.

Kinh Mịch Ngọc vừa ăn salad vừa chờ Yến Ngọc.

Lúc cọng rau cuối cùng trong tô salad bị cô gặm xong thì anh cũng đến.

Tóc tai Yến Ngọc hơi bù xù, mặc đồng phục bóng chày, bộ dáng trở nên du côn không ít, vừa tới đã thu hút mấy ánh mắt dò xét. Anh ngồi xuống, “Tôi muốn biết, trong mắt cô thì thành phố nào mới là không cô độc?”

“Phục Chúc.” Cô ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh.

“Lại nhớ quê à.” Anh nhìn dĩa salad trống rỗng trên bàn, “Gọi thêm một phần nữa đi.”

Cô vẫy tay với nhân viên phục vụ, lơ đãng hỏi, “Anh tắm rồi hả?”

“Kiểm tra tôi à?” Anh cười vô lại.

Cô cực kỳ khéo hiểu lòng người, “Lời mời cơm của tôi có quấy rầy anh không?”

“Không, ngược lại còn có cớ để tôi thoát thân. Cảm ơn sự cô độc của cô.” Anh cởi áo khoác, “Nhưng mà tôi và cô chỉ mới không gặp nhau một ngày mà cô đã cô đơn đến vậy ư?”

“Bị cặp tình nhân ngọt ngào kích thích, hơn nữa vừa mới xem phim tình cảm xong.” Cô nửa thật nửa đùa.

“Muốn chơi tình một đêm sao?” Yến Ngọc hỏi như lẽ đương nhiên.

Cô bị sặc trà, “Gọi món đi. Anh thích ăn gì?”

“Cô thích là được.” Yến Ngọc không thèm nhìn đến menu.

“Tốt vậy à?” Cô cười, “Đêm nay coi như anh bồi tôi đi.”

“Từ nay đến hừng đông sáng mai tôi rảnh, bồi ăn hay bồi ngủ đều được.” Nửa câu nói sau, anh giảm âm lượng, tốc độ chậm lại, kéo dài thanh điệu giống như một nét móc nhỏ.

Đúng lúc nhân viên phục vụ nghe được, nhìn vẻ ngoài anh tuấn của Yến Ngọc, mặt hơi ửng đỏ.

Anh ngước mắt đối mắt, chớp mắt nhìn nhân viên phục vụ.

Mặt nhân viên phục vụ càng đỏ hơn, nhanh chóng đặt khay thịt sống lên bàn.

Kinh Mịch Ngọc chủ động xung phong làm người nướng thịt.

Yến Ngọc lấy được cây kẹp thịt trước một bước, “Để tôi làm cho. Tôi sợ phấn lót trên mặt cô rớt xuống vỉ nướng.”

“…” Cô rất muốn trực tiếp nhét đầu anh ta vào khay than, nướng đến lúc không còn một vụn tro vụn trấu nào.

Điện thoại Yến Ngọc reo lên. Anh một tay nhận điện thoại, một tay gắp thịt tươi đặt lên vỉ nướng, “Mẹ nhỏ?”

Cô vì cách xưng hô này mà nhìn anh một cái.

“Sao tôi biết được ba đang ở đâu? Đàn ông ba chân, đâm sâu vào hố mà.” Dáng vẻ của anh lúc này vô cùng lưu manh, trong mắt chỉ có sự khinh bỉ, cực kì giống như phường lưu manh chợ búa, “Chắc lại ở trên giường cô tình nhân nhỏ nào đó rồi.”

Kinh Mịch Ngọc nghẹn họng nhìn anh trân trối.

Tôn Nhiên từng nói cô là người tốt nghiệp học viện diễn xuất, nhưng giờ khắc này cô bái phục chịu thua.

Thần thái và khí chất của vị trước mắt này thay đổi tự nhiên như thế, sợ không chỉ là học sinh bình thường, mà đã nằm trong hội học sinh cốt cán tiêu biểu luôn rồi.

HẾT CHƯƠNG 14


Xoài: Mọi người có thể hiểu “vòng bạn bè” ở trên Weibo hay Wechat bên Trung cũng giống như newsfeed ở facebook bên mình á =))))

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện