Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 15


trước sau

xFWDniU

KSCN – Chương 15

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

Mệnh cách Sát Phá Lang[1], thủ phạm của thói đào hoa, họa phúc không đồng nhất


[1] Sát Phá Lang là mệnh cách trong tử vi, chỉ vận mệnh có các sao Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang hội chiếu, trong đó Tham Lang trong tử vi đẩu số là sao đào hoa bậc nhất. Mệnh cách Sát Phá Lang và một mệnh tương khác là Thiên sát cô tinh được gọi là hai đại tuyệt mệnh (Nguồn: lichngaytot.com).

Yến Ngọc nghe điện thoại, động tác lật thịt cũng không dừng lại.

Miếng thịt bò rất mỏng, lật vài lần thì đã chín.

Anh bỏ vào chén Kinh Mịch Ngọc, đầu ngón tay cầm kẹp đẩy chén nước chấm cách xa cô tới, cùng lúc đó nói với người bên kia điện thoại, “Hử, đem đặc sản của Bắc Tú về cho mẹ?”

Trong chén của cô chất đầy thịt bò, thấy anh lại bắt đầu gắp thịt tươi lên vỉ thì cô có hơi băn khoăn, chỉ cây kẹp đồ ăn trong tay anh, mấp máy môi nói, “Đưa tôi.”

Yến Ngọc đưa kẹp cho cô, nói trong điện thoại, “Bên đây hơi ồn, đợi tôi một lát.” Anh đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc trở lại, dáng vẻ lưu manh đã thu liễm lại rất nhiều.

Cô nhíu mày nhìn anh chằm chằm, “Anh đúng là nhiều người nhiều mặt.”

“Mẹ nhỏ của tôi thiên vị đàn ông bất chính.”

“Mẹ nhỏ?” Chắc hẳn là người tên Lý Song Anh mà lão Chu nói.

“Là vợ hai của ba tôi, mẹ kế của tôi.” Khi nói về mối quan hệ gia đình như thế này, thần sắc anh vẫn tự nhiên, giống như hoàn toàn không xem ra gì.

“Vậy lúc nãy anh vừa mới ám chỉ ba mình…” Có mấy lời khó mà nói thẳng đuột ra được, chỉ có thể dùng mấy từ lắp bắp thay thế, “Ừm… Ờ…”

Yến Ngọc thản nhiên thừa nhận, “Gen di truyền thôi, ba đời tổ tiên đều không có lấy một người đàn ông tốt.”

“…” Anh kéo trưởng bối của mình xuống nước như vậy cũng được à? Chắc hẳn đời này của anh cũng chẳng cải chính được tới đâu đâu, “Nghe ra có vẻ phụ nữ nhà anh hơi thảm.”

“Ông tôi nói lúc còn trẻ có gặp được một vị cao tăng, ông ta nói đàn ông Yến gia bọn tôi đều có mệnh cách Sát Phá Lang, thủ phạm của thói đào hoa, họa phúc không đồng nhất.”

Kinh Mịch Ngọc hơi run lên.

Bà ngoại đã từng nói ông ngoại có mệnh Sát Phá Lang, là tuyệt mệnh, nhưng ông lại ở cùng với bà cả một đời. Bà ngoại đã giải thích thế này, “Ông ấy sát đến chỗ bà thì mệt mỏi, nên ở đây nghỉ ngơi.”

Ông ngoại cũng không giận, cười nói, “Tiểu lão thái bà mê tín.”

Sự thật là tất cả những suy luận của bà ngoại về mệnh cách của ông ngoại đều sai.

Kinh Mịch Ngọc không nhịn được nhìn nốt ruồi nhỏ ngay đuôi chân mày của Yến Ngọc, “Thực chất là bên trong đã xấu mà còn không chịu thừa nhận nên đành vịn cớ vào tử vi tướng số.”

“Mới một lát đã thông suốt rồi à?” Trong mắt Yến Ngọc như có sóng nước lóng lánh, “Ông tôi vì một người phụ nữ mà qua đời. Ba tôi có bóng ma, mời một vị đại sư đến phá mệnh, sau khi xong trận pháp thì ngay cả phần mộ tổ tiên cũng muốn dời đi.”

Cô bĩu môi, “Chẳng phải càng bớt đào hoa lại thì sẽ càng bảo toàn được tính mạng sao?”

“Ở trong đám đàn ông buồn bực quá lâu sẽ chán sống.” Anh gọi nhân viên phục vụ, “Coca cola.”

Cô cười xán lạn, “Vậy tôi ở cùng anh nhiều hơn một chút nhé.” Ở cùng nhau lâu, tự nhiên sẽ trở thành người yêu.

Yến Ngọc uể oải, “Ở cùng cô với ở bên đám đàn ông cũng không khác nhau là mấy.”

Trong thâm tâm cô cực kì muốn dùng đũa chọc đui mắt anh, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên chiêu bài của cô là nụ cười, “Ăn xong thì đi xem phim với tôi đi.”

“Tôi không có hứng thú với mấy bộ phim tình cảm lãng mạn.”

“Tôi cũng không.” Bộ phim vừa nãy cô xem là phim về chiến tranh.

“Muốn qua nhà tôi xem một bộ phim không phải là phim tình cảm không?” Anh cười như không cười.

“Anh sẽ không nổi thú tính chứ?” Cô cười.

“Yên tâm, trong chuyện này tôi chắc chắn sẽ trưng cầu ý kiến của cô.” Anh nghiêng người, tiến đến gần cô, “Có điều đêm tối tĩnh lặng ít người, tỷ lệ thất thủ của cô sẽ rất cao.”

Cô đảo tròng mắt, “Ai sợ ai chứ.” Cứ để cô trước tiên quan sát xem Yến Ngọc đến tột cùng đáng sợ đến mức nào.

****

Một đôi nam nữ không có hứng thú với tình yêu chọn một bộ phim kinh dị được gắn nhãn R[2] của Tây Ban Nha sản xuất năm 2011.

[2] R – Restricted/Phim có giới hạn người xem

Không dành cho người dưới 16 tuổi mà không có cha mẹ hoặc người giám hộ đi cùng do có thể gây hoảng loạn hoặc ảnh hưởng xấu đến tư duy, đạo đức của trẻ em, Có các lời tục tĩu, dâm dục ở mức vừa, có cảnh khỏa thân nhưng không rõ ràng và không lộ ra những bộ phận nhạy cảm, Có cảnh bạo lực ở mức cao (sát nhân, bắn súng, đâm dao) nhưng không mô tả chi tiết xác chết, vết thương hoặc máu me; có cảnh sử dụng các chất kích thích bị cấm như ma túy, cần sa,… nhưng ở mức thời lượng ngắn và không đặc tả.

Chỉ mới hơn chín phút sau khi nam nữ chính vừa quen biết nhau đã hôn nhau lần thứ nhất, dưới ống kính HD, âm thanh trao đổi nước bọt chụt chụt vô cùng sống động.

Bầu không khí lập tức trở nên mập mờ.

Cảnh quay chuyển đến nhà nam chính. Dáng người lõa thể rắn chắc, làn da màu đồng mạnh mẽ cởi đồ lót của nữ chính ngay trước gương.

Nữ chính để lộ ra hai điểm nhạy cảm, dáng người mỹ lệ, ngoài trừ việc ngực hơi phẳng.

“Á?” Kinh Mịch Ngọc bỗng nhiên che ngực, chờ đại não kịp phản ứng lại bỏ tay xuống.

Yến Ngọc cười một tiếng. Anh đã từng thấy qua động tác này của cô ở Tụ Bắc, bảo thủ đến ngây thơ.

Dáng dấp của cô cũng được xem như là xinh đẹp, có lúc lại phong tình vạn chủng. Trong mắt anh, cô lúc trang điểm có thể đạt bảy phần, sau khi tẩy trang thì đạt đến tám phần. Lúc cười ha hả, ngũ quan trông có vẻ bằng phẳng được thả lỏng, thì được mười phần.

Nhưng anh đã từng thấy nhiều mỹ nữ, cũng giống như thế.

Ban đầu, lúc trò chuyện cùng cô chưa được vài câu, Yến Ngọc cảm thấy không có gì thú vị.

Về sau lại như bị tác động bởi một lực hút vô hình.

Hết thảy con người Kinh Mịch Ngọc đều là giả. Con người thật của cô, núp trong bóng tối ra lệnh, buộc bản thân phải như một con rối mà biểu hiện cảm xúc vui vẻ, buồn bã hay giận hờn. Chỉ khi thỉnh thoảng cô không đề phòng thì mới để lộ ra một chút manh mối.

Trong phim nam nữ chính đang cùng nhau lăn giường.

Kinh Mịch Ngọc vểnh tai lên nghe tiếng thở của Yến Ngọc.

Anh vẫn tâm bình khí hòa, im hơi lặng tiếng, có thể thấy khả năng tự kiềm chế vô cùng tốt.

Cô thầm thả lỏng trong lòng, nghĩ rằng anh cũng không có can đảm “ăn” mình đâu.

Sau khi chiếu xong cảnh nam nữ chính thân mật, lực chú ý của Kinh Mịch Ngọc ngay lập tức đặt lên bầu không khí hồi hộp trong phim.

Bộ phim nhựa này rất thú vị. Mở đầu là bạn gái cũ của nam chính “mất tích”, kết cục lại là bạn gái đương nhiệm của anh ta cũng “mất tích” như cô bạn gái cũ.

Nói ra ai mà tin cho được cô nam quả nữ xem hết bộ phim cấp 3 lúc gần mười một giờ, thế mà lại cùng nhau thảo luận kịch bản.

Kinh Mịch Ngọc hỏi, “Nam chính có phát hiện ra chân tướng không?”

Yến Ngọc cười, “Anh ta đã phát hiện ra từ lâu rồi.” Trong lời nói của anh có ẩn ý, không chỉ đang nói về bộ phim. Chỉ có điều cô nghe không ra.

Đến 11:30, Kinh Mịch Ngọc dãn gân cốt một cái, thoải mái ngồi trong góc của ghế sofa, “Tôi phải về.”

Yến Ngọc tựa vào giá sách bên cạnh, thành ý mời, “Không ở lại một đêm sao?”

Cô nháy mắt mấy cái, “Nếu chúng ta tiến tới quan hệ ổn định lâu dài thì tôi cũng có thể suy nghĩ một chút.”

Anh cười hỏi, “Bao lâu mới được gọi là lâu dài?”

“Dù sao cũng không phải chỉ một đêm.”

“Thật đáng tiếc.” Nhưng ngữ khí của anh lại không nghe ra được sự tiếc nuối nào. Yến Ngọc đứng thẳng người, “Tôi không tiễn cô được, sáng mai tôi phải đi sớm.”

“Đi đâu vậy?”

“Trở về Vu Âm, mẹ nhỏ của tôi đã giận dữ rồi.”

Lá gan của cô lớn lên, đi đến trước mặt anh, “Vậy là mấy ngày này tôi không gặp được anh ư?”

Yến Ngọc cúi đầu xuống, chóp mũi của hai người gần như kề sát nhau, “Nếu cô chấp nhận việc hoan ái trong thời gian ngắn, thì tôi sẽ theo cô.”

****

Kinh Mịch Ngọc ngồi xe taxi về nhà.

Ngửi thấy trong xe có mùi khói nồng nặc, cô hỏi, “Chú mở cửa sổ được không?”

Tài xế gật đầu, mở cửa sổ xe, “Ban nãy có một người khách hút thuốc liên tục, tôi khuyên anh ta một câu, anh ta lại ném tàn thuốc vào xe tôi. Lưu manh của xã hội đúng là phần tử không thể trêu chọc.”

Cô cúi đầu, mắt nhìn chỗ ghế ngồi trên xe bị cháy sém một lỗ nhỏ.

Một câu chuyện

cũ thời tuổi thơ bỗng xuất hiện trong đầu.

Lúc này, làn gió xuân nghịch ngợm vượt qua cửa sổ xe, nhẹ nhàng thổi lên mặt cô hệt như bàn tay của bà ngoại.

Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, đèn đường neon mơ hồ như những điểm sáng lộng lẫy.

Vào ngày tết nguyên tiêu lúc cô còn bé, các sạp hàng trong chợ phiên đều được trang trí bằng những cái đèn lồng đủ màu sắc.

Bà ngoại nắm bàn tay nhỏ của cô đi qua biển ánh sáng.

Thỉnh thoảng quay đầu lại thì có thể nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của ông ngoại, tới gần thì sợ bị bà ngoại ghét bỏ, đi xa thì lại lo sẽ bị lạc.

Sau khi cô trưởng thành thì mới hiểu được, khi đó trong mắt ông ngoại có chứa biển cả gợn sóng, có nương dâu trùng điệp, mà chỉ khi nhìn bà ngoại thì ông ngoại mới có ánh mắt như thế.

Kinh Mịch Ngọc về đến nhà, đá giày cao gót ra khỏi chân, đổ người vào ghế sofa. Cô ôm con gấu bông thật to bên đầu kia của ghế sofa qua, vọng tưởng bản thân mình vẫn còn được bà ngoại ôm trong ngực.

Thật muốn được yên giấc nghìn thu như thế.

Cô choáng váng, ngủ say sưa đến hơn hai giờ mới tỉnh dậy đi tắm rửa.

Cô nhìn người phụ nữ trong gương nhếch nhếch miệng, lộ ra chiêu bài của mình, một khuôn mặt tươi cười đã luyện từ lâu.

Thật mệt mỏi.

Đều tại lão Chu, lại nghĩ ra cách “tìm ngọc mà yêu thì sẽ không lầm” rồi theo hướng đó để tính toán.

Lúc ấy ông nói rất dễ nghe, “Cháu nghĩ đi, năm đó ba nhà đã lập nên lời thề, hễ những ai biết về ngọc ở núi Kinh thì đều phải đặt tên con có chữ Ngọc. Đến thế hệ này, họ Kinh chỉ sinh con gái, mà mặt khác hai gia đình kia đều chỉ có con trai. Cháu chỉ cần tìm người đàn ông trong tên có chữ Ngọc, càng về sau tỉ lệ bại lộ sẽ càng cao vì mọi người luôn rất nhạy cảm với những hồi ức kỳ quái. Nói đến đây, ông còn cười cười, cười đến mức kính lão cũng trượt xuống cánh mũi, “Nhân cơ hội này chú sàng loc mấy thằng nhóc đẹp trai, nói không chừng lại bắt được một mối nhân duyên tốt.”

Đã một năm trôi qua, cách “tìm Ngọc để yêu” lại không có thu hoạch gì.

Có lẽ lão Chu chỉ đơn giản muốn đổi sang nghề mai mối nên mới đem cô ra làm thí nghiệm mà thôi.

****

Vu Âm là thành phố ven biển, khác với Bắc Tú đông lạnh hè nóng, ở đây bốn mùa đều như mùa xuân.

Tài xế Lý Hòa Chí của Yến gia đã đợi ở sân bay từ sớm.

Nghe được thông báo chuyến bay đã đáp, ông nhanh chóng sửa sang lại bộ âu phục đã thẳng thớm. Chỉ trong mười lăm phút ngắn ngủi, ông đã làm động tác này không dưới mười lần.

Yến Ngọc bước ra từ lối đi dành cho hành khách, mặc một cái áo vest thêu tay kết hợp với quần jeans rách gối.

Cách ăn mặc này khiến người đang mặc âu phục và giày da như Lý Hòa Chí nhíu mày lại. Ông cung kính, “Tiểu thiếu gia.”

Yến Ngọc khẽ ngửi, “Mùi nước hoa của chú Lý ngàn năm cũng không đổi.”

“Là của tiểu thiếu gia nhà chú tặng.”

“Tiểu thiếu gia nhà chú đúng là có phẩm vị.”

Lý Hòa Chí ngu ngơ cười một tiếng, “Cảm ơn tiểu thiếu gia.”

Từ quản gia, tài xế, nhân viên vệ sinh đến đầu bếp của Yến gia đều rất thích vị tiểu thiếu gia này. Tướng mạo tuấn tú, lại không phân biệt giai cấp, đương nhiên người gặp người thích. Dì Trương làm vườn lúc trước từng cảm thán, một năm nay tiểu thiếu gia không có ở đây, hoa tươi cũng khô héo sớm hơn mọi năm.

Lên xe, Lý Hòa Chí hỏi, “Lần này tiểu thiếu gia về có ở lại đây không?”

“Ở lại vài ngày. Có một tiểu mỹ nhân ở Bắc Tú đang câu hồn dẫn mộng cháu.”

Lý Hòa Chí tập trung lái xe.

Đều nói đàn ông của Yến gia bạc tình bạc nghĩa, nhưng vẻ ngoài của tổ tiên mấy đời đều được ông trời ưu ái.

Người duy nhất không đẹp trai chính là Yến Triều, nhưng anh ta không mang huyết thống của Yến gia, việc tướng mạo này chẳng thể trách được.

Lý Hòa Chí thân cận tiểu thiếu gia bao nhiêu thì lại không thích đại thiếu gia bấy nhiêu. Rõ ràng tiểu thiếu gia chính là con trai độc nhất của Yến Phong Hoa, lại bởi vì nhỏ tuổi hơn Yến Triều mà trở thành con thứ.

Bây giờ Yến Phong Hoa chia công ty giao cho Yến Triều quản lý, còn tiểu thiếu gia thì đi xa đến Bắc Tú.

Đều là vì tiểu thiếu gia quá thiện lương.

Chẳng phải sao, lại còn có thể tán gẫu với mẹ kế.

Yến Ngọc lười biếng trả lời Lý Song Anh, “Mẹ nhỏ, tôi về rồi. Hôm nay người cũng đừng gào lên như sư tử Hà Đông nữa, tối qua màng nhĩ tôi muốn thủng luôn rồi.”

Anh mở vòng bạn bè lên, lướt qua câu đùa tục nhàm chán của Dư Tinh Hà thì thấy tấm hình selfie của Kinh Mịch Ngọc.

Đôi mắt thần thái động lòng người, hình như không đánh son nên môi hơi nhợt nhạt, nhưng đường cong lại cực kỳ đẹp mắt.

Yến Ngọc cười cười, nhắn WeChat cho Tôn Nhiên, “Bạn gái cũ của cậu selfie xinh thật.”

Trong vòng bạn bè của Tôn Nhiên không thấy tấm hình đó, anh ta suy nghĩ nửa giây đã hiểu, nên không hồi âm.

Yến Ngọc cũng đã hiểu.

Thì ra tấm hình này cô chỉ chụp cho anh xem.

HẾT CHƯƠNG 15


Xoài: 

Đầu tiên, mình muốn chúc mọi người một ngày 20/10 sớm thật vui vẻ nhé ❣ Chúc mỗi người trong chúng ta đều luôn vui vẻ, hạnh phúc, khỏe mạnh và thật thành công trên con đường mình đã chọn. Tự lực gánh sinh, nắm chặt hạnh phúc của bản thân trong tay, đừng trông mong vào ai cả là được ♡

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện