KSCN – Chương 16
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
Lạnh lẽo như mưa hoa hạnh, như hồ nước hiểm dốc nứt vỡ
Tôn Nhiên lướt xem vòng bạn bè của Kinh Mịch Ngọc.
Trước giờ cô chưa từng đăng ảnh selfie, chỉ thỉnh thoảng đăng mấy tấm hình phong cảnh hoặc đồ ăn ngon, vòng bạn bè vô cùng yên tĩnh.
Dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ giả tạo.
Hơn một năm nay, cô liên tục thay bạn trai, anh cũng không can thiệp. Cho dù là bạn bè thân thiết đến đâu đi chăng nữa thì mỗi người họ đều là cá thể độc lập, giống như cô chưa bao giờ hỏi về quá khứ của anh vậy.
Gần đây Kinh Mịch Ngọc coi trọng Yến Ngọc.
Nói thật, cô đối phó với đàn ông bình thường không thành vấn đề, nhưng gặp phải loại người có cấp bậc cao như Yến Ngọc thì cũng không đơn giản như vậy.
Yến Ngọc – người này cũng không phải xấu, nhưng khả năng quan sát của anh ta cực kì mạnh, ở chung với ai, nói cái gì, làm chuyện gì, anh ta cũng đều đã tính hết trong lòng.
Chỉ có điều —
Tôn Nhiên nghĩ lại, thật ra thì Kinh Mịch Ngọc qua lại với Yến Ngọc cũng không có gì để mất.
Gia thế nhà Yến Ngọc như thế thì chắc chắn không cần tiền. Còn sắc? Kinh Mịch Ngọc không có huyễn tưởng gì với đàn ông, muốn có được tình yêu của cô ấy thì phải vượt qua được trùng điệp cách trở.
Tôn Nhiên nhìn vào khung chat.
Ảnh đại diện WeChat của Kinh Mịch Ngọc là hình một con gấu bông, có vẻ đã cũ rồi. Tần Tu Ngọc đã từng nói cô là một cô gái ngốc luôn hoài niệm tình xưa nghĩa cũ.
Tôn Nhiên gõ vài dòng chữ, cuối cùng vẫn xóa đi.
Cô ấy làm gì thì đương nhiên cũng có lý do của riêng mình.
****
Trang viên của Yến gia giáp núi gần sông, trước kia từng là nhà tổ của một thổ hào địa phương.
Hơn hai mươi năm trước, thổ hào đó đối mặt với nguy cơ phá sản, bất đắc dĩ phải bán nhà lấy tiền. Mà Yến gia lúc đó cũng vừa chuyển đến Vu Âm, tình huống này nhất thời đúng là có một không hai.
Hai bên một cần mua một muốn bán, trang viên được đổi tên, trở thành vật sở hữu của nhà họ Yến.
Bên trong trang viên là thảm thực vật kéo dài từ bờ sông đến con đê, hai bên đường vào vừa có cây vừa có hoa, lá cây màu xanh nhạt nhỏ nhọn, sắc xuân rực rỡ.
Lý Hòa Chí rất bội phục Yến Phong Hoa. Năm đó nơi này sông ngòi bị ô nhiễm nghiêm trọng, Yến Phong Hoa tự bỏ tiền túi để tái tạo đường sông nên mới có được cảnh đẹp sông nước như bây giờ, đồng thời thanh danh của ông cũng vang dội khắp Vu Âm.
Lý Hòa Chí vững vàng dừng xe trước cổng chính. Tường nhà tổ của thổ hào là loại tường cao truyền thống của đại viện, lúc Yến Phong Hoa mở rộng nhà thì đã đổi vật liệu đá cũ thành đá travertine vàng, tạo ra cảm giác vô cùng trang nghiêm.
Yến Ngọc nhảy xuống xe. Mặt sau áo khoác có thêu ba con sư tử nhìn vừa hung dữ, lại vừa ngốc nghếch[1].
[1] Ở đây tác giả dùng 囧.
Xuyên qua bức tường cao Yến Ngọc thấy trong cái tủ trầm hương đã trưng bày thêm vài món kỳ trân dị phẩm. Việc này đã nói lên rằng Yến Phong Hoa vì sự xa hoa ở ngay mặt tiền này mà đã lại quẳng đi không ít tiền.
Có một người đâm đầu bước tới, thần sắc vội vàng, vừa nhìn thấy Yến Ngọc thì anh ta thả chậm bước chân lại, “Về rồi à?”
“Anh phải ra ngoài sao?” Yến Ngọc cười yếu ớt, ngũ quan đẹp đến mức giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật.
Chỉ có điều, Lý Song Anh cho rằng xương lông mày của Yến Ngọc hơi cao, môi cũng mỏng, luôn tỏa ra cảm giác xa cách, “Ừ, sắp có hội nghị.” Anh ta đưa tay lên nhìn đồng hồ, ngoài rìa khảm mười hai viên kim cương xanh sáng chói. Anh ta lại nhìn qua cổ tay trống không của Yến Ngọc, lại nhìn xuống lỗ rách trên quần jean của anh, “Em tốt xấu gì cũng là con trai của Yến gia, mặc áo quần như vậy là sao đây?”
“Bạn tôi ở Bắc Tú có một nhãn hiệu quần áo nên cho mấy món.” Yến Ngọc kéo nhẹ, mở vạt áo khoác ra.
“Ăn mặc theo xu hướng như thế, ba mà nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng em.” Yến Triều nở nụ cười, mũi nhìn hệt như ba cánh hoa nở rộ.
“Bây giờ ông ấy có ở đây không?.” Ánh mắt Yến Ngọc dời sang phía trước, nhìn một gốc đào héo ở bên trái, “Mẹ nhỏ đâu?”
Ánh mắt của Yến Triều cũng quét qua hướng cây đào một chút.
Cổ nhân có nói, “Trước không cắm tang, sau không cắm liễu, trong sân không cắm quỷ vỗ tay[2].” Nhưng gốc đào này ngược lại có tuổi đời rất lâu rồi.
[2] Năm loại cây đào, liễu, hòe, tang (cây dâu), du được gọi là năm cây loại “quỷ mộc,” không nên trồng trong nhà. Trong đó có cây dâu (tang), đồng âm với “tang,” còn cây liễu vì không kết hạt nên khi trồng sẽ không có con cái, tài vận không còn. Còn cây hòe khi có gió, lá cây chạm nhau tạo ra âm thanh như tiếng quỷ vỗ tay. Những loại cây này nếu không được trồng đúng nơi sẽ mang lại điềm xấu. (tạm thời mình chỉ tìm được bao nhiêu đó, có gì mọi người bổ sung giúp nhé).
Yến Triều trả lời, “Đang ở trên lầu chờ em. Mọi người nhớ em lâu lắm rồi, sao bây giờ mới về?”
“Ở Bắc Tú chơi rất vui.” Yến Ngọc thu hồi tầm mắt.
“Anh đang hơi gấp, tối về rồi chúng ta nói tiếp.” Yến Triều làm động tác đưa tay nhìn đồng hồ.
Yến Ngọc tránh đường. Yến Triều nhanh chóng rời đi.
Thang máy dừng ở lầu ba.
Lý Song Anh nửa nằm trên chiếc ghế xích đu tắm nắng, tay cầm quyển sách, thính tai nghe thấy tiếng gọi, “Mẹ nhỏ.”
Bà nhanh chóng nói, “Chịu về rồi sao? Chẳng phải ở Bắc Tú vui hơn à?” Bà mở to mắt, phía dưới mắt phải hiện ra hai vết chân chim.
“Coi như vẫn còn được.” Giọng điệu của bà sắc bén. Yến Ngọc thu hết vào mắt, dường như chê bà còn chưa đủ tức giận, cà lơ phất phơ nói, “Đã lâu không được nếm tài nấu nướng của mẹ.”
Lý Song Anh dùng sức cuốn quyển sách trong tay, đợi đến lúc cơn giận nguôi ngoai mới buông ra. Bà nhàn nhạt nhìn anh, “Gầy rồi. Lần này về để mẹ bồi bổ cho anh thật tốt.”
“Tinh lực tôi dồi dào, không chịu nổi đồ bổ đâu.” Mấy năm trước Yến Ngọc đã sớm trải nghiệm qua sự bồi bổ của Lý Song Anh rồi, thật sự có thể khiến anh nửa đêm ‘ra’ luôn trên giường. “Cho ba tôi đi, ông ấy chịu được.”
Cơn giận của Lý Song Anh lại bốc lên, “Mẹ vừa tìm được đại sư tính mệnh cho ba con.”
“Coi chừng càng tính càng mỏng.” Chẳng biết từ lúc nào mà Yến Phong Hoa và Lý Song Anh bắt đầu say mê coi bói, đến mức thả cái rắm cũng hận không thể mời đại sư đến lựa ngày tốt. Mấy vị đại sư tấp nập ra vào, chỉ thiếu điều chưa bày lư hương trước cửa nhà Yến gia mà thôi. Yến Ngọc cười cười, “Tốt nhất là nên mở một cuộc họp triệu tập chư vị đại sư lại, bằng không thì dời mộ tổ tiên về phía đông, hay ngày nào thì lại có buổi thuyết pháp mới, dời mộ phần đến lúc liệt tổ liệt tông bật dậy luôn.”
“Đại sư nói đời này ba con bị mệnh căn tử liên lụy.”
“Thế là phải thiến triệt để mới có thể kéo dài mạng sống được à?” Yến Ngọc nhìn xuống bên ngoài qua lớp kính pha lê, thấy trên cành đào đã có những bông hoa nhỏ màu đỏ nhạt đang nở. Kiếp đào hoa cắm sâu đã làm hại cả gia tộc, thế nhưng lại thích trồng cây đào. Ngoại trừ việc thiến thì quả thật không còn biện pháp giải quyết nào cả.
“Con —” Lý Song Anh khó thở nhưng ngược lại lại bật cười, “Con trù ẻo ba con còn ác hơn mẹ nhiều.”
“Về việc này thì tôi không che chở cho mẹ nhỏ được rồi.”
Lý Song Anh không biết Yến Ngọc đang đứng trước cửa sổ nhìn cái gì, “Nếu thật sự muốn che chở thì con nói cho mẹ biết đi, ba con có phải đang giấu cô tình nhân nhỏ nào ở Bắc Tú hay không?”
“Không biết.” Yến Ngọc lưu manh cười một tiếng, “So với ông ấy tôi trẻ hơn, cũng tuấn tú hơn, cho dù ông ấy có tình nhân nhỏ cũng không dám dắt đến gặp tôi.”
“Miệng mồm hai bố con anh thật là —” Người này so với người kia còn cay độc hơn, “Vậy tại sao ông ấy lại vội vã chạy đến Bắc Tú như thế?”
“Chắc là để thăm con ông ấy chăng.”
Lý Song Anh cười lạnh hai tiếng, “Còn có vợ trước và con gái của ông ấy.”
“Mẹ con với ông ta đã là chuyện của hai mươi mấy năm trước rồi.”
“Không có được mới là tốt nhất.” Bắt đầu từ thời điểm Lý Song Anh gả cho Yến Phong Hoa đã luôn đề phòng chồng mình sẽ vượt quá giới hạn. Đều là nhân quả luân hồi. Đã từng là tiểu tam nên trong lòng luôn sợ sẽ có tiểu tứ, tiểu ngũ tranh giành tình cảm với mình. Nhưng bây giờ, bà lại càng lo rằng Yến Phong Hoa sẽ ăn lại cỏ cũ[3].
[3] Ở Trung Quốc có thành ngữ “Ngựa tốt không ăn lại.” Ở đây ý chỉ sợ ông Yến sẽ quay lại với mẹ ruột của Yến Ngọc.
Yến Ngọc nhìn Lý Song Anh một cái. Mũi của bà thẳng lên đến tận mi tâm, rõ ràng là vừa mới phẫu thuật xong. “Mẹ nhỏ, dạo này người và ba tôi đang cãi nhau vì cái gì rồi?”
“Ông ta cho rằng bản thân mình vẫn còn là một đóa hoa, nhưng thứ mà những cô gái trẻ kia tham muốn chỉ là tiền mà thôi.” Lớp kính pha lê trong suốt phản chiếu ngũ quan vặn vẹo của Lý Song Anh, sau khi bà nhìn thấy thì lập tức im bặt, ép bản thân nặn ra một nụ cười, “Không có cãi nhau, sao mẹ lại dám cãi nhau chứ, chỉ khi ở trước mặt con mẹ mới có thể nói vài câu thôi. Phụ nữ mỗi khi tức giận thì mặt mày cũng biến dạng. Được rồi được rồi, con đi nghỉ trước đi, buổi tối ra ngoài với mẹ một chuyến.”
Yến Ngọc rời khỏi căn phòng ngập tràn ánh nắng.
Gian phòng của anh cách khá xa, đi dọc theo hành lang bên ngoài khoảng năm phút mới đến nơi. Từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện thì đã không thích ở chung với ba mẹ, bởi vì họ luôn cãi nhau ầm ĩ.
Sau khi Cát Sơn Đào rời đi, Yến Phong Hoa và Lý Song Anh cũng không dịu đi được hơn bao nhiêu.
Yến Ngọc dứt khoát dọn đến phòng ngủ dành cho khách, vừa chuyển đến thì đã ở đến tận bây giờ.
Vườn hoa của Yến gia được thiết kế theo phong cách sơn thủy[4], hành lang lộ thiên[5] tạo cảm giác rất ngay hàng thẳng lối, hai bên trồng cây Tùng La Hán lá dài[6], vừa đi vừa ngắm cảnh đình thì chỉ thoáng chốc đã đến nơi.
[4], [5], [6]
Yến Ngọc bước vào phòng. Anh đã thông phòng khách lầu hai thành chỗ để bản thân giải trí, cũng là nơi Yến Ngọc luyện được kỹ năng chơi bida của mình.
Quang cảnh ở phòng khách không đẹp bằng ở phòng chính, nhưng ở phía nam cũng có một ô cửa sổ pha lê lớn, chỉ cần kéo màn cửa ra thì khung cảnh thành thị sông nước bao la hùng vĩ đều được thu hết vào mắt.
Nơi này là kỳ ngộ chi địa, cá vượt Long Môn[7] của Yến Phong Hoa. Yến Ngọc đã sinh sống ở đây nhiều năm, trong lòng sớm đã không còn rung động gì nữa rồi.
[7] Kỳ ngộ chi địa: vùng đất cơ hội, thuận lợi.
Cá vượt Long Môn: ẩn dụ cho sự nghiệp thành công, đức cao trọng vọng.
Anh ngước lên không trung ngắm cảnh đình.
Thiết kế của ngôi đình rất thú vị, hệt như một lồng chim khổng lồ, ở giữa được phủ một tấm đệm mềm mại.
Nói là ngắm cảnh đình, nhưng trong mắt Yến Ngọc, nơi này chính là được xây để giao hoan.
Lúc những suy nghĩ không chín chắn kia xuất hiện thì Yến Ngọc cũng ngay lập tức liên tưởng đến tấm hình selfie kia của Kinh Mịch Ngọc —
****
Một ngày không có gió, bầu trời Bắc Tú trong xanh, cao vút.
Kinh Mịch Ngọc và đồng nghiệp đang ngồi trên cái ghế gỗ ở tiệm trà sữa, hưởng thụ quãng thời gian nghỉ trưa quý giá.
Công ty và Kỳ Ngọc Phong muốn hợp tác với nhau trong hạng mục của Tourmaline.
Kinh Mịch Ngọc thật sự bội phục những đồng nghiệp nữ kia. Rõ ràng là việc công, thế mà lại biến thành Kỳ Ngọc Phong và người phụ nữ bộ phận Sáng tạo kia đang có mối quan hệ nam nữ không đứng đắn.
Vị đồng nghiệp lắc lắc ly trà sữa, “Ánh mắt của tổng giám đốc bộ phận Sáng tạo thật tốt. Đêm hôm đó cô ta kéo Hồ Anh đến xã giao, mắt của Kỳ Ngọc Phong vẫn luôn nhìn thẳng.”
Kinh Mịch Ngọc cắn ống hút, ra vẻ nghiêm túc. Cô không có hứng thú gì với những chuyện của Kỳ Ngọc Phong, nhưng ngược lại nhớ tới Yến Ngọc đã từng nói qua Kỳ Ngọc Phong bỗng nhiên dính vào chuyện xấu, chỉ sợ là liên quan đến người phụ nữ tên Hồ Anh này?
Đồng nghiệp của cô vẫn đang miêu tả sinh động như sự “sắc khí” của Kỳ Ngọc Phong lúc đó.
Kinh Mịch Ngọc đang suy nghĩ thì lại nghe được hai từ “sắc khí”, ngay lập tức nghĩ đến Yến Ngọc.
Trực giác của cô mách bảo rằng, Yến Ngọc tuy là người có ham muốn mạnh mẽ nhưng lại không hề túng dục.
Sáng hôm nay cô vừa chụp một tấm hình. Nếu chỉ gửi cho một mình anh thì cũng không tự nhiên nên cô đã đăng lên vòng bạn bè, cài đặt thành chế độ chỉ có anh xem được.
Cũng không biết anh đã thấy chưa, mà bây giờ cô cũng rất mong chờ phản ứng của anh. Cô đã tốn rất nhiều công sức cho tấm hình selfie này, từ việc tìm ánh sáng cho tới góc độ tốt. Cô lờ mờ đoán rằng anh thích bờ môi của mình nên cũng đã cố tình chụp thật rõ.
Lúc trước lão Chu liên tục hỏi cô, “Cháu đã quyết định bạn trai tiếp theo của mình sẽ là Yến Ngọc hay sao? Không cần chú tìm người khác giúp cháu nữa hả?”
“Cháu còn chưa hạ gục được anh ta.” Cô dừng lại một giây, nói tiếp, “Huống hồ, chú không cảm thấy anh ta chính là manh mối đó sao?”
“Chính là bởi vì thế nên cháu mới không nên mạo hiểm.” Giọng nói của lão Chu hệt như lớp rêu xanh nơi giếng cổ, chất chứa đầy sự tang thương theo năm tháng.
Cô cười cười, “Cháu sẽ cẩn thận.”
Lão Chu hít một hơi khẽ đến mức không thể nghe thấy, còn nói, “Bên chỗ chú còn không ít người trong tên có chữ Ngọc, nhân phẩm cũng rất ổn.”
“Là anh ta.” Có nhiều lúc cô cảm thấy, suy nghĩ của mình về Yến Ngọc đã thoát khỏi mục tiêu tiếp cận ban đầu. Ngay cả khi anh không liên quan gì đến ngọc ở núi Kinh thì cô vẫn bị thôi thúc phải tiếp cận anh. Sau khi gặp được anh, hồi ức của cô về thời gian ngày trước với ông bà ngoại càng xuất hiện nhiều hơn so với trước kia.
“Cháu thích dáng dấp như thế à?” Khi lão Chu hỏi xong câu hỏi này bỗng cảm thấy, kỳ thật Yến Ngọc và ông ngoại của cô thật ra rất giống. Không phải giống về dung mạo, mà là thần thái và khí chất, đều có mị lực điên đảo chúng sinh.
“Không phải.”
“Thế thì tốt.” Lão Chu cũng không khuyên giải, “Nếu gặp phải phiền phức gì cứ nói với chú.”
“Kinh Mịch Ngọc, cậu có đang nghe mình nói không?” Cô đồng nghiệp lên giọng hỏi.
“Hả?” Suy nghĩ của Kinh Mịch Ngọc bị gián đoạn, cười cười nhìn cô ấy, “Nghe mà, Kỳ Ngọc Phong với Hồ Anh phải không. Đúng là duyên trời tác hợp.”
“Cái gì mà tác hợp chứ? Kỳ Ngọc Phong là hôn phu của đại tiểu thư Tourmaline. Cho dù ở bên ngoài ăn chơi trác táng đến đâu thì khi kết hôn vẫn sẽ chọn người phụ nữ môn đăng hộ đối thôi.”
Kinh Mịch Ngọc nhẹ gật đầu, “Cao kiến.”
Vị đồng nghiệp nghe ra cô đang qua loa có lệ, không còn hứng thú tám chuyện trên trời dưới đất nữa, “Thôi bọn mình về đi.”
Buổi chiều Kinh Mịch Ngọc sửa sang lại tư liệu để đi họp.
Giám đốc đang nói qua vài câu về hạng mục hợp tác cùng Kỳ Ngọc Phong.
Hai năm trước, Vạn Cảng có một đoàn đội độc lập tập hợp toàn những nhân tài để bàn bạc với Tourmaline. Sau khi sách lược hợp tác bị giải trừ thì tất cả mọi người trong đoàn đội đều phải ký một hiệp nghị bảo mật, không được lộ ra bất kỳ nội dung gì về công việc này.
Tuy những đồng nghiệp khác rất hiếu kỳ nhưng lại không nghe ngóng được gì.
Bây giờ lại hợp tác một lần nữa nên Vạn Cảng đương nhiên phải thành lập một đoàn đội nữa.
Kinh Mịch Ngọc không biết vì sao bản thân cô với cái tên Kỳ Ngọc Phong vẫn luôn vừa nghe vào tai trái thì đã đi ra khỏi tai phải.
Buổi hội nghị dài dòng trở nên thật gian nan.
Những đồng nghiệp khác đều lén chơi điện thoại.
Kinh Mịch Ngọc chống cằm, bỗng nhiên thấy vòng bạn bè có thông báo mới. Trong lòng cô rát kích động, nhưng lại sợ không phải là Yến Ngọc.
Cũng may đúng là anh. Yến Ngọc vừa mới nhấn like tấm hình selfie của cô.
Vừa làm mới lại vòng bạn bè thì cô thấy Yến Ngọc vừa đăng một tấm hình lên.
Một cái lồng hình trụ lớn treo lửng lơ trong không trung, nhìn cảnh vật phía sau thì giống như đang ở gần bờ sông ở Vu Âm.
Cô hỏi, “Đây là một cái lồng chim khổng lồ hả?”
“Là lồng uyên ương.” Yến Ngọc đợi cô mắc câu một hồi lâu, cười cười.
Những sợi dây thần kinh trên mặt cô co rút một cái, thật sự nghi ngờ liệu ba từ này có phải mang ý nghĩa như mình nghĩ không.
Anh còn nói, “Nhà thiết kế có am hiểu rất sâu về song tu chi đạo, kích thước và bán kính có thể thực hiện được đủ các loại tư thế, kết hợp với công thái học[8], đàn ông không mệt mỏi, phụ nữ tất sung sướng, là vũ khí hợp hoan đã tiêu tốn một khoản tiền khá lớn.”
[8] Công thái học (hay môn học về yếu tố con người, ecgonomi) là một môn học về khả năng, giới hạn của con người. Từ đó có thể tăng khả năng và tối ưu hóa điểm mạnh của con người, hay để bù trừ khiếm khuyết, để bảo vệ điểm yếu (Wikipedia).
Cảm xúc Kinh Mịch Ngọc lúc này hệt như biểu tượng cảm xúc có dấu chấm hỏi đầy mặt. Cô gửi nhãn dán này cho anh.
“Hôm nào cô thử với tôi một lát thì sẽ biết được sự dụng tâm lương khổ của nhà thiết kế ngay thôi mà.” Bản thiết kế này vừa được đưa ra thì Yến Ngọc đã cảm thấy công dụng của nó chính là như thế.
“Phong cách cầm tù à?” Thật ra nếu anh ta có đam mê thế này thì cũng không phải việc hiếm lạ gì.
Yến Ngọc, “Khẩu vị của cô còn nặng hơn tôi nhiều.”
Cô tiếp tục gửi nhãn dán dấu hỏi đầy mặt. Mắc mớ gì đến cô? Nếu cô không rảnh rỗi đến mức này thì cũng sẽ không một câu hai câu nói chuyện với anh ta về loại chủ đề này.
Khóe mắt Kinh Mịch Ngọc liếc qua thì thấy đồng nghiệp ngồi kế bên mình hình như đang lén nhìn màn hình điện thoại của cô nên đã nhanh chóng khóa điện thoại.
Có điều khi nhìn tên tài khoản “Một gốc đào héo ngay trước cửa” dưới mục “thích” kia thì cô lại không nhịn được mà cong môi cười.
****
Nguyên quán của Lý Song Anh là ở một thôn nhỏ.
Đã nhiều năm trôi qua, bà từ một người ngay cả nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ biết cày ruộng trồng rau đã lột xác thành một Yến phu nhân đoan trang quý khí, sau khi phẫu thuật thẩm mỹ vài lần thì nét quê mùa trên gương mặt cũng đã biến mất không còn dấu vết.
Ở Vu Âm, không một ai biết được quá khứ của Lý Song Anh. Bà thân là mẹ kế nhưng lại chung sống rất hòa hợp với con của vợ trước, người ngoài dần dần cũng không đem việc Yến Phong Hoa ngoại tình trong hôn nhân ra bàn tán nữa.
Lý Song Anh kêu Yến Ngọc trở về gấp cũng không phải là do mâu thuẫn giữa bà và Yến Phong Hoa. Sự phong lưu của Yến Phong Hoa cũng vốn chẳng phải chuyện một sớm một chiều. Bà chỉ cần ngồi vững vị trí phu nhân là được, những cái khác thì chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà thôi.
Mấy tháng nay bà với nhóm bạn chơi bài của mình mở một buổi tiệc trà đàm luận về nhân sinh, nội dung tán gẫu chính là chuyện chung thân đại sự của con gái các nhà.
Nam nữ trẻ tuổi lập tức biến thành hàng hóa treo giá trong miệng của các trưởng bối nhà mình.
Người Lý Song Anh chọn trúng chính là con gái nhỏ của Vu gia, gia thế và lý lịch đều vô cùng ưu tú. Hơn nữa mấy năm gần đây Yến gia đang đầu tư vào hợp đồng tương lai[9] nên nếu kết hợp với bối cảnh tài chính của Vu gia thì đúng là cả đôi bên đều có lợi.
[9] Trong lĩnh vực tài chính, hợp đồng tương lai (futures contract) là một hợp đồng chuẩn hóa giữa hai bên nhằm trao đổi một tài sản cụ thể có chất lượng và khối lượng chuẩn hóa với giá thỏa thuận hôm nay (gọi là giá tương lai (futures price hay giá xuất phát) nhưng lại giao hàng vào một thời điểm cụ thể trong tương lai, ngày giao hàng).
Tiệc trà được tổ chức tại nhà một người bạn trong hội chơi bài.
Sau cơn mưa ẩm ướt, mờ mịt, cây cầu đá uốn lượn như ẩn như hiện sau lớp sương mù.
Lý Song Anh đội một cái mũ dạ phục cổ kiểu Âu, nhìn như một đóa hoa khổng lồ. Bà bước lên cầu đá, “Con đã từng nghe qua về cô con gái nhỏ của Vu gia chưa?”
“Mẹ nhỏ, mẹ lại có mánh khóe gì mới thế?” Yến Ngọc không trả lời mà hỏi lại.
“Mẹ đã nhìn thấy ảnh chụp của cô ấy, trong veo như nước. Mẹ vẫn luôn muốn sinh cho ba con một cô con gái như thế.” Có vài giọt nước mưa rung động ung dung trên lá cây rồi trượt xuống trên mũ dạ của bà.
“Mẹ muốn nhận cô ta làm con gái nuôi?”
Lý Song Anh liếc mắt một cái, “Mẹ có con trai rồi, lấy về làm con dâu là được.”
“Mẹ nhỏ.” Môi mỏng của anh nhếch lên, “Mẹ bị đàn ông cặn bã của Yến gia làm hại lâu như vậy mà lại nhẫn tâm để một cô gái trong veo như nước nhảy vào hố lửa sao? Thật đúng là không phúc hậu mà.”
Lý Song Anh quay đầu, thấy con ngươi Yến Ngọc đen trắng không rõ ràng, ngược lại lại có hơi mông lung, hơn nữa còn có tiên khí lượn lờ. Bà không thể nhìn lâu nổi, “Con so với ba mình còn có tiền đồ hơn nhiều. Đã nhiều năm như vậy mà những người bạn gái từng qua lại với con vẫn còn khen con không dứt lời.”
“Đó là do bọn họ khen cho mẹ nghe, chứ ở trước mặt tôi thì lại không giống như thế.”
“Đừng tự xem nhẹ mình.” Lý Song Anh gập vành mũ xuống, ngăn trở ánh mắt sâu kín của Yến Ngọc, “Đi, đi gặp cô con gái nhỏ nhà Vu gia một lát. Mẹ đã nhờ dì lớn của Vu gia nhất định phải dắt con bé đến đây.”
Trưởng bối của Vu gia ngẩng đầu dò xét Yến Ngọc, lông mày nhíu lại. Tướng mạo của vãn bối này rất tốt, sinh ra đã làm xiêu lòng trái tim thiếu nữ, nhưng lại không phải một mối nhân duyên tốt.
Lúc này, một người phụ nữ bước xuống cầu thang xoắn ốc, trên người là một bộ váy vàng nhạt, làm nổi bật lên làn da trắng, đôi mắt sáng của cô.
Lý Song Anh nhỏ giọng nói, “Người đó chính là con gái nhỏ của Vu gia.”
Yến Ngọc hững hờ trả lời lại một tiếng, “Ồ.”
Vu Kim Mi bước tới, lúc nhìn thấy anh thì biểu lộ liền trở nên phức tạp, nhiều loại cảm xúc tầng tầng lớp lớp lần lượt dâng lên.
Sau khi giới thiệu làm quen sơ lược với nhau, đôi nam nữ trẻ tuổi đều chỉ gật đầu mà không lên tiếng.
Lý Song Anh vỗ nhẹ cánh tay Yến Ngọc, “Người trẻ tuổi với nhau nên tâm sự nhiều hơn.”
Yến Ngọc cười cười đi ra ngoài.
Vu Kim Mi ngập ngừng nửa giây, đi theo anh.
Trong đình viện dạt dào ý xuân, là một cặp nam nữ đang xuân ý dào dạt.
Yến Ngọc tránh bọn họ, đi về phía bậc thang.
Bậc thang trơn trượt, Vu Kim Mi nắm lan can thật chặt, cẩn thận từng li từng tí đi lên vườn hoa trên sân thượng lầu hai.
Nước mưa đọng lại trên đôi giày cao gót trắng tinh của cô.
Hình ảnh này khiến Yến Ngọc không ngờ được mà lại nghĩ tới Kinh Mịch Ngọc.
Vu Kim Mi dừng lại ở nấc thang cuối cùng, phá vỡ sự trầm mặc, “Anh còn nhớ rõ ước định của chúng ta khi hai mươi tuổi không?”
“Tôi quên rồi.” Yến Ngọc nhìn cô.
“Nếu như khi chúng ta ba mươi tuổi vẫn chưa ai kết hôn thì anh sẽ cưới em.” Chủ ngữ của bốn từ cuối cùng là Yến Ngọc, chứ không phải là “cô sẽ gả cho anh.”
“Đồng ngôn vô kỵ[10].”
[10] Lời của trẻ nhỏ không có cố kỵ.
Trước kia cô rất thích đôi mắt của Yến Ngọc, giống như là một bình rượu hoa đào, chỉ cần hơi không chú ý thì ngay lập tức sẽ say, sẽ ngã vào trong đó. Mà giờ phút này ánh mắt của anh lại lạnh lẽo như mưa hoa hạnh, như hồ nước hiểm dốc nứt vỡ, “Nhưng em tưởng thật.”
“Nhưng tôi đã sớm quên rồi.”
Cô đuổi theo ánh mắt của anh, “Em vì anh nên mới về nước.”
Yến Ngọc hỏi, “Cô về từ lúc nào?”
“Hồi năm ngoái, ngày thứ năm kể từ ngày anh đến Bắc Tú.”
Anh bật cười, “Vậy sao cô không đuổi theo đến Bắc Tú?”
Tình cảm trên mặt của Vu Kim Mi vỡ vụn. Cô bước lên một bước, “Em chỉ đùa với anh mà thôi. Anh cũng biết, em xuất ngoại là để theo đuổi Giản Ngọ, nhưng đuổi theo không kịp nên phải trở lại thôi.”
Yến Ngọc sáng tỏ, “Sáng nay tôi vừa nhận được thiệp mời của Giản Ngọ.”
Cô toát ra một tia đau đớn, hốc mắt chợt vương nước mắt, “Em rất hối hận khi chia tay với anh.”
Anh xem thường, “Đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.”
“Cảm giác của chúng ta năm đó với nhau như thế là được rồi. Nhưng bây giờ nếu em muốn chung sống với một người đàn ông cả đời thì phải cân nhắc gia thế của người đó, lợi hay hại với thương nghiệp của gia tộc, là kiếm được món hời hay là phải bồi thường lỗ vốn. Trong lòng em chỉ muốn gả cho một công tử đào hoa, càng đào hoa thì càng tự tại.” Nước mắt của cô không nhịn được mà rơi xuống.
Ở Vu Âm, Yến Tị và Giản Ngọ là hai cái tên rất vang dội.
Tên thật của Giản Ngọ là Giản Dự, nghe hệt như “nhà giam[11].”
[11] Giản Ngọ (简午) đọc là [jiǎnwǔ], còn nhà giam (监狱) đọc là [jiānyù].
Lúc Yến Ngọc chuyển đến Vu Âm thì vẫn chỉ mới là con nít mấy tuổi mà thôi. Lúc lên cấp hai, tên của anh ngay lập tức câu được rất nhiều mối diễm ngộ, cộng thêm tướng mạo ưa nhìn kia thì ở góc rẽ nào cũng nhận được lời tỏ tình.
Yến Ngọc được sinh ra vào giờ Tỵ, còn Giản Dự sinh vào buổi trưa. Cũng không biết giữa hai người ai là người đưa ra chủ ý trước mà cái tên Yến Tị và Giản Ngọ liền xuất hiện, danh tiếng còn lớn hơn tên thật của hai người, vang dội đến mức rất nhiều người đã từng nghe qua nhưng vẫn không có cơ hội biết mặt.
Sau khi Vu Kim Mi và Yến Ngọc xác định quan hệ không bao lâu thì cô chuyển mục tiêu sang Giản Dự. Về sau cô mới suy nghĩ, thật ra Giản Dự không hẳn là tốt hơn Yến Ngọc, mà chỉ là lúc đó bản thân cô muốn mượn việc này để kích thích anh mà thôi.
Nhưng không ngờ Yến Ngọc lại vô cùng hào phóng mà chia tay với cô, cũng chưa từng liếc mắt lại một lần.
Đã nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa nghe nói có ai được Yến Ngọc ăn giấm qua. Cho dù là bị bạn gái lừa dối nhưng anh vẫn chuyện trò vui vẻ như cũ, nghe chẳng khác nào một tên nô lệ của việc bị đội nón xanh.
Yến Ngọc nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, “Giản Ngọ đã làm gì cô?”
Vu Kim Mi không trả lời, ngược lại truy vấn, “Anh có thật sự yêu em không?”
“Không.” Yến Ngọc bạc bẽo trả lời.
“Em biết ngay.” Cô dùng sức nặn ra vài giọt nước mắt, “Đã chia tay nhiều năm như vậy, chắc anh cũng chưa từng nhớ đến em đúng không!”
“Chưa từng.”
Vu Kim Mi nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, “Em quên mất rằng việc quen bạn gái của anh chưa bao giờ đứt đoạn.”
“Đã đứt đoạn được ba tháng nay rồi.” Anh thấy đôi nam nữ đầy ý xuân trong đình viện đang thân mật nên quay người đi hướng về phía hành lang trong vườn hoa.
Vu Kim Mi theo sau hỏi anh, “Vậy để em bổ sung vào có được không?”
“Có một tiểu mỹ nữ đáng yêu đang đặt chân ở ô dự bị.” Mặc dù kỹ thuật câu dẫn của vị tiểu mỹ nữ đó hơi vụng về nhưng anh vẫn tốt bụng giữ lại cho cô một chỗ trống, đồng thời còn rất thành ý mời qua đêm mấy lần. Đáng tiếc cô vẫn luôn cự tuyệt.
Vu Kim Mi nở nụ cười, “Mẹ kế của anh đã dùng cổ ngọc tổ truyền thương lượng về việc kết thông gia với nhà em.” Cô hiểu rõ hôn nhân của mình chỉ là công cụ tạo ra lợi ích của gia tộc. Nếu đã không chạm được Giản Dự thì liền chọn một người nói chuyện hợp ý là được rồi.
Cổ ngọc tổ truyền? Yến Ngọc dừng bước.
Vu Kim Mi chống lại ánh mắt của anh, “Nghe nói khối cổ ngọc đó có giá trị liên thành, em rất muốn có được nó.”
“Tiểu mỹ nữ còn muốn nó hơn cô.” Mịch Ngọc Mịch Ngọc, ý nghĩa chẳng phải là thế này sao.
“Ồ?” Vu Kim Mi bị ánh nắng đột nhiên đâm xuyên qua đám mây đen chiếu vào mắt. Cô nheo mắt lại, “Tiểu mỹ nữ đó là người thế nào?”
“Giả tạo.”
Ngữ điệu đánh giá của Yến Ngọc và Tôn Nhiên giống nhau như đúc.
****
Sau khi Kinh Mịch Ngọc bước xuống máy chạy bộ thì bị nhảy mũi ba lần. Cô xoa mũi, thầm nghĩ chắc chẳng phải có người đang nhớ cô đâu nhỉ?
Cách đó không xa có một người đàn ông đang tập máy chèo thuyền[12], vừa kéo vừa đẩy, trong miệng phát ra âm thanh ồm ồm “A— — hộc,” nhưng âm điệu lại không bình thường mà mang theo một cảm giác kích tình khó nhịn và vội vàng, cứ như một giây sau sẽ “bắn” vậy.
[12]
Một tiếng thở “Hự” khiến cô không kiềm được nhìn qua.
Người đàn ông nâng cánh tay cơ bắp lên, cầm áo ba lỗ lên lau mặt, lúc ngẩng đầu lên thì thấy cô. Khóe miệng anh ta nhếch lên cười cười, cố ý mở rộng vai, cơ ngực rung lên.
Cô quay mặt đi.
Chỉ cần Tôn Nhiên cởi ở đây một lần thì bọn đàn ông trước mặt này ngay cả ngón tay của anh cũng không bằng.
Kinh Mịch Ngọc cầm lấy khăn mặt, bước vào phòng thay đồ tắm rửa một lượt rồi thay quần áo khác bước ra.
Trên hành lang, người đàn ông chèo thuyền ban nãy đang tựa lưng vào tường, không biết đã đợi bao lâu. Anh ta nhìn cô cười, “Này.”
Cô không đáp lại, bước về phía anh ta.
Người đàn ông chèo thuyền ban đầu tự tin cười một cái, sau đó kinh ngạc nhìn cô lướt qua anh ta. Anh ta quay đầu hỏi, “Ha ha, người đẹp, kết bạn không?”
“Tôi có bạn trai rồi.” Trong lòng cô còn âm thầm bổ sung thêm một câu: Lại còn đẹp trai hơn anh nhiều, sau đó cũng không thèm quay đầu lại, bước đi.
Trên đường, Kinh Mịch Ngọc ghé qua sạp hàng quen thuộc mua một bể cá vàng.
Vừa bước ra thang máy thì Kinh Mịch Ngọc lại hắt xì thêm ba cái nữa. Cô xoa xoa mũi, chẳng lẽ lại có người đang nói xấu mình?
Một tay Kinh Mịch Ngọc bưng chậu cá nhỏ, một tay móc chìa khóa ra mở cửa.
Sau khi thả con cá vàng vào bể cá, Kinh Mịch Ngọc nhìn bốn con cá vàng, nói, “Ba mấy đứa sắp ăn cơm tù xong rồi.”
Bỗng nhiên cô nhớ tới một việc liền gọi điện thoại, “Lão Chu, chú gửi tư liệu của Yến Ngọc cho cháu đi.”
“Lần trước chú đã nói chuyện này với cháu rồi mà.” Lão Chu dừng lại, “Anh ta kết bạn quá tạp nham, càng là người như vậy thì lại càng khó đối phó.”
“Ừm, Điêu Tranh Kha đã nói với cháu rồi.” Ít ra Yến Ngọc vẫn không phải là người thô tục bỉ ổi, lúc đùa giỡn ngoài miệng với cô cùng lắm cũng chỉ là hơi vô lại mà thôi.
“Lúc trước chú đã nói rồi, anh ta không nhất định phải là mục tiêu cuối cùng của cháu.” Ngữ điệu của lão Chu bỗng nhiên thay đổi, “Nhưng dù sao cháu cũng có nhiều bạn trai cũ như thế, thêm một người hay thiếu một người cũng không khác gì nhau.” Âm cuối của lão Chu rất vui vẻ.
Hiệu suất làm việc của ông rất cao, chưa đến mấy phút thì tư liệu của Yến Ngọc đã được gửi đến.
Kinh Mịch Ngọc xem một lát.
Yến gia ở Vu Âm… Cô từng nghe nói nhưng không có ấn tượng sâu đậm, thế nên lúc trước một chút liên tưởng cũng không có. Hồi ức của Kinh Mịch Ngọc về Vu Âm rất lộn xộn, ngổn ngang, tệ đến mức chẳng muốn nhớ lại, thế nên chỉ quên một dòng họ Yến cũng là rất bình thường.
Cô đặt tờ giấy trắng lên khóe môi, chân mày nhíu chặt.
Lúc này trong đầu Kinh Mịch Ngọc bỗng xuất hiện những sự việc khác.
Hôm qua cô đã nhận được tin nhắn WeChat của Củng Ngọc Quán, thời gian và địa điểm chụp poster đã được xác định. Lần thứ nhất là chụp ở một studio ở Bắc Tú, lần thứ hai là ở vịnh Thủy Li ở Vu Âm.
Vịnh Thủy Li? Hình như cô đã từng gặp thoáng qua người nào đó của Yến gia ở đây thì phải? Nhưng là ai?
Gõ đầu mấy cái cũng nghĩ không ra.
Sáng sớm tuần cuối cùng của tháng ba trời đã mưa rả rích. Sau khi mưa tạnh, tầng mây bị lớp sương mù trắng xóa che lấp ở trên không.
Đây chính là sương sớm ở Bắc Tú, làm thế nào cũng không tan đi được.
Buổi sáng, sương trắng đã bị ánh nắng xua đi, bầu trời trong xanh, gió hiu hiu.
Kinh Mịch Ngọc lái xe đến địa điểm chụp hình.
Bãi đậu xe của studio chật ních, cô phải vòng hai vòng quanh bãi mới đợi được một chỗ trống.
Kinh Mịch Ngọc vừa mới tắt máy thì Củng Ngọc Quán gọi điện đến, “Cô tới chưa? Tôi với anh Tôn đang đứng ở Bắc Trung Đình.”
“Tôi đang ở bãi đậu xe, lên ngay đây.” Cô vội vàng xuống xe.
Kinh Mịch Ngọc đang đi dọc theo làn xe thật dài, bỗng dừng lại.
Chiếc xe phía trước là chiếc màu đỏ đêm đó Yến Ngọc đã lái. Ngày nào cô cũng xem vòng bạn bè của Yến Ngọc, biết bây giờ anh đang vẫn còn ở Vu Âm.
Chắc hẳn chiếc xe này là do Cát Tịnh Chi lái.
Củng Ngọc Quán và Tôn Nhiên đang tựa trên lan can trong sảnh.
Củng Ngọc Quán mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, đội cái mũ lưỡi trai màu đen, cặp kính cận đã được đổi thành cặp kính râm lớn, khẩu trang màu đen che khuất nửa gương mặt.
Tôn Nhiên đánh giá anh ta, “Tối qua vừa đi ăn trộm à?”
“Em sợ bị phát hiện.” Thanh âm của Củng Ngọc Quán trầm xuống, phát ra từ trong khẩu trang.
Anh ta cũng thật xui xẻo. Ngay lúc vừa tạm biệt Tôn Nhiên và Kinh Mịch Ngọc hôm đó, tóc giả của Củng Ngọc Quán không cẩn thận bị móc vào cần câu cá của một ông lão, rơi xuống đất. Lúc anh ta quay đầu lại thì cặp kính cũng bị tuột xuống.
Ngay lập tức bị bại lộ.
Anh ta biết độ nổi tiếng của mình rất tốt, lại không ngờ ở ngoài đời cũng có thể khiến một đám nữ sinh hét lên.
Phản ứng đầu tiên của anh ta ngay lúc đó là phải để cho Kinh Mịch Ngọc chứng kiến một màn thị uy thanh thế rầm rộ thế này thì cô mới ngừng việc cắn hạt dưa tách đậu phộng mỗi khi gặp anh ta.
Phản ứng thứ hai chính là: Phụ nữ quả nhiên đúng là một loại sinh vật phiền toái.
Từ ngày hôm đó mỗi khi anh ta ra ngoài đều chuẩn bị võ trang đầy đủ.
Tôn Nhiên quay mặt nhìn vào trong sảnh.
Củng Ngọc Quán đứng thẳng tắp. Cho dù giờ phút này nhìn anh ta như một người lập dị cũng phải làm ra dáng vẻ lạnh lùng.
Người qua đường liên tục nhìn hai người họ.
Củng Ngọc Quán khó chịu, “Chín phút trước Kinh Mịch Ngọc đã nói cô ấy sắp tới.”
Tôn Nhiên nói, “Chắc cô ấy vào nhầm thang máy.”
“Vậy chúng ta đi vòng vòng chơi trước đi?” Củng Ngọc Quán vừa dứt lời đã cảm thấy không ổn. Hai người đàn ông lớn tồng ngồng đi mua sắm với nhau, người ngoài sẽ nghĩ thế nào, “Thôi được rồi, chúng ta chờ tiếp đi.”
Kinh Mịch Ngọc đúng là đã đi nhầm thang máy. Cô đi vòng vòng cũng không đến được Bắc Trung Đình, sau đó theo hướng của la bàn điện thoại mà đi thẳng về phía bắc, kiếm khắp mọi góc tường cũng không có, sau khi hỏi đường mới biết được, tuy tên là Bắc Trung Đình nhưng lại nằm ở phía Tây trung tâm mua sắm.
Đợi đến lúc cô chạy đến nơi thì cũng tốn mất năm phút.
Tôn Nhiên thấy một thân ảnh màu xanh lam ngày càng gần, chân váy bay bay như vẫy lên từng đóa từng đóa bọt sóng, “Cô ấy đến rồi.”
Củng Ngọc Quán quay đầu, qua kính râm thấy được hoa văn trên váy cô là một con cá sấu mở to cái miệng rộng quạc, răng nanh sáng bóng.
Kinh Mịch Ngọc cười cười, vẫy tay với họ.
Cặp mắt phượng của Tôn Nhiên là bộ phận mang tính công kích mạnh nhất của anh, tuy sáng rỡ nhưng lại đen như mực, chẳng khác nào vực sâu không đáy.
Hai tay Củng Ngọc Quán đút vào túi, màu đen đã che lấp gương mặt và thân hình anh ta, chỉ để lộ hai tai, ngược lại nhìn trăng trắng đến đáng yêu.
Hai con gà con đáng yêu.
Tôn Nhiên bước ra khỏi lan can.
Củng Ngọc Quán gập nón, yên lặng đuổi theo.
Lúc sắp đến nơi thì Kinh Mịch Ngọc trêu ghẹo quần áo của Củng Ngọc Quán, “Anh thật sự đã trở thành người nổi tiếng rồi à?”
“Từ lúc chia tay với cô thì tôi đã lên được một tuyến[13] rồi.”
[13] Trong giới showbiz Trung hay có diễn viên, ca sĩ tuyến 1, tuyến 2…. Mình nghĩ ở đây ý cũng là thế.
Đôi mắt Tôn Nhiên sáng lên, “Cậu là sau khi chia tay bao lâu mới gặp may thế?”
Củng Ngọc Quán nhớ lại một lát, “Hình như là hơn ba tháng.”
“Vậy tôi cũng sắp rồi.”
“Chúc mừng chúc mừng.” Củng Ngọc Quán cười cười, đẩy cặp kính râm to bản lên một chút. Có thể thấy được là anh ta thật tâm chúc phúc cho Tôn Nhiên.
“Thật mong chờ đến ngày đó.”
Kinh Mịch Ngọc, “…”
HẾT CHƯƠNG 16