Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 17


trước sau

xFWDniU

KSCN – Chương 17

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

Không phải ai cũng có tư cách làm gà con


Sau khi đến studio, Củng Ngọc Quán gỡ khẩu trang, kính râm và nón xuống, lộ ra một gương mặt vô cùng đẹp trai.

Lúc này Kinh Mịch Ngọc mới được tính là hoàn toàn nhớ lại được tướng mạo của anh ta. Trước đó cô chỉ biết mặt anh ta đẹp như ngọc, bởi vì tên của anh ta là Củng Ngọc Quán.

Củng Ngọc Quán tuy là nam nhưng dáng dấp lại hơi giống nữ, chân mày đầu thô đuôi mảnh, không phải rất sắc bén, đuôi mắt vừa mảnh vừa hẹp dài, ngũ quan toát ra một cảm giác vừa nữ tính vừa mềm yếu.

Bà ngoại từng nói, “Nam sinh nữ tướng là người có mệnh phú quý.”

Thời điểm Kinh Mịch Ngọc quen Củng Ngọc Quán thì anh ta chỉ mới là một người ở tuyến mười tám, bây giờ cuối cùng anh ta cũng đang bước đi trên con đường giàu sang.

Củng Ngọc Quán gạt sợi tóc trên trán, nghiêng mắt nhìn ánh mắt của cô đang nhìn mình. Anh ta nhíu mày, “Cố gắng đừng bị sắc đẹp của anh mê hoặc nha.”

Cô lập tức thu hồi lại ánh mắt.

Củng Ngọc Quán chỉ cần mở miệng thì ngay lập tức sự mềm mại nữ tính biến mất không còn tung tích.

Buổi chụp hình diễn ra vô cùng thuận lợi vì tuấn nam mỹ nữ đều vô cùng ăn ảnh.

Dưới ống kính, Kinh Mịch Ngọc rất ân ái với Củng Ngọc Quán, ánh mắt vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, tràn đầy sắc xuân quang của thiếu nữ.

Lúc hai người mặt đối mặt chỉ cách nhau vỏn vẹn mười centimet. Anh ta nhìn môi cô, lẩm bẩm một câu, “Em nhất định phải kiềm lại, đừng nhiễu nước bọt lên mặt anh.”

Nụ cười của Kinh Mịch Ngọc rực rỡ như hoa, nhưng lúc thợ chụp hình vừa cất máy đi thì cô lập tức hất Củng Ngọc Quán ra.

Tôn Nhiên đã chụp xong, đang ngồi một bên chơi điện thoại thì thấy Yến Ngọc đăng vài bài lên vòng bạn bè.

Anh bình tĩnh tỉnh táo suy nghĩ.

Một người hầu như không hề chụp ảnh selfie là Kinh Mịch Ngọc, bỗng nhiên lại chụp.

Một người hiếm khi bại lộ hành tung là Yến Ngọc, bỗng nhiên lại chăm chỉ đăng bài hàng ngày.

Hai người này đang ám thị cái gì ở trên vòng bạn bè vậy?

Kinh Mịch Ngọc đi xuống, ngoắc Tôn Nhiên, “Xong rồi. Đi ăn cơm đi.”

Tôn Nhiên đặt điện thoại xuống, bình thản nói, “Có lẽ cô đã gặp được chân mệnh thiên tử rồi.” Đôi nam nữ giả tạo này đúng là tuyệt phối.

Kinh Mịch Ngọc không hiểu gì.

Củng Ngọc Quán một lần nữa vũ trang bản thân thật kín kẽ.

Ba người bước ra khỏi studio.

Củng Ngọc Quán hỏi, “Hai người muốn ăn gì?” Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng bản thân sẽ bị thịt một bữa cơm.

Quả nhiên, Tôn Nhiên trả lời, “Ăn món nào đắt nhất đi.”

Củng Ngọc Quán chuyển hướng sang Kinh Mịch Ngọc, “Còn em thì sao?”

Kinh Mịch Ngọc đứng bên cạnh Tôn Nhiên, chỉ lên trên lầu, “Ăn ở Khí Sạn đi, cực kì đắt đỏ.”

Khí Sạn nằm trên tầng 14 của trung tâm thương mại. Ở Bắc Tú, 14 là con số xui xẻo nhưng nhà hàng này lại không tin những việc mê tín thế này, tuy được chọn những tầng lầu khác nhưng lại cứ khăng khăng chọn tầng 14.

Sau đó việc làm ăn của nhà hàng vô cùng thịnh vượng.

Ba người bước vào thang máy.

Lúc cửa thang máy sắp khép lại thì lại mở ra.

Một cặp tuấn nam mỹ nữ đang đứng bên ngoài.

Người phụ nữ đang ngẩng đầu nhìn người đàn ông, lúc ánh mắt cô ấy nhìn qua thang máy thì cười cười, “Kinh tiểu thư.”

Kinh Mịch Ngọc gần như cũng không cần tiếp nhận mệnh lệnh từ đại não, cơ bắp trên mặt ngay lập tức cứng lại, mỉm cười, “Cát tiểu thư, thật trùng hợp.”

Cát Tịnh Chi kéo Kỳ Ngọc Phong tới, khóe mắt quét qua Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán một lát, hỏi, “Mọi người đến Khí Sạn để ăn cơm sao?”

Kinh Mịch Ngọc gật đầu, “Đúng vậy.”

Kỳ thật câu hỏi này cũng chỉ hỏi cho có, bởi vì trên dãy số thang máy chỉ có ô mười bốn đang sáng đèn mà thôi.

Kỳ Ngọc Phong ấn nút đóng cửa. So với Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán nhìn khá nhàn nhã thì anh ta toàn thân cao thấp đều rất gọn gàng chỉn chu, sợ là ngay cả mấy sợi tóc mái rũ xuống trán cũng đều đã được cắt tỉa cẩn thận.

Bầu không khí trong không gian khép kín khá là quái dị.

Quỷ dị đến mức cái mũi dưới lớp khẩu trang của Củng Ngọc Quán có hơi hít thở không thông, đành phải kéo khẩu trang xuống.

Hai người phụ nữ ngượng ngùng trò chuyện, còn ba người đàn ông không ai lên tiếng.

Tôn Nhiên nhìn về phía Củng Ngọc Quán.

Củng Ngọc Quán lắc đầu, biểu thị anh ta cũng không biết đôi nam nữ này là ai.

Thang máy đi không đến mười giây thì đã tới lầu 14. Cửa thang máy vừa mở ra, Kỳ Ngọc Phong đã ôn hòa, lễ độ, “Tịnh Chi, Mịch Ngọc, hai người ra trước đi.”

Tôn Nhiên lại nhìn về phía Củng Ngọc Quán.

Củng Ngọc Quán vẫn lắc đầu như cũ.

Cát Tịnh Chi khẽ hỏi, “Ngọc Phong, anh đặt phòng bao rồi sao?”

“Ừm.”

Củng Ngọc Quán đột nhiên hiểu ra, tới gần Tôn Nhiên, hạ giọng thấp đến mức không thể nghe thấy nói, “Nghe không? Ngọc Phong. Ngọc.”

Mắt Tôn Nhiên nhìn về phía trước, duỗi cặp chân dài, “Ừm.”

“Thử đoán xem anh ta là người thứ mấy?” Củng Ngọc Quán cười cười, “Em biết hết những người sau em, thế nên em đoán chừng vị này nằm trong khoảng từ một tới năm.”

Tôn Nhiên nhìn bóng lưng của Kỳ Ngọc Phong, nói, “Người số hai tôi biết, là Tần Tu Ngọc.”

Kỳ Ngọc Phong và Cát Tịnh Chi bước vào phòng bao.

Bởi vì không đặt chỗ trước nên ba người Kinh Mịch Ngọc chỉ có thể ngồi ở đại sảnh.

Sau khi Củng Ngọc Quán ngồi xuống thì cởi khẩu trang ra, nói, “Chỗ này chắc không gặp phải fan nữ cuồng nhiệt đâu nhỉ?”

“Anh thử một chút là biết ngay.” Kinh Mịch Ngọc cầm ly trà lên. Ly trà này hơi giống với cái ly của sơn trang ở ngoại ô, đều được làm từ đất.

“Mặc kệ.” Củng Ngọc Quán kéo khẩu trang xuống, “Anh ngộp thở muốn chết rồi.”

Tôn Nhiên ngửi mùi trà, nhấp thử một ngụm, sự mát lạnh thấm vào cổ họng, “Vị tên Ngọc Phong đó là người thứ mấy?”

“Tôi không quen anh ta.” Kinh Mịch Ngọc nhìn ra ngoài trời. Sáng sớm tuy có sương mù mờ mờ ảo ảo nhưng bây giờ đã tan, chỉ còn lại ánh nắng chói chang.

Củng Ngọc Quán nheo mắt, “Ôn tồn lễ độ, trong tên lại có chữ Ngọc, vậy mà em lại không bỏ anh ta vào túi?”

Ánh mắt của Kinh Mịch Ngọc nhìn qua nhìn lại Củng Ngọc Quán và Tôn Nhiên vài lần, lộ ra nụ cười giảo hoạt, “Không phải ai cũng có tư cách làm gà con đâu.” Gà con vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, loại người ngụy quân tử như Kỳ Ngọc Phong mà cũng xứng sao?

Củng Ngọc Quán, “…”

Tôn Nhiên, “…”

Đối với hai từ gà con này, cho dù trong lòng cô mang ý ca ngợi thì hai người họ cũng không cách nào đáp lại một cách vui vẻ được.

Sau khi ba người họ ăn cơm xong, Củng Ngọc Quán nhận được một cú điện thoại, “Chú, cháu đang ở Khí Sạn. Chú qua đây đi, một lát cháu ngồi nhờ xe của chú về.”

Nói xong anh ta ngay lập tức đội nón, kính râm và đeo khẩu trang vào, cũng không nghĩ tới bất cứ thứ gì.

Ba người đi xuống lầu.

Lúc đi ngang qua tiệm trà sữa, Củng Ngọc Quán nhiệt tình nói, “Anh Tôn, em mời anh uống trà sữa.” Nói xong thì ngay lập tức đi qua đó, xếp phía sau một hàng người dài dằng dặc.

Thân hình của anh ta rất cao, sợ lại rước phải sự chú ý của nữ sinh nên cố ý cong người lại.

Thật ra như thế lại càng gây chú ý hơn nữa.

Rất nhiều người qua đường nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái.

Kinh Mịch Ngọc đã quá quen với cái người vừa gặp trà sữa thì con sâu ăn trong bụng lại ngọ nguậy kia nên cùng Tôn Nhiên qua bên chỗ ngồi bên cạnh chờ lấy.

Ánh mắt cô nhìn ngang nhìn dọc thì vô tình nhìn thấy Ba Trí Dũng ở phía xa xa.

Ông ta đang đứng nói chuyện với người đàn ông trung niên bên cạnh, thần sắc nhẹ nhõm, cặp lông mày hình chữ Xuyên lúc này khẽ chau lại.

Kinh Mịch Ngọc vô thức muốn tránh xa ông ta. Ba Trí Dũng rất chuyên nghiệp, lại có độ nhạy bén cao nên nói chuyện với ông ta tương đối mệt mỏi. Hơn nữa, mỗi lần nhìn thấy ông ta thì cô lại không khỏi nhớ tới án cưỡng chế ở Vu Âm.

Kinh Mịch Ngọc xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Ba Trí Dũng.

Tôn Nhiên tưởng là cô đã thấy được Củng Ngọc Quán ở phía trước đang bưng trà sữa tới.

Củng Ngọc Quán cũng tưởng vậy, thế nên đã giơ ba ly trà sữa đã được đóng gói kỹ càng trong tay về phía cô.

Kinh Mịch Ngọc bỗng nhiên làm một động tác tay với Củng Ngọc Quán.

Củng Ngọc Quán dừng bước.

Vì bị kính râm và khẩu trang che khuất nên cô không thể nhìn rõ sắc mặt của anh ta, chỉ thấy bước chân Củng Ngọc Quán dừng lại hai giây, sau đó càng bước nhanh hơn về phía này.

Hỏng bét! Sự ăn ý giữa cô và Củng Ngọc Quán quá kém, bây giờ chỉ có thể dựa vào Tôn Nhiên. Cô hạ thấp giọng, “Có cảnh sát.”

Ánh mắt Tôn Nhiên lóe lên vẻ khác lạ, một giây sau anh bình tĩnh lại, đột nhiên cởi áo khoác.

Trong nháy mắt cô đã hiểu rõ anh muốn làm gì nên đưa tay ra.

Tôn Nhiên mặc áo khoác cho Kinh Mịch Ngọc, lại trùm mũ lên đầu, ôm chầm bờ vai cô rồi đi thẳng về phía trước.

Những động tác liên tiếp của hai người cực kì tự nhiên.

Củng Ngọc Quán nhìn một nam một nữ đang đi tới, chợt nhớ tới hôm nay chú mình hẹn một người cảnh sát ra để ôn chuyện, sau đó về cùng nhau.

Củng Ngọc Quán cởi nón ra, bước chân chuyển hướng về phía trung tâm.

Chú Củng cười cười, chỉ cho Ba Trí Dũng thấy, “Thằng nhóc kia là cháu tôi, thường hay bọc người nó y như cái bánh chưng.”

Ánh mắt Ba Trí Dũng nhìn qua hướng Củng Ngọc Quán.

Lúc này, Tôn Nhiên và Kinh Mịch Ngọc

đã bước đến phòng vệ sinh gần hành lang.

Anh vỗ vỗ đầu cô, “Cô thật sự đã làm chuyện xấu rồi hả?”

Kinh Mịch Ngọc ngẩng đầu, vì bị mũ trùm che khuất mặt nên cô không nhìn thấy được khuôn mặt của Tôn Nhiên, chỉ thấy mỗi cổ anh, “Không có. Nhưng người đó là cảnh sát Ba, nếu tránh được thì cứ tránh thôi.” Cô hơi bất đắc dĩ, “Hồi lúc gặp ông ta ở Vu Âm tôi thấy hơi sợ.”

“Không sao đâu Củng Ngọc Quán đã dời sự chú ý của ông ta đi chỗ khác rồi.”

“May là có anh. Tên nhóc Củng Ngọc Quán kia đúng là chẳng ăn ý với tôi gì hết.”

“Chẳng lẽ…” Bỗng nhiên Tôn Nhiên dừng bước, “Đây mới chính là nguyên nhân cậu ta gặp may à?”

Cô lười phải uốn nắn lại cái tư tưởng đó, cởi mũ trùm ra rồi nói, “Đi thôi.”

****

Yến Ngọc vẫn chưa trở lại Bắc Tú nhưng anh vẫn cập nhật vòng bạn bè hằng ngày.

Tôn Nhiên là người có tính cách thẳng thắn, đối với những động thái kia của Yến Ngọc, anh vẫn luôn nhiều lần muốn hỏi, “Có việc gì thì không thể nói thẳng với nhau sao? Tại sao lại phải chơi cái trò anh nói tôi đoán thế này.”

Còn Kinh Mịch Ngọc thì vẫn luôn suy nghĩ về dụng ý của Yến Ngọc mỗi ngày.

Ba ngày sau, anh đăng một bài lên vòng bạn bè, “Bây giờ mới biết được một khối cao cổ ngọc lại có thể đổi được một nàng dâu.”

Trong giới sưu tầm, cao cổ ngọc chính là ngọc bích trước thời nhà Hán. Từ thời Hán đến triều Minh thì gọi là trung cổ ngọc, sau triều Minh là cận cổ ngọc.

Ngọc ở núi Kinh chính là cao cổ ngọc.

Kinh Mịch Ngọc chăm chú nhìn bài đăng của Yến Ngọc, nhìn trái rồi lại nhìn phải.

Rốt cuộc Yến Ngọc là ai?

Cuối cùng cô đặt điện thoại xuống, nhìn qua bầu trời đêm tối mịt, hít sâu một hơi. Lão Chu nói không sai, thật quá nguy hiểm.

Thế nhưng càng nguy hiểm thì cô lại càng muốn đến gần. Đây là tật xấu gì đây?

Lần chụp poster thứ hai với Củng Ngọc Quán là vào chủ nhật. Thứ năm, Củng Ngọc Quán hỏi cô về thời gian của chuyến bay.

Kinh Mịch Ngọc trả lời, “Thứ sáu tôi sẽ ngồi tàu cao tốc qua.”

Củng Ngọc Quán, “Có vé máy bay miễn phí mà em không dùng hả?”

Kinh Mịch Ngọc, “Đổi sang tiền mặt đưa tôi.”

Củng Ngọc Quán, “…”

Sau khi tan việc vào thứ sáu, Kinh Mịch Ngọc đi thẳng đến ga tàu cao tốc.

Kinh Mịch Ngọc nắm trong tay vé tàu, hai từ Vu Âm như tảng đá đè nặng lòng cô, khiến cô vô cùng rầu rĩ đến khó chịu. Kinh Mịch Ngọc thở hổn hển, cố gắng hết sức để nhớ lại hồi ức của ông bà ngoại, nhưng chỉ là một mảng trắng xóa.

Tâm trạng cô vô cùng sa sút, lấy điện thoại ra gọi cho Yến Ngọc.

Hai tuần này Yến Ngọc và Kinh Mịch Ngọc rất ít khi liên lạc với nhau. Cuộc điện thoại này của cô, vừa ngoài ý muốn, vừa không ngoài ý muốn, “Alo?”

“Alo.” Cô nở nụ cười, “Tôi đi công tác ở Vu Âm.”

Anh cười khẽ một tiếng, tâm tình hình như rất vui vẻ, “Đi một mình sao?”

“Đúng vậy, 11:30 tôi sẽ tới nhà ga phía nam Vu Âm.” Cô nhìn qua nhóm người đi đi lại lại ở phía trước, “Anh còn ở Vu Âm không?”

“Còn.” Yến Ngọc ngồi trên ghế salon, ngón trỏ phải gõ nhẹ tay vịn, “Tối nay tôi đến đón cô.”

“Làm thế sao được? Đã trễ thế này.” Đến giây phút này mà cô vẫn không quên khách sáo hai câu.

Yến Ngọc lại vạch trần cô, “Cô gọi cuộc điện thoại này không phải là vì muốn tôi đến đón cô à?”

“Vậy được.” Yến Ngọc lúc minh mẫn sáng suốt thì thật sự không thể gọi là gà con được, chẳng đáng yêu chút nào, “Tôi chờ anh.”

Nghe ngữ khí có vẻ hơi lỗ mãng của anh, cô cuối cùng cũng nhớ tới ông bà ngoại.

Ông ngoại mỗi khi nói chuyện đều dùng giọng điệu này.

“Tối nay gặp.” Yến Ngọc cúp điện thoại.

Người đàn ông đối diện, ngũ quan đoan chính, quanh miệng đầy ria mép. Anh ta nhìn Yến Ngọc, “Này này, hôm nay là sinh nhật của tôi mà. Đã nói sẽ chơi bời tới hừng đông, đừng vì một cuộc điện thoại mà bỏ cuộc chứ.”

“Năm sau tôi chơi với anh.”

Ria mép nhếch miệng cười, “Còn có thể có chuyện gì quan trọng hơn cả sinh nhật của anh em mình hả?”

“Đến ga tàu cao tốc đón bạn.” Yến Ngọc ngồi thẳng người, “Nửa đêm canh ba[1], ở ga tàu phía nam có không ít xe đen[2], chỉ có một mình cô ấy không an toàn.”

“Là nữ?”

Yến Ngọc cười.

Ria mép bĩu môi, chỉ cánh tay của mình, “Anh em là tay chân, còn phụ nữ thì chỉ như một bộ quần áo thôi mà.”

“Thiếu một cánh tay  hay gãy một cái chân thì vẫn có thể đi ra ngoài bình thường. Nhưng cậu đã thấy ai không mặc quần áo trần truồng chạy nhảy ngoài đường chưa?”

Ria mép ngây ngẩn cả người.

HẾT CHƯƠNG 17


[1] Hay còn gọi là giờ Tý, từ 11 giờ tối đến 1 giờ sáng.

[2] Xe chạy bất hợp pháp, hay có thái độ không tốt hoặc ép khách lên xe.


Xoài:

Trích lời chị Lynn: “Mỗi lần Tôn Nhiên với Củng Ngọc Quán xuất hiện là chị cười ngoác cả mỏ =)). Ông Quán chỉ cần đứng yên đừng cất tiếng thì có thể làm mỹ nam tử an tĩnh, còn phát ngôn cái là thành tấu hài.” =))))

Bổ sung thêm là ông Quán phải bỏ cái mái ụp nồi với cái kính ngố tàu của ổng nữa mới đủ tiêu chuẩn nha =))))

Chú thích thêm một chút là trong bản raw, Cháo miêu tả vẻ ngoài anh Ngọc Quán là đẹp đẽ vô song nha =)))) Mọi người đừng vì cái mái úp nồi với quả kính ngố tàu cộng thêm cái miệng chả đâu vào đâu của ổng mà bỏ qua một mỹ nam tử hàng thật giá thật nha =)))) Khéo lại đẹp nhất trong dàn bạn trai của bà Ngọc cũng nên =)))) 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện