Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 18


trước sau

xFWDniU

KSCN – Chương 18

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

A di đà Phật


Kinh Mịch Ngọc chưa từng nghĩ tới cô sẽ một thân một mình trở lại thành phố Vu Âm.

Khi một thành phố khiến cho ai đó có cảm giác ngạt thở thì trốn chạy cũng chỉ là phương thức giải cứu ngắn ngủi mà thôi. Một khi lại một lần nữa cảm giác được không khí của thành phố đó thì cũng sẽ vẫn thăng trầm chìm nổi như xưa, rồi chợt nhận ra sức nặng thật ra vẫn chưa từng rời đi.

Cô vẫn không biết hôm nay mình lấy dũng khí ở đâu ra nữa.

Lúc tàu cao tốc chạy vào địa phận của Vu Âm thì Kinh Mịch Ngọc đã bắt đầu có cảm giác hôn mê, giống như bốn phía đều có những tảng đá vô hình lăn từ trên xuống. Bầu trời của Vu Âm trong xanh hơn ở Bắc Tú nhiều. Chẳng qua trong mắt cô, ánh sáng này chẳng khác nào hồi quang phản chiếu mà thôi.

Đứa bé trai ghế kế bên cực kì nghịch ngợm, cứ nhảy tới nhảy lui trên ghế ngồi, chỗ ngồi lắc lư làm cô cảm thấy như mình đang cô độc trôi dạt trên một chiếc thuyền.

Kinh Mịch Ngọc nhắm nghiền đôi mắt, sắc mặt trắng bệch, sớm biết như thế cô đã đi máy bay với bọn Tôn Nhiên cho rồi, ngộ nhỡ có ngã xuống thì còn có hai người gọi xe cứu thương giúp.

Mẹ của đứa bé trai nhẹ giọng quở trách con mình, “Đừng nhảy nữa, con đang quấy rầy chị ngồi kế bên đó.”

Bé trai nhìn Kinh Mịch Ngọc một chút, nhảy ngồi xuống ghế, “Mẹ ơi, chị bị sốt hả?”

Người mẹ nhíu mày, hơi lo lắng, “Cô ơi, cô thấy không thoải mái trong người sao?”

Kinh Mịch Ngọc mở to mắt, “Tôi không sao.”

Người mẹ ôm con mình, không nhiều lời nữa.

Đứa bé trai nghiêng người dựa vào trong lòng mẹ, nhìn Kinh Mịch Ngọc bằng ánh mắt kỳ lạ, lại ngửa đầu nhìn mẹ mình, giọng nói trẻ con non nớt vang lên, “Giống như là chị đang khóc vậy đó.”

“Suỵt.” Ngón trỏ của người mẹ đặt trên môi con trai mình, vỗ vỗ lưng bé, “Đừng làm ồn đến chị.”

Khóe mắt Kinh Mịch Ngọc không có nước mắt, môi mím lại.

Sau khi xuống tàu cao tốc, cô nghe được rất nhiều khẩu âm Vu Âm vừa ngọt ngào lại nhẹ nhàng, trong lòng dâng lên một cảm giác đắng chát.

Kinh Mịch Ngọc đứng bên cạnh thang cuốn chờ xe.

Những người vội vàng đi qua đi lại, tuy phản chiếu vào trong mắt nhưng lại chưa từng đọng lại trong trí nhớ cô được một giây.

Cô chỉ thấy mây đen vừa nhiều vừa dày, cắt ngang bầu trời đêm thành từng khe rãnh màu trắng.

Tòa tháp cao chót vót của Vu Âm đứng sừng sững trong màn mây.

Đó là một tòa kiến trúc công cộng cao vút. Kinh Mịch Ngọc đã từng suy nghĩ, trong thời gian một người từ độ cao này rơi xuống đất thì liệu đại não có tái hiện lại hết những chuyện cũ trong đời một lần hay không?

Yến Ngọc ở gần đó đợi một lúc lâu, thấy cô ngước mắt nhìn lên tòa tháp cao, âm thầm lộ ra sự khao khát. Anh bật đèn pha xe lên.

Tia sáng cắt đứt ánh mắt đang dán chặt lên bầu trời đêm của Kinh Mịch Ngọc.

Cô quay đầu lại.

Một chiếc xe Bentley, cùng với hai cái đèn pha đang sáng rực.

Cô hơi nheo mắt, bước lên phía trước.

Cửa sổ xe phía trước bên phải mở ra.

Cô khom người nhìn thử, quả nhiên là Yến Ngọc.

Anh nghiêng đầu nhìn cô cười, ngũ quan tuấn tú giao thoa với ánh sáng mờ ảo, “Lên xe đi.”

Đôi mắt của Kinh Mịch Ngọc rất sáng, hàm răng trắng tinh, “Đây là xe của anh hả?”

“Phải.” Yến Ngọc xuống xe. Tỉ lệ cơ thể của anh rất tuyệt, tay dài chân dài, chỉ mặc một cái khoác và quần jean đơn giản cũng đã rất ra dáng. Anh cầm hành lý từ trong tay cô, đặt vào cốp sau, “Cô đặt khách sạn à?”

“Đặt rồi.” Khách sạn là do Củng Ngọc Quán đặt trước. Cô nói địa chỉ, cười nhẹ bước lên xe.

Trong xe có một mùi hương thoang thoảng, nghe như mùi của lá cây khuynh diệp. Cô đang tính ngửi lại thêm vài lần nữa thì đã nghe Yến Ngọc hỏi, “Đi công tác mấy ngày?”

“Chủ nhật này tôi về.”

Anh đã hiểu, nhưng vẫn trêu đùa cô như cũ, “Chỉ là chuyến công tác cuối tuần thôi à?”

Cô vô tội cười một tiếng, “Đúng vậy, không được sao?”

“Đến mỗi tuần cũng được.”

Giọng điệu này của Yến Ngọc làm cho cô có cảm giác anh lại muốn hỏi về chuyện tình một đêm, bèn tranh thủ thời gian nói trước, “Anh không trở về Bắc Tú ư?”

“Đợi xong buổi lễ đính hôn của một người bạn đã.”

Chiếc xe vừa băng qua đèn đường hình mẫu đơn đặc trưng của Vu Âm, chỉ trong vỏn vẹn một giây xe chạy lướt qua thì đã không còn thấy được ánh đèn sáng rực màu đỏ tía kia nữa. Cô nhìn sang Yến Ngọc, “Lễ đính hôn được tổ chức vào ngày nào?”

“Ngày mùng 1 tháng 4.” Yến Ngọc cười, đôi mắt cong cong, “Ngay ngày cá tháng Tư, rất hợp với tình hình.

“…” Sao cô lại nghe thấy anh ta như đang cười trên nỗi đau của người khác vậy? Kinh Mịch Ngọc liếc nhìn Yến Ngọc, anh quả thật là đang cười trên nỗi đau của người khác. Cô ngập ngừng hỏi, “Miếng cao cổ ngọc đó… Đổi một nàng dâu là anh hay là bạn của anh?”

“Là mẹ nhỏ cho tôi đổi.” Yến Ngọc tự nhiên trả lời, “Ba tôi có sở thích sưu tầm ngọc, từ thời Xuân Thu Chiến quốc đến triều Minh, Thanh, nhiều đến mức có thể mở buổi triển lãm. Chỉ lấy một miếng đổi một nàng dâu cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.”

Có người nói ngọc chính là chứng nhân lịch sử của mấy ngàn năm lịch sử Trung Hoa, nhưng những bộ sưu tập ngọc thường rất ít chứ không phong phú như những bức thư pháp hay hội họa có giá trị. Thế mà Yến Phong Hoa lại có thể tập hợp cổ ngọc từ nhiều triều đại như vậy?

Nếu đúng là như thế thì miếng cao cổ ngọc mà Yến Ngọc nói tới kia cũng không chắc chắn là ngọc ở núi Kinh.

Chân mày Kinh Mịch Ngọc chau lại, sau đó lại buông lỏng. Tạm thời cứ mặc kệ đi, bây giờ cô hơi mệt mỏi, chỉ mong được nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.

Khách sạn tọa lạc ở một nơi náo nhiệt trong thành phố.

Đến khách sạn, Yến Ngọc nhoẻn miệng cười, khiến cho chị gái lễ tân choáng cả mắt.

Rõ ràng người vào ở là Kinh Mịch Ngọc, thế mà chị gái kia cứ luôn miệng hỏi Yến Ngọc, hỏi luôn cả chứng minh nhân dân để đăng ký phòng, “Tiên sinh, phiền anh đưa tôi chứng minh nhân dân.”

Kinh Mịch Ngọc “bịch” một tiếng, đập chứng minh lên bàn phục vụ, “Là tôi đặt phòng.”

Ánh mắt của Yến Ngọc nhanh chóng nhìn vào phần thông tin của Kinh Mịch Ngọc trên chứng minh, sau đó chuyển qua tấm hình thẻ của cô.

Lúc cô chụp hình thẻ có trang điểm, cặp mắt không lớn, khóe môi cười bình thường lên rất xinh đẹp thì khi thả lỏng đường cong lại hơi trễ xuống dưới.

Chị gái lễ tân cầm chứng minh của cô lên, mất bò mới lo làm chuồng tán thưởng một câu, “Tên của chị thật dễ nghe, hệt như những tiểu thư khuê các con nhà quyền quý ngày xưa.”

Khóe môi của Kinh Mịch Ngọc lại càng trễ xuống hơn nữa. Sau khi đăng ký xong xuôi, Yến Ngọc giúp cô xách hành lý lên phòng.

Cánh cửa ngăn cách nhà vệ sinh và gian phòng được làm từ kính trong suốt.

Kinh Mịch Ngọc bỗng nhớ tới hình như Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán ở chung phòng. Vậy cánh cửa kính trong suốt này —

A di đà Phật.

Cô lắc đầu, cắt đứt suy nghĩ viển vông trong đầu.

Yến Ngọc kéo màn cửa sổ ra, tầm nhìn hướng ra con sông Vu Âm ở phía đối diện, “Phong cảnh không tệ.” Ánh mắt của anh lại chuyển đến cánh cửa kính của nhà vệ sinh, “Phong cảnh này cũng không tệ.”

Kinh Mịch Ngọc lại nghĩ tới Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán.

Không phải cô nói quá, dáng người của Tôn Nhiên chỉ cần cởi một cái, nếu ai có thể dời tầm mắt thì cô cũng phục người đó luôn.

Thân hình của Củng Ngọc Quán thon gầy, tuy cơ bắp nhìn không mạnh mẽ như của Tôn Nhiên nhưng cũng không kém.

Cô bỗng nhiên không chờ nổi sự xuất hiện của hai người bọn họ.

“Cô cho rằng suy nghĩ của đàn ông hèn hạ đến thế sao?”

Thanh âm của Yến Ngọc đã thành công kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ kia. Cô cúi thấp đầu, che giấu nói, “Không có.” Nói xong mới phát hiện anh đang đứng gần trong gang tấc.

Yến Ngọc nghiêng người xuống, “Hôm nay suýt nữa quên mất hỏi cô, chuyện tình một đêm đó cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“…” Vẫn không tránh khỏi được câu hỏi này à? Kinh Mịch Ngọc ngước mắt, “Tôi vẫn giữ vững quan điểm của mình.”

“Cố chấp.” Yến Ngọc lui một bước, “Nghỉ ngơi sớm một chút, tôi phải đi rồi. Mẹ nhỏ tẩm bổ tôi đến mức thiếu điều chưa gọi “gà” mà thôi, ở đây thêm vài phút nữa thì chắc tôi sẽ thành sói đói bổ nhào tới ăn thịt dê mất.” Ánh mắt của anh nặng nề, “Nhưng cô đã ao ước bị tôi mạnh mẽ làm đến thế thì sao tôi có thể cho cô toại nguyện đây.”

Kinh Mịch Ngọc muốn cười nhưng lại cảm thấy không đúng lúc, chỉ nhếch khóe

môi nhìn anh, thiếu chút nữa đã cười toe toét, “Tối nay rất cảm ơn anh.”

“Phương thức cảm ơn tốt nhất chính là lấy thân báo đáp.”

“Tôi muốn nghỉ ngơi.”

Yến Ngọc cười cười rời đi.

Kinh Mịch Ngọc đóng cửa lại, quay người đi tới trước cửa sổ, đẩy cánh cửa kính ra, gió lớn ùa vào, mái tóc dài rối tung rối bù che khuất khuôn mặt cô, ánh đèn của tòa kiến trúc cao vút kia đã tắt.

Cô đưa tay về phía trước như nắm chặt, nhưng trong tay chỉ có mỗi không khí.

Kinh Mịch Ngọc đứng yên lặng vài phút, sau đó kéo màn cửa lại, đi tắm rửa.

Cô liếc nhìn tấm ngăn cách kính của nhà vệ sinh, cười gian hai tiếng.  Nếu hai con gà con đực kia thật sự đứng trụi lủi trong đó để tắm rửa thì thật đúng là cảnh đẹp thịnh thế mà.

Ban đêm, Kinh Mịch Ngọc trong đầu tràn ngập suy nghĩ đen tối, mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

Nhưng trong mơ lại thấy máu nhuộm đỏ cả trời xanh Vu Âm.

Kinh Mịch Ngọc bừng tỉnh trên giường.

Sau khi ngồi dậy, cô mở hết đèn, nửa tựa vào đầu giường thở dài.

Cô nhớ tới bộ sưu tập của Yến Phong Hoa.

Manh mối của ngọc ở núi Kinh cứ quanh quanh quẩn quẩn, cô lại nhất thời không biết từ đâu mà sợi rễ đã bắt đầu nhú lên.

Chưa đầy một lát, lời nói của lão Chu trước kia lại xuất hiện trong đầu, “Mục tiêu của cuộc đời cháu là tìm ngọc ở núi Kinh. Nhưng đời người lại rất dài, thời gian cũng rất nhiều. Chú cảm thấy cháu nên đặt trọng tâm vào hôn nhân trước đã, tìm một đối tượng thật tài giỏi để nó giúp cháu tìm. Nhiều người thì bớt việc mà.”

Kinh Mịch Ngọc nửa đêm suy nghĩ, cảm thấy lời này của lão Chu cũng không phải không có lý. Nếu chính cô tìm không ra thì có thể kéo thêm người nhập bọn mà.

Cô suy nghĩ lung tung đến hơn tờ mờ sáng 5 giờ thì ngủ thiếp đi.

Bảy giờ rưỡi rời giường, kéo màn cửa một cái, ánh nắng xán lạn của Vu Âm đã chiếu đến tận giường. Cô gửi cho Yến Ngọc một tin nhắn chào buổi sáng.

Có lẽ đúng như lão Chu nói, việc tìm ngọc không phải là việc quan trọng nhất. Điều cô cần chính là một niềm tin để sống tiếp, cho dù cả quãng thời gian trước đó của đời cô đều đã bị tiêu tốn để tìm kiếm ngọc ở núi Kinh cũng trở thành —

Kinh Mịch Ngọc thay xong quần áo, xuống lầu ăn điểm tâm.

Ông chủ của quán ăn sáng là một ông lão dùng tiếng phổ thông sứt sẹo để nói chuyện với cô.

Thế hệ trước của Vu Âm phần lớn đều nói tiếng địa phương, còn những người trẻ tuổi thì trao đổi bằng tiếng phổ thông nhiều hơn.

Kinh Mịch Ngọc cười cười, “Cháu nghe hiểu được tiếng Vu Âm.” Nhưng cô sẽ không nói.

Kinh Mịch Ngọc trả tiền, ngồi vào một góc vắng vẻ của quán ăn.

Do mặt đất không bằng phẳng nên cái bàn gỗ bóng loáng đến phát sáng hơi nghiêng, chén cháo cá tươi lớn cũng nghiêng qua một bên, tràn ra ngoài. Cô tranh thủ thời gian cúi đầu múc ăn.

Lúc này, một âm thanh trong trẻo vang lên gần đó, “Nè, coi chừng tràn đó!”

Cô suýt bị bỏng lưỡi.

Nam sinh khoảng hai mươi, tóc nhuộm màu vàng ánh kim, tóc mái ngang trán rũ xuống đến mắt. Một nữ sinh ngồi kế bên đi theo phong cách scene[1] nhưng lại mềm mại đến khác thường nói, “Coi chừng phỏng.”

Giọng nói thế này khiến Kinh Mịch Ngọc không còn chút sức chống cự nào. Cô thường xuyên quên rằng mình cũng đã từng có một mối tình đẹp đẽ như thế.

Cũng giống như câu nói kia của bà ngoại: “Tình yêu tựa như tên trộm có lòng tham không đáy, không những đánh cắp sự quyến rũ của tôi, mà còn đánh tôi đến mất hết can đảm.”

Kinh Mịch Ngọc buông muỗng xuống, bỏ lại một bát cháo cá tươi đầy ụ, bước ra khỏi quán ăn sáng.

Cô ngồi dưới gốc cây ngay giao lộ đến mức ngơ ngẩn cả người.

Bóng cây xanh của Vu Âm râm mát che nắng, gió hiu hiu thổi, trong từng hơi thở đều là không khí tươi mát. Một thành phố tốt đẹp như thế, vậy mà lại trở thành ác mộng của cô.

Cuộc điện thoại của Yến Ngọc khiến cô tỉnh táo lại.

Cô nói với anh, “Tôi đang ngồi ở đầu phố.”

Yến Ngọc cười hỏi, “Ngồi ở đó làm gì?”

Lúc này, cô đã thấy anh ở xa xa.

Lão Chu nói Yến Ngọc nguy hiểm, nhưng cô lại không xem anh là kẻ thù, thế nên đương nhiên anh không có gì đáng sợ.

Yến Ngọc bước tới gần hơn.

Dưới tán cây, cô hơi híp mắt, ánh nắng đâm xuyên qua khe hở của cành lá, chiếu lên mặt cô từng sợi ánh nắng lấm ta lấm tấm.

Yến Ngọc nhìn nụ cười của cô, hàm trên là tám cái răng đều đặn ngay ngắn, khóe môi cong cong lên thành đường cong như nửa vầng trăng. Trong điện thoại truyền đến thanh âm của cô, “Ngồi ở đây chờ anh đó, Yến Tị.”

HẾT CHƯƠNG 18


[1] Phong cách ăn mặc scene này đã du nhập vào Trung Quốc từ năm 1999, kết hợp giữa style của Nhật, châu Âu và châu Mỹ. Những người theo phong cách này thường mặc quần jean bó hoặc rách, quần áo sáng màu, tóc thẳng, ép vào, mái dài bờm sư tử che qua trán, thường được nhuộm những màu như nâu, đỏ, hồng, xanh, vàng. Xem thêm hình ảnh ở link dưới đây.


Xoài: 2 chương hôm nay là quà 11/11 của chị Lynn với mình gửi tặng mọi người =)))) Mọi người đọc truyện vui nha ♥

Sẵn tiện khoe luôn =)))) Mọi người thấy áo mới của Yuu des cho nhà mình có đẹp không =)))) Sắp đông tới nơi mà Yuu tặng áo chói chang như mùa hạ =)))) 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện