KSCN – Chương 19
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
“Tô cháo này là của cậu đẹp trai đây!”
Cây hoa gạo[1] màu cam đỏ đua cành đan xen chằng chịt dưới nền trời trong xanh.
Yến Ngọc nói trong điện thoại, “Bớt câu dẫn tôi đi. Bây giờ tôi đang trong thời kì bồi bổ, không chịu nổi kích thích.”
Kinh Mịch Ngọc ỷ vào khoảng cách mười mét nên chẳng sợ hãi gì, “Anh được bồi bổ quá mức rồi. Nửa đêm có bị chảy máu mũi không?”
Yến Ngọc đến gần, khung cảnh phía sau từ cây hoa gạo biến thành cây hòe.
Anh cúp điện thoại, đứng trước mặt Kinh Mịch Ngọc, đưa tay trái về phía cô.
Rốt cuộc Kinh Mịch Ngọc cũng thấy rõ được vân tay của Yến Ngọc, hai đường tình cảm song song nhau, quả nhiên có số đào hoa thịnh vượng.
Ngón tay của cô vừa đụng vào lòng bàn tay của anh thì ngay lập tức đã bị anh nắm lại. Kinh Mịch Ngọc bị Yến Ngọc kéo đứng lên, thậm chí còn nghiêng người về phía trước, va vào ngực anh.
“Cũng chưa đến mức chảy máu mũi.” Một tay Yến Ngọc nắm tay phải của Kinh Mịch Ngọc, tay kia ôm eo cô, “Nhưng vẫn luôn nghĩ đến việc nếm thử những thứ ngon ngọt.”
Tuy Kinh Mịch Ngọc mang giày cao gót nhưng cũng không cao bằng Yến Ngọc. Cô ngẩng đầu lên, “Ban ngày ban mặt, anh to gan thật.”
“Cô có thể lý giải hành vi của tôi thành không kiềm chế được.”
Bộ dạng quân tử của Kỳ Ngọc Phong thường khiến Kinh Mịch Ngọc hoài nghi. Còn Yến Ngọc tuy chân mày ngả ngớn, ngôn từ luôn mang ý trêu ghẹo nhưng lại luôn khiến cô cảm thấy yên tâm. Kinh Mịch Ngọc thậm chí còn giở trò xấu ôm vai anh, “Như thế này hả? Có đủ kích thích không?”
Khóe môi Yến Ngọc cong lên, “Còn có thể kiềm được. Nhưng nếu cô ôm chặt thêm chút nữa thì tôi lại muốn hôn cô.”
Cô nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích.
Yến Ngọc thấy được sự hoài nghi của cô, đùa giỡn nói, “Không tin thì thử một chút?”
Tay trái Kinh Mịch Ngọc hướng về phía sau, quấn quýt với lên tay phải của Yến Ngọc đang đặt trên eo cô.
Ngón trỏ của Yến Ngọc giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve kẽ tay Kinh Mịch Ngọc.
Cứ như vậy được một lúc thì cô cảm thấy những chỗ bị anh vuốt ve có cảm giác rất khác thường. Người đàn ông này đúng là nguy hiểm chết người, ở trên giường chỉ sợ hoàn toàn có thể khiến phụ nữ hòa tan thành một vũng nước. Cô buông lỏng tay, nhàn nhạt nói, “Tôi đói, vẫn chưa ăn sáng.”
“Chỗ nào đói? Là dạ dày, hay là ở bên dưới?” Giọng điệu này của anh, rõ ràng là hứng thú với nửa câu sau hơn nhiều.
“Dạ dày.” Cô trừng mắt nhìn anh.
Những người đi đường không tránh khỏi nhìn về phía một nam một nữ đang ôm nhau dưới tán cây.
Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, bóng cây xanh râm mát, ánh nắng chập chờn.
“Hình ảnh này đẹp đến mức chả khác gì trong phim hết.” Một nữ sinh đã nói như vậy.
Nữ sinh kia vừa dứt lời thì lại thấy hai người đang ôm nhau kia bỗng nhiên tách ra, sóng vai đi vào tiệm ăn điểm tâm ở phía đối diện.
Ông chủ quán ăn nhìn Kinh Mịch Ngọc bằng ánh mắt kỳ lạ. Vừa nãy tô cháo kia cô còn không ăn mà sao bây giờ lại tới nữa?
Kinh Mịch Ngọc hiểu rõ nghi hoặc trong lòng ông chủ, cúi đầu xuống nói với Yến Ngọc, “Gọi giúp tôi một tô cháo cá tươi.”
“Ừm.” Mỗi khi Yến Ngọc nói chuyện với người già ở đây đều dùng giọng Vu Âm.
Kinh Mịch Ngọc nghe thấy âm thanh lọt vào tai, quay người rời đi.
Mặc dù thế hệ trẻ tuổi ở Vu Âm đều nói tiếng phổ thông nhưng khẩu âm của rất nhiều người vẫn còn mang theo hương vị ngọt ngào của tiếng địa phương. Lúc Yến Ngọc nói tiếng địa phương thì giọng hơi mềm đi, nhưng khi nói tiếng phổ thông thì lại mang âm điệu của Phục Chúc.
Kinh Mịch Ngọc ngồi vào vị trí lúc nãy.
Nữ sinh theo phong cách scene kia đã sớm rời đi. Cô nhích bàn gỗ qua một chút, làm giảm bớt độ nghiêng của nó.
Cô cười cười, “Tôi còn tưởng anh sẽ không ăn mấy món thế này.”
“Chỗ này là quán ăn lâu năm, trường đại học của tôi ở gần đây nên trước kia thường hay tới.”
Kinh Mịch Ngọc hơi giật mình.
Đuôi mắt Yến Ngọc hơi nhướng lên, phát hiện thấy thần sắc cô khác thường thì chủ động báo tên trường học, “Đại học Vu.”
Toàn thân cô cứng nhắc.
“Cô sao vậy?” Yến Ngọc hỏi.
“Không sao…” Cô nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, mỉm cười, “Không ngờ anh lại tốt nghiệp trường đại học danh giá tới vậy.”
“Tôi đã tạo ấn tượng gì với cô mà lại khiến cô cho rằng tôi không thi đậu được trường đại học danh giá?”
“Tôi tốt nghiệp từ trường đại học hạng ba.” Cô bất đắc dĩ thở dài, “Tự ti mặc cảm.”
Lúc này, có một vị đại thẩm bưng hai tô cháo lớn lên, “Cháo cá tươi là của cô gái.” Bà cười nói với Yến Ngọc, “Còn tô cháo này là của cậu đẹp trai đây.”
Dáng vẻ của đại thẩm chính là kiểu như vừa gặp được chuyện vui, tinh thần vô cùng thoải mái, khiến cho Kinh Mịch Ngọc hơi trợn tròn mắt.
Đến người như Tôn Nhiên còn phải cởi quần áo đấy! Mà Yến Ngọc không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng là một gốc hoa đào lớn.
Cô rất muốn bái anh làm sư phụ.
Hôm nay là thứ bảy, cũng chính là ngày cá tháng tư.
Yến Ngọc phải tham dự tiệc đính hôn.
Kinh Mịch Ngọc cảm thấy thời gian mình tới không được đúng lúc cho lắm.
Sau khi ăn sáng xong, cô hỏi, “Lễ đính hôn của bạn anh khi nào mới bắt đầu?”
“Giữa trưa.” Yến Ngọc kéo kéo áo khoác, “Tôi phải về nhà thay quần áo đã rồi mới đi.”
“Vậy — Anh phải đi rồi hả?” Cô phóng ra một ánh mắt sâu kín.
Yến Ngọc hạ thấp giọng, “Sao tôi lại có thể nghe thấy giọng điệu lưu luyến không rời vậy?”
Cô lập tức thay đổi vẻ mặt, “Tôi đang rất nhàn rỗi, vốn nghĩ khi tới Vu Âm còn có thể lừa thổ địa là anh dẫn đi thăm thú đây đó.”
“Có hứng thú với lễ đính hôn không?” Anh đẩy hai cái tô không sang bên cạnh, “Vừa khéo tôi cũng không có bạn gái.”
“Anh không có bạn gái?”
“Tôi đã độc thân được bốn tháng rồi.”
Kinh Mịch Ngọc cười. Vừa khéo cô cũng như thế. “Uông tiểu thư hôm đó vấp phải chướng ngại như thế nên vẫn chưa phục hồi lại à?”
Anh nghiêng đầu, “Bây giờ nguyện vọng của tôi chính là vu sơn mây mưa với cô, trước lúc đó thật không thể nào ứng phó với những người phụ nữ khác.”
Kinh Mịch Ngọc nói nhỏ bên tai anh, “Suy nghĩ của anh đen tối như vậy, đống thuốc bổ kia chịu được sao?”
“Chịu không được cũng phải ráng chịu thôi. Buổi tối thật sự rất gian nan, tôi phải gọi thầm tên của cô, hai chữ Mịch Ngọc, ngậm trong miệng rồi lại phun ra, giống như ăn sống nuốt tươi cô một lần rồi lại một lần vậy.”
Hai người cách nhau rất gần, Kinh Mịch Ngọc cảm thấy lỗ tai mình cũng muốn bốc cháy tới nơi rồi. Cô ngước mắt, bắt gặp bộ dáng mặt không đỏ hơi thở không gấp của anh. Con người này đúng là, nói lời tâm tình trêu ghẹo thì tự nhiên chẳng khác gì đang nói chuyện phiếm cả.
Cô an ủi, “Anh vất vả rồi.”
Ánh mắt của Yến Ngọc rời khỏi tai cô.
Sau buổi trình diễn thời trang đêm đó thì Yến Ngọc đã phát hiện ra vành tai cô rất dễ ửng đỏ, làm anh nhớ tới miếng tai heo trong món thịt kho tàu, lúc cắn vào nhất định vừa giòn giòn lại vừa dai dai.
Thím bán cháo ho khù khụ vài tiếng trước mặt hai người. Kinh Mịch Ngọc lập tức lùi lại, kéo dài khoảng cách với Yến Ngọc.
Yến Ngọc cười yếu ớt, nhìn thím ấy một chút.
Anh cười một tiếng, thím ấy cũng cười theo. Bà gom tô đũa lại, rồi lấy một cái khăn ra lau bàn.
Kinh Mịch Ngọc vuốt lại mái tóc, che khuất vành tai vừa ửng đỏ lên kia.
Hai người bước ra khỏi tiệm ăn sáng, ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt cô, dễ dàng thấy rõ từng sợi lông tơ trên mặt.
Những người bạn gái trước kia của Yến Ngọc đều se chỉ da mặt[2] nên khi nhìn thấy những sợi lông tơ tự nhiên này thì anh cười cười, hỏi lại, “Có muốn đi dự lễ đính hôn không?”
[2]: Cạo lông mặt
Kinh Mịch Ngọc trầm ngâm, “Tôi không có quần áo phù hợp.”
“Tôi sẽ đưa cô một bộ.”
“Vậy để tôi trả tiền mặt lại cho anh.” Kinh Mịch Ngọc nhanh chóng tiếp lời.
“Để nợ lại không được à?”
“Thiếu nhiều quá tôi trả không nổi.”
“Tôi chỉ hy vọng cô trả không nổi.”
“Chỉ tiếc là…” Cô dí dỏm nhăn mặt, “Tiền tiết kiệm của tôi đang lo không có chỗ tiêu, chỉ có thể dùng để trả hết mấy khoản nợ to nhỏ tôi thiếu anh mà thôi.”
Yến Ngọc nhướng mày, “Nhìn không ra cô lại là một tiểu phú bà thâm tàng bất lộ đấy.”
“Giàu thì chưa dám nói nhưng tiền mua mấy bộ quần áo thì vẫn có.”
Ở trước mặt Yến Ngọc, mình làm sao có thể gọi là giàu chứ.
Yến gia ở Vu Âm đã có thanh danh từ rất lâu rồi. Nghe nói giá đất của căn biệt thự của nhà họ Yến bây giờ đã đủ cho mấy đời người ăn sung mặc sướng.
Yến Ngọc lái xe về nhà.
Lúc xe lái vào trang viên thì Kinh Mịch Ngọc thán phục một tiếng, “Đúng là thổ hào mà.”
Lúc trước chỉ nghe nói Yến gia tài lực hùng hậu, khi tận mắt chứng kiến mới biết được Yến gia trong tưởng tượng của cô chỉ mới là bề nổi. Một ngọn cây một cọng cỏ, một viên ngói một viên gạch trước mắt này có chỗ nào mà không phải tiêu tốn một mớ tiền đâu.
Yến Ngọc giật giật khóe môi, cũng đã quá quen thuộc sự sợ hãi và thán phục như thế này. Ba của anh chính là yêu thích hai từ “bề ngoài” này.
Yến Ngọc đậu xe ở cửa phụ.
Chỗ này cách phòng khách rất gần. Nếu không phải lên lầu chính thì anh hầu như không đi cổng tường cao được xây từ đá travertine vàng[3] vì nơi đó xa hơn bên đây rất nhiều.
[3]: Đá travertine được biết đến và đánh giá cao về vẻ đẹp mộc mạc, cổ điển, sự khác biệt so với các loại đá khác. Màu sắc
Kinh Mịch Ngọc mở cửa xe.
Trang viên nhà họ Yến được xây giữa núi, tọa lạc ở một khu lâm viên đẹp đẽ, thanh tịnh, cách xa thành phố ồn ào náo nhiệt, khi bước vào như lạc vào một khung cảnh hoàn toàn khác biệt.
Bên đây tuy là cửa hông nhưng cũng có tượng chim làm từ bạch ngọc.
Hồ cá, suối trong, cây cao, hoa cỏ.
Kinh Mịch Ngọc nghẹn ngào nói một tiếng, “Haiz con người, đúng là phải có tiền.” Chỉ cần có tiền thì có thể xây nhà mình thành một khu lâm viên để ngắm hoa cỏ, không cần phải đến những danh lam thắng cảnh lớn để nhìn biển người.
Một tay Yến Ngọc đút trong túi quần, “Động tâm rồi hả?”
Hai tay cô che mắt, “Không thể nhìn nữa, tôi muốn cưỡng lại sự dụ hoặc. Tiền tài như cặn bã, danh lợi đều là mây bay.”
Vừa vào cửa, đập vào mi mắt là một cây phượng vĩ tím, thân cây điểm xuyết những nụ hoa nho nhỏ màu tím nhạt.
Lại nhìn thêm một lần nữa, chính là một ..
Kinh Mịch Ngọc chần chừ hỏi, “Cái này chính là lồng uyên ương hả?”
“Cách mặt đất bốn mét rưỡi, tầm nhìn 270 độ ra cảnh sông nước, khoái hoạt hay chân lý đều nằm ở nơi đó.” Yến Ngọc nói từng từ từng từ một, vẻ mặt rất tùy tiện, dường như đã đắm chìm trong cái ‘chân lý’ đó.
Cô liếc anh, “Sau đó thì gào rát cổ họng, gọi một đống người tới coi.”
“Để hôm nào tôi kêu người gắn màn che.”
Cô thở dài, “Vậy thì sẽ uổng tầm nhìn 270 độ sông nước này rồi.”
Yến Ngọc như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm gương mặt của Kinh Mịch Ngọc, “Nghe sự tức giận này của cô, nếu tôi không mạnh mẽ ép buộc cô thì sẽ cảm thấy vô cùng áy náy, vô cùng có lỗi.”
“Xin hãy nhìn cặp mắt thanh tịnh của tôi cho thật kỹ.” Cô mở to hai mắt, con ngươi long lanh nước, “Thuần khiết không tì vết hệt như thiên thần.”
“Nhưng sao tôi chỉ thấy vỏn vẹn bốn từ ‘khát vọng chờ mong’ thôi nhỉ?”
Kinh Mịch Ngọc hít sâu một hơi, nặng nề nói, “Sự ăn ý giữa chúng ta quá kém.” Cô cúi thấp người.
“Cô làm gì đấy?”
“Cởi giày cú đầu anh chứ làm gì!” Cô mạnh tay cởi giày cao gót, không ngờ trọng tâm bị nghiêng một cái, ngã về phía kế bên anh.
Yến Ngọc kịp thời đỡ được cô, “Cái chiêu ‘đã nghiện còn ngại’ này nếu dùng hoài sẽ làm người khác cảm thấy khó tin đó.”
Kinh Mịch Ngọc cầm chặt giày, đang giơ tay lên thì nghe tiếng gọi, “Tiểu thiếu gia.”
Cô tranh thủ thời gian giấu tay sau lưng hòng che đi chiếc giày cao gót.
Lý Hòa Chí từ xa xa đã nhìn thấy gót giày của Kinh Mịch Ngọc hệt như một thanh đao nhọn chĩa vào đầu tiểu thiếu gia thiện tâm nhân từ của ông. Ông đến đây để bảo vệ chủ nhân, nghiêm túc nhìn Kinh Mịch Ngọc chằm chằm.
Kinh Mịch Ngọc cúi đầu, tựa vào ngực Yến Ngọc.
Yến Ngọc là người bình tĩnh nhất, “Chú Lý, người này là bạn gái cũ của bạn cháu.”
“Chào cô.” Lý Hòa Chí ngoài miệng thì chào hỏi phải phép, nhưng trong lòng ông lại nghĩ: Là bạn gái cũ của người khác, nhưng quan trọng là tại sao bây giờ lại ôm tiểu thiếu gia nhà ông?
“Tiểu thiếu gia.” Lý Hòa Chí hơi khom người, “Đại thiếu gia nói cậu ấy bất ngờ phải đi công tác nên sẽ không tham gia lễ đính hôn của hai nhà Giản – Trần được, kêu tôi đến nói với cậu một tiếng.”
Yến Ngọc gật đầu, “Cháu biết rồi.”
Lý Hòa Chí lại nhìn Kinh Mịch Ngọc một chút rồi quay người rời đi.
Kinh Mịch Ngọc thò đầu ra khỏi ngực Yến Ngọc, xoay người mang giày, “Nếu có lần sau tôi sẽ cú đầu anh.”
Yến Ngọc không lên tiếng.
Cô ngước mắt nhìn Yến Ngọc, thấy ánh mắt của anh đang dừng lại ở phía dưới mặt cô. Kinh Mịch Ngọc ngay lập tức biết được anh đang nghiên cứu cái gì, vội vàng kéo cổ áo.
“Màu hồng phấn.” Yến Ngọc cười khẽ, “Tôi đoán là cô thích mặc đồ theo bộ, thế nên đồ lót cũng vậy sao?”
Kinh Mịch Ngọc ngồi thẳng người. Bây giờ cô đã hiểu rõ lí do vì sao anh đoán đúng màu đỏ rượu lần trước. Cô đành kiếm chuyện để nói, hỏi, “Nhà của anh vẫn còn dùng kiểu xưng hô thiếu gia à?”
“Chú Lý là một lão ngoan đồng nên mới dùng cách xưng hô chủ tớ như thế, kêu vài lần là quen. Ông ấy chỉ toàn xưng hô như thế, những kiểu khác đều không được.”
“Ồ.” Kinh Mịch Ngọc may mắn đổi chủ đề thành công.
Thế nhưng Yến Ngọc lại quay lại chủ đề ban nãy, “Hồi nãy tôi đoán đúng rồi? Nguyên bộ màu hồng phấn?”
Cô chớp cặp lông mi dài, “Hỏi thêm một lần nữa tôi sẽ cởi giày ném vào đầu anh.”
“Vậy coi như tôi đoán đúng rồi.” Anh bổ sung một câu, “Đúng rồi, của cô cũng không nhỏ, là do tôi thích cup C.”
Hai tay Kinh Mịch Ngọc đặt hai tay lên cổ anh bóp một cái, “Ngậm miệng lại.”
Yến Ngọc cười cười, đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa miệng lại.
Đến đây đề tài này mới được tính là kết thúc.
HẾT CHƯƠNG 19