Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 20


trước sau

xFWDniU

KSCN – Chương 20

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

Thật sự là đẹp trai đến chói mắt mà!


Yến Ngọc vào phòng thay quần áo. Kinh Mịch Ngọc ngồi chờ anh ở phòng khách.

Cửa sổ ở đây hướng về phía đình viện của trang viên. Nụ hoa phượng tím nho nhỏ đậu trên cây, sắc xanh của nụ và lá còn nhiều hơn cả màu tím của hoa. Nhìn qua bên kia, chỉ thấy ở hai bên hành lang lộ thiên đều là bình phong cổ bằng gỗ. Núi đá, ngọc thạch, tranh thủy mặc, không có cái nào không phải là chất liệu truyền thống của Trung Hoa. Yến Phong Hoa quả thật có sở thích phục cổ.

Trải qua việc này, cô mới biết được thì ra ký ức của mình với Vu Âm lại hỗn loạn đến mức ngay cả một gia tộc nổi tiếng như Yến gia cũng không tài nào nhớ nổi.

Kinh Mịch Ngọc lắc đầu. Được rồi, cô không muốn nghĩ tới mấy việc này nữa. Đổi địa điểm chính là chuyện vui. Ví dụ như: lúc hai con gà con tới, cô sẽ đưa hạt dưa với đậu phộng cho hai người họ.

Kinh Mịch Ngọc ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, khi nghe được tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên.

Yến Ngọc thoáng cái đã thay bộ quần áo thoải mái của mình thành âu phục giày da. Áo sơ mi trắng, đồ tây đen, cà vạt màu xám bạc. Hai chân anh lộ ra phía dưới ống quần, vừa dài vừa thẳng.

Một tay cô chống má, nghiêng đầu trêu chọc anh, “Sửa soạn một chút vẫn ra dáng con người lắm.”

“Cô cũng vậy.” Yến Ngọc chỉnh lại khuy măng sét được chạm khắc tỉ mỉ, “Đi thôi.”

Kinh Mịch Ngọc vỗ lên làn váy, đứng lên, “Anh tính đưa tôi đi đâu?”

“Tới chỗ bạn tôi.”

Cái từ bạn bè này đã được phát ra từ miệng Yến Ngọc vô số lần. Nhưng tất cả đều là tình cảm tâm giao thật lòng sao? Chắc chắn là không. Thật ra Kinh Mịch Ngọc vẫn không nhìn thấu được anh, chỉ mơ hồ cảm thấy nếu Yến Ngọc đã cố ý xây dựng hình tượng thân thiết hòa nhã, thì tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng trở mặt với người khác như vậy.

Điểm này của anh khá giống với cô. Nói trắng ra chính là dối trá. Nhưng cũng vì sự dối trá này nên cô mới có thể đánh cược với nguyên tắc “nói được làm được” của anh.

Cũng như Yến Ngọc đã cam kết, chỉ cần cô không đồng ý chuyện tình một đêm thì anh tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn.

Chiếc xe lái khỏi trang viên nhà họ Yến không bao lâu thì Yến Ngọc có một cuộc điện thoại. Anh đeo tai nghe Bluetooth lên, “Ba?”

“Con cũng đi?” Ông cười cười, “Chẳng phải nói đính hôn chỉ là khúc nhạc dạo thôi sao, lại còn mời con.”

“Con đang ở trên đường.” Anh nhìn qua Kinh Mịch Ngọc một chút, “Ừm, đang ở cùng một người bạn.”

Cô nhíu mày im lặng dò hỏi.

Anh cũng trả lại cho cô một cái nhíu mày.

Tốt rồi, giữa hai người họ không có sự ăn ý, cô không hiểu được ánh mắt của anh có ý gì.

Đã gần tới tiết Thanh Minh, thời tiết đáng lẽ phải u ám thì ánh nắng lại quá chói chang, xán lạn. Ở Vu Âm chính là như thế, đa số thời gian mây trời đều trong xanh, mây trắng lượn lờ.

Nhìn thấy vòng bạn bè của đồng nghiệp đang chửi loạn về chuyện thời tiết, Kinh Mịch Ngọc nói, “May là đang ở Vu Âm. Hôm nay ở Bắc Tú lại là ngày mưa dầm.”

“Thời tiết kỳ lạ.” Yến Ngọc lộ ra nụ cười cười trên nỗi đau của người khác, “Chú rể sẽ hối hận.”

“Hả?”

“Tháng trước cậu ta xem thời tiết, dự báo nói hôm nay sẽ mưa, lại thêm ý nghĩa của ngày Cá tháng Tư nên cậu ta mới chọn ngày hôm nay.”

“…” Cô liên tưởng đến khúc sau của câu chuyện, suy đoán hỏi, “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình?”

Yến Ngọc lại trả lời, “Không nói chính xác được ai là hoa rơi, ai là nước chảy đâu.”

“Không phải đúng là chú rể không muốn cưới à?”

“Cậu ta không muốn cái hôn lễ này, không có nghĩa là cậu ta không vui.”

“…” Kinh Mịch Ngọc cho rằng mình đã đủ giả tạo rồi, không nghĩ tới nhóm người Yến Ngọc này, núi cao còn có núi cao hơn.

Yến Ngọc lại thâm sâu bổ sung thêm, “Đàn ông trong ngoài bất nhất vẫn còn nhiều lắm.”

“Anh cũng là người như vậy à?” Thật ra cô đã biết đáp án rồi.

“Đương nhiên.”

Kinh Mịch Ngọc vuốt mái tóc dài của mình. Thật ra cô cũng thế.

Vừa nghĩ như thế liền cảm thấy cả hai người họ đều sẽ không ai chịu thua thiệt —

Tại lễ đính hôn của hai gia tộc Giản Trần.

Nếu hôm nay là một ngày mưa dầm thì chắc chắn mọi người đều đã ướt sũng. Nhưng lúc này lại là trời nắng chói chang, sáng sủa đến mức khiến cho Kinh Mịch Ngọc đang bị một bóng cây loang lổ che khuất cũng có thể thấy rõ dáng vẻ của Giản Dự.

Tướng mạo của chú rể Giản Dự rất khác với tướng đào hoa của Yến Ngọc. Vẻ ngoài của anh ta rất tuấn mỹ, lại có khí chất cô độc, lạnh lẽo, giống như một cây tùng[1] cheo leo nơi vách núi.

[1] images

Bước chân của Kinh Mịch Ngọc dừng lại. Quan hệ giữa người với người hệt như một búi len tròn, chỉ cần bạn vô tình kéo một đoạn dây ra thì sẽ ngay lập tức phát hiện những đoạn dây cũ kỹ lúc trước cũng bị vướng víu vào rồi cũng bị kéo ra.

Yến Ngọc đi trước Kinh Mịch Ngọc vài bước, quay đầu lại nhìn cô, “Sao vậy?”

Kinh Mịch Ngọc phản ứng cực nhanh, chân phải cố ý xiêu vẹo một chút, “Giày mới hơi không vừa chân.”

Yến Ngọc lui lại đỡ cô, “Đã nói cô đừng chọn đôi này, quá cao.”

“Còn không phải vì để xứng đôi với chiều cao của anh sao.”

“Dáng dấp cao là lỗi của tôi.” Anh ôm eo cô, “Còn đi được không?”

Kinh Mịch Ngọc hỏi với vẻ ngờ vực, “Sao lại ôn nhu nhẹ nhàng vậy?”

“Cô đúng là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.” Nói hai câu êm tai cho cô nghe nhưng Kinh Mịch Ngọc lại giống như không quá tình nguyện. Yến Ngọc buông cô ra, “Chúng ta đi.”

Kinh Mịch Ngọc rũ mắt. Giản Dự đang đứng ở phía trước. Cô thân là khách mời, chào hỏi chú rể là việc không thể thiếu. Kinh Mịch Ngọc chỉ mong Giản Dự không nhớ rõ mình.

Giản Dự quả thật không nhớ rõ cô là ai. Ánh mắt ủ dột của anh ta còn chẳng thèm dừng trước mặt cô được một giây đã chuyển hướng sang Yến Ngọc.

“Ông trời tác hợp.”  Lời nói của Yến Ngọc nghe giống như là chúc phúc, sau đó bèn lái đi, nói tiếp, “Có điều cái thời tiết hôm nay hơi bị đẹp quá rồi.”

“Cảm ơn.” Trong thần sắc của Giản Dự cũng không thấy được sự vui mừng, ngược lại còn có vẻ hơi giống kiểu phải vội về chịu tang.

Người vui vẻ, chỉ có những khách mời đến xem náo nhiệt.

Yến Ngọc đưa tiền mừng, sau đó đi đến khu vực dành cho khách.

Cách đó vài mét, Vu Kim Mi đang mặc bộ đầm màu đen đứng đó, nhìn về phía sân khấu hình vòm cung[2], nét mặt buồn bã thê lương.

[2] xu-huong-trang-tri-san-khau-dam-cuoi-voi-hoa-tuoi-01.jpg

Lại một người vội về chịu tang.

Yến Ngọc bước qua cạnh cô ta, tốt bụng khuyên nhủ, “Cố kiềm nước mắt.”

Vu Kim Mi lau khóe mắt, “Tôi không có khóc.”

Kinh Mịch Ngọc đã hơi hiểu được, e rằng giữa ba người bọn họ có khúc mắc. Cô cười nhạt một tiếng.

Vu Kim Mi ngửa đầu nhìn Yến Ngọc một lát, sau đó đánh giá Kinh Mịch Ngọc, “Bạn gái mới của anh sao?”

“Giới thiệu một chút, đây là bạn gái cũ của bạn tôi, Kinh Mịch Ngọc.” Trong trường hợp thế này thì Yến Ngọc vô cùng bình tĩnh, “Cô ấy là Vu Kim Mi, là bạn gái lúc hai mươi tuổi của tôi.”

Hai người phụ nữ đều mỉm cười.

Vu Kim Mi là người chào đầu tiên, “Chào cô.”

“Chào cô.” Kinh Mịch Ngọc chỉ nghe nói danh tiếng của Yến Ngọc trong nhóm bạn gái cũ rất tốt, nhưng cũng không ngờ là lại tốt đến mức này.

Yến Ngọc không nhiều lời với Vu Kim Mi, ngồi vào chỗ của mình.

Kinh Mịch Ngọc hỏi anh với ẩn ý khác, “Ở đây có nhiều bạn gái cũ của anh không?”

“Cũng không nhiều lắm.” Yến Ngọc buồn cười hỏi ngược lại, “Cô ghen à?”

“Tôi sợ các cô ấy ghen.”

“Họ rất khéo hiểu lòng người.”

“Chẳng lẽ không có ai lưu luyến anh sao?”

“Trên đời này, không phải người phụ nữ nào cũng có nhu cầu có tình yêu. Giống như cô vậy.”

Kinh Mịch Ngọc nhìn anh chăm chú, “Vậy ra vận khí của anh rất tốt, toàn gặp những người bạn gái không màng đến tình yêu.”

“Những người vì tình yêu sẽ không đến tìm tôi.” Yến Ngọc mở một cái hộp màu đỏ rực ra, “Bạn gái là một danh từ rất thú vị. Trừ việc đó ra thì cũng chẳng là cái gì cả.”

“Tôi cực kỳ mong chờ tới ngày anh vì một người phụ nữ mà ruột gan đứt từng khúc.”

“Cũng như thế.” Yến Ngọc đưa kẹo mừng cho cô, “Tôi cũng rất mong chờ tới ngày đó của cô.”

Trong lòng Kinh Mịch Ngọc thầm trả lời: Sẽ không.

Bởi vì ngày đó, đã sớm xảy ra rồi.

Lễ đính hôn hôm nay chú rể và cô dâu đều hơi nặng nề, ngữ điệu lúc đọc lời thề cũng rất máy móc có lệ.

Kinh Mịch Ngọc cảm thấy, hai người ở cùng nhau mà lại đau khổ, còn

không bằng ở một mình, độc thân nhưng lại vui vẻ.

Đương nhiên, suy nghĩ này cô chỉ có thể để ở trong lòng. Phim điện ảnh truyền hình bây giờ đâu có cái nào là không lấy tình yêu làm chủ đề đâu. Trong lòng cô, những chuyện thế này đã sớm như tro tàn nguội lạnh, nên chỉ toàn làm tổ ở nhà xem phim về chiến tranh hay phim kinh dị, giật gân mà thôi.

Giữa buổi, Yến Ngọc ra ngoài nghe điện thoại.

Kinh Mịch Ngọc đang ăn cái kẹo mừng ngọt ngào thì cảm giác có người ngồi xuống ở ghế bên cạnh nên nhìn qua.

Vu Kim Mi cười rạng rỡ, “Yến Tị đã có hôn ước, cô có biết không?”

“Có nghe qua.”

“Chính là tôi.”

“…” Không phải vừa nãy cô còn mới bi thương vì Giản Dự à?

Gương mặt trắng bóc của Vu Kim Mi nhờ chiếc đầm đen mà càng nổi bật hơn mười phần, “Mặc dù tôi thích Giản Ngọ nhưng nhà tôi và Yến gia lại có mối quan hệ hợp tác.”

“…” Mấy người này cũng loạn quá rồi!

Vu Kim Mi còn nói, “Có lẽ, ngày tôi và Yến Tị kết hôn cũng giống như Giản Ngọ hôm nay, mặt mũi hiện rõ hai chữ ‘bức hôn’.”

“Anh ta sẽ không.” Cho dù Yến Ngọc có bị bức hôn, cũng nhất định sẽ hớn hở như gió xuân quất vào mặt.”

“Vậy thì đổi thành trán tôi viết đầy mấy chữ ‘không hài lòng.’” Ánh mắt của Vu Kim Mi lại không kiềm được mà nhìn sang hướng Giản Dự.

Ánh mắt si ngốc kia khiến cho Kinh Mịch Ngọc có phần không đành lòng. Cô bật thốt lên nói, “Thật ra lúc cô cầm được cổ ngọc trên tay thì có thể hủy hôn, tôi nghĩ với tính cách của Yến Tị cũng không đến mức bắt cô trả lại đâu.”

Cũng chính trong nháy mắt này, Kinh Mịch Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới cái này thật ra cũng coi như là nhược điểm của Yến Ngọc. Bởi vì muốn có danh tiếng tốt, thế nên cho dù trong lòng đang khó chịu muốn chết, anh cũng sẽ cố tỏ ra thật thoải mái.

Lúc này, Vu Kim Mi như bừng tỉnh đại ngộ, “Cô chính là tiểu mỹ nữ ở khu dự bị mà Yến Tị nói đấy hả? Xem ra thanh danh cổ ngọc của Yến gia cũng không nhỏ, ai ai cũng đều để mắt tới.”

“Cổ ngọc mấy ngàn năm, có ai là không muốn đâu.” Lời nói này của Kinh Mịch Ngọc là cố ý thăm dò cô ta.

“Mấy ngàn năm lận sao?” Vu Kim Mi hơi giật mình, “Yến Tị cũng không nói với tôi!”

Nghe giọng điệu này của Vu Kim Mi, có lẽ cô ta cũng không rõ cách phân biệt cao, trung, cận cổ ngọc. Nhưng mà cũng khó trách, đây đều là cách gọi của giới sưu tầm.

Vu Kim Mi vân vê ngón tay, lời nói mang theo chút yếu ớt, “Huhu, tôi muốn.”

Kinh Mịch Ngọc bật cười. Vu Kim Mi nhìn có vẻ trạc tuổi cô, nhưng lời nói cử chỉ lại trẻ trung, thiếu nữ hơn nhiều. Cái này có lẽ chính là hào quang mà những ai mơ ước về tình yêu mới có. “Nếu như không ngoài ý muốn thì nó là của cô.”

“Xem ra cô cũng giống như mấy người bạn gái trước của Yến Tị, không ai có một chút huyễn tưởng nào sẽ kết hôn với anh ấy. Yến Tị đáng thương, ha ha ha ha ha.” Nói xong lời cuối cùng, thế mà Vu Kim Mi lại cười ha hả.

Kinh Mịch Ngọc lại muốn nói gì đó thì bên hông đột nhiên có cảm giác vô cùng bức bối. Cô quay đầu.

Một người đàn ông trung niên đang đứng cách cô hai bàn. Ông ta cúi người xuống như đang mời rượu ai đó, nhưng ánh mắt lại hướng về phía cô. Sau khi chạm phải tầm mắt của Kinh Mịch Ngọc, ông ta giơ ly rượu trong tay lên. Tướng mạo người đàn ông đó anh tuấn, có khí thế của một người đang đứng ở trên cao. Nhìn qua thì cỡ bốn mươi tuổi, nhưng có vẻ bảo dưỡng rất kỹ càng nên chắc tuổi thật cũng phải thêm vài tuổi nữa.

Ánh mắt của ông ta không thể nói là thân mật, nhưng cũng không phải hung ác. Phải nói là giống như ánh mắt trước khi nhắm chuẩn của một xạ thủ.

Cảm giác bị xem như bia ngắm này rất tồi tệ, Kinh Mịch Ngọc nhíu nhíu chân mày.

Bàn mời rượu kia hình như có ai nói gì đó, mọi người đều bật cười rất to.

Người đàn ông trung niên quay mặt đi chỗ khác, không tiếp tục nhìn qua nữa.

Lúc này, Vu Kim Mi thấy Yến Ngọc đang đi tới thì tranh thủ thời gian tránh đi.

Kinh Mịch Ngọc muốn hỏi Yến Ngọc có biết người đàn ông kia không, nhưng đảo mắt lại đã không thấy người đâu.

Một lát sau, Giản Dự đến nói chuyện với Yến Ngọc.

Hai mỹ nam này đứng bên cạnh Kinh Mịch Ngọc, làm cho đôi mắt sáng của cô suýt nữa bị mù.

Sau khi Giản Dự đi khỏi, cô lấy tay che mắt, thấp giọng nói một câu, “Đẹp trai đến chướng cả mắt.”

“Diễn xuất quá xốc nổi.” Do đứng ngược sáng nên gương mặt của Yến Ngọc có bóng đen phản chiếu, nhưng miệng lại nở nụ cười.

Cô nheo mắt.

Thật sự là đẹp trai đến chói mắt mà!

HẾT CHƯƠNG 20


Xoài: Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu, dạo trước mình bận quá. Cảm ơn mọi người vẫn đọc từng chương tuy tốc độ của mình (của mình thôi, chứ c Lynn beta tốc độ lắm) không được ổn định cho lắm =)))) Mình thật sự biết ơn ❤ 

Không muốn làm mọi người mất hứng nhưng chị Lynn và mình đã quyết định sẽ đặt pass kín (bình luận để lấy pass) từ chương 41-70 để bảo vệ ” đứa con nuôi” của bọn mình. Mọi người chú ý nha! 

 

 

 

 

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện