KSCN – Chương 3
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn, Xoài, bigfishhh
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn[1]
[1] “Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ,
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”
(tạm dịch, nguồn: thivien.net
Núi cùng nước tận ngờ hết lối,
Bóng liễu hoa tươi một thôn làng)
Ý chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Cuối cùng Kinh Mịch Ngọc vẫn liên lạc với Kỳ Ngọc Phong.
Cô đã sớm xóa số điện thoại của anh ta, nhưng mười một chữ số kia dễ nhớ khó quên. Dãy số kiểu 3838 thế này, có xóa hay không cũng không có gì khác nhau.
Giọng nói dễ nghe của Kỳ Ngọc Phong từ phía bên kia điện thoại truyền đến, “Mịch Ngọc, nhận được điện thoại của em chính là kinh hỉ lớn nhất của anh hôm nay.”
“Tôi sợ mình làm phiền anh.” Cô cười lễ phép, “Sự việc ở bãi đỗ xe kia, tôi muốn cảm ơn anh.”
“Bạn bè với nhau thì khách sáo làm gì.”
“Nếu đã vậy…” Cô dừng lại một chút, “Có thể nể mặt, cùng tôi đi ăn tối không?”
“Quý cô đã mời, đương nhiên anh rất vinh hạnh” Đây chính là phong độ không bao giờ thay đổi của anh ta.
Kinh Mịch Ngọc đã thuê một gian phòng bao yên tĩnh, bài trí tao nhã để ăn cơm cùng Kỳ Ngọc Phong.
Từ khi bắt đầu đến lúc ăn xong, tuy ngoài miệng cô vẫn luôn nói chuyện với Kỳ Ngọc Phong, nhưng trong đầu chỉ luôn nghĩ đến Yến Ngọc.
“Lần cuối cùng chúng ta ăn cơm với nhau đã là rất lâu về trước rồi.” Kỳ Ngọc Phong gắp một viên khoai mật vào trong chén cô, “Em đến Bắc Tú sao không đến tìm anh?”
Kinh Mịch Ngọc nhìn anh ta chăm chú.
Ánh đèn ảm đạm chiếu lên gương mặt Kỳ Ngọc Phong, trên người cũng phủ một tầng bóng đen, lại thêm một chiếc áo vest màu nâu nhạt, làm cô liên tưởng đến loài chồn đêm ở trong rừng. “Hơi bận.” Cô đưa ra một lí do rất chính đáng, cũng đồng thời là một lời từ chối rất qua loa.
Anh ta cười nhạt, bất đắc dĩ nói, “Mịch Ngọc, anh cho rằng chúng ta vẫn là bạn bè.”
“Là bạn bè.” Cô cong cong đôi môi đỏ, cặp mắt trong như nước mùa thu, tằm nằm[2] dưới mắt cũng xuất hiện, “Nếu không phải là bạn bè thì tôi đã không mời anh ăn cơm.”
[2] Tằm nằm ở đây từ người Trung Quốc sử dụng để mô một phiến hình dải có kích thước khoảng bốn đến bảy milimet kế bên cạnh dưới của lông mi, thường là ở lông mi dưới. Tằm nằm có hình elip, đặc biệt đáng chú ý, làm cho cặp mắt trở nên dễ thương hơn nhiều. Về cơ bản, những người có tằm nằm luôn nhìn như đang cười, và đều sở hữu cặp mắt rất đẹp. Nhiều người lại cho rằng tằm nằm lại chính là túi mắt (Nguồn: Baike).
Kỳ Ngọc Phong im lặng vài giây, trả lời, “Nói cũng đúng.”
Sau đó, bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt.
Cho đến khi phục vụ lên món chính, Kỳ Ngọc Phong cũng không nói thêm gì nữa.
Kinh Mịch Ngọc nhìn anh ta vài lần, rót rượu, phá tan sự trầm mặc, “Vụ va chạm ngày hôm đó, thật sự không sao chứ?”
“Không sao, em yên tâm đi.” Anh ta mỉm cười.
“Chiếc xe thể thao đó là bản giới hạn số lượng sao?” Giọng cô trầm thấp, mềm mại, “Nhìn chủ xe vừa nhìn đã biết là một người giàu có, tôi vẫn chưa quen cuộc sống ở đây, sợ lại đụng trúng phải người không thể đắc tội.”
Kỳ Ngọc Phong trấn an, “Không phải lỗi của em.”
“May mà có anh, không thì chắc tiền bồi thường cũng phải mất cả năm tiền lương của tôi mất.”
“Yến Ngọc người này…” Kỳ Ngọc Phong dừng lại một lát, gắp đồ ăn vào chén cô, nói, “Cua Tam Điểm không có nhiều thịt, chủ yếu là ăn gạch cua.”
Kinh Mịch Ngọc đang vểnh tai nghe thiếu chút nữa đã phun rượu trong miệng ra. Cô miễn cưỡng nuốt xuống, “Ừm, rất ngon.”
Sau đó, Kỳ Ngọc Phong bắt đầu giới thiệu nhà hàng này.
Cô mỉm cười lắng nghe, “Tôi và đồng nghiệp cũng thường hay đến đây.”
“Anh suýt chút nữa quên mất, mỗi khi con người đến một thành phố mới, điều đầu tiên phải làm chính là tìm kiếm đồ ăn ngon.” Hai khuỷu tay anh ta chống lên mép bàn, “Đây chỉ mới là lần thứ hai anh đến đây, ngược lại làm em chê cười rồi.”
“Những nhà hàng xa xỉ anh đi kia, tôi cũng không đến nổi.” Cô dí dỏm làm mặt quỷ.
Sau đó, hai người tiếp tục nói về những món ăn ngon ở Bắc Tú.
Cho đến khi Kỳ Ngọc Phong nhận được tin nhắn Wechat của Yến Ngọc.
Là một tin nhắn thoại.
Kỳ Ngọc Phong nghe qua một lần, buồn cười nói, “Đây chính là chủ xe mà em nói kia.”
Lông mày và lông mi Kinh Mịch Ngọc nhướng lên, “Chính là người anh vừa nói… Yến Ngọc?”
“Đúng. Tên Yến Ngọc này…” Kỳ Ngọc Phong lại dừng lại.
Ánh mắt cô quét qua những cái dĩa trên bàn – Đừng nói là anh ta sẽ giảng giải về những con vi khuẩn sinh sôi trong nồi dạ dày bò hầm đó đi.
Cũng may lúc này Kỳ Ngọc Phong cũng nói hết câu, “Cậu ta là bị chiều hư.”
Hầu như tất cả những người kiêu ngạo, đều có mở đầu như thế.
Kỳ Ngọc Phong vừa nhắn tin trên điện thoại trả lời Yến Ngọc, vừa nói với cô, “Em đã nghe qua cái tên Tourmaline chưa? Là một thương hiệu trang sức.”
Tuy tên Tourmaline nghe hơi quái dị, nhưng lại là hãng trang sức số một thành phố Bắc Tú. Món trang sức sinh lời đầu tiên cho hãng được làm từ Tourmaline[3], nên đã lấy luôn cái tên đó làm tên thương hiệu.
[3] Tourmaline là một loại đá quý sở hữu nhiều màu sắc đa dạng nhất. Ngoài ra, trong cùng một viên đá còn có thể có từ 2-3 màu với cách phối màu khác nhau.
Kỳ Ngọc Phong nói, “Yến Ngọc chính là con trai của nhà sáng lập Tourmaline.”
“Chủ nhân của Tourmaline không phải họ Cát sao?”
“Là bà Cát, mẹ Yến Ngọc.”
Kinh Mịch Ngọc cười gượng một tiếng, “Anh nói như vậy, tôi càng sợ đã đắc tội anh ta.” Khá lắm Điêu Tranh Kha! Những gì điều tra được cũng chỉ toàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt ngoài rìa, thậm chí ngay cả thân thế này cũng không chịu ghi chú rõ ràng.
“Sự việc kia, anh sẽ giải quyết giúp em,” Kỳ Ngọc Phong ngả người về phía trước, trên mặt hắt ánh sáng đang lay động, “Mịch Ngọc, em không tin anh ư?”
Cô khôi phục lại dáng vẻ tươi tỉnh, cười một tiếng, “Tin. Kỳ tiên sinh mặt mũi lớn, kính anh một ly.”
Âm thanh cụng ly vang lên giòn giã, hệt như thời khắc nào đó khi xưa. Nhưng hôm nay, mọi chuyện chỉ còn là quá khứ.
****
Tourmaline là tên một loại đá quý, cũng có ý nghĩa gần giống hai chữ “Mịch Ngọc” trong tên cô.
Kinh Mịch Ngọc lên mạng tìm thông tin về thương hiệu Tourmaline, cũng nhập vào ô tìm kiếm từ khóa: Yến Ngọc.
Kết quả hiển thị đều không phải tin tức về anh ta.
Còn trang web liên quan đến vị Cát phu nhân kia, chỉ nói bà là một nhà giám định châu báu cực kì nổi tiếng, cùng với bức ảnh chụp mơ mờ ảo ảo.
Kinh Mịch Ngọc đi dạo một vòng quanh cửa hàng flagship[4], của Tourmaline cũng không thu hoạch được gì.
[4] Cửa hàng flagship được xem như là bộ mặt của một thương hiệu, là nơi to nhất và ấn tượng nhất so với tất cả những cửa hàng còn lại. Sứ mệnh của cửa hàng flagship không nhắm vào lợi nhuận mà quan trọng nhất là phải truyền tải hình ảnh, thu hút sự chú ý vào thương hiệu, khẳng định đẳng cấp và giúp thương hiệu nổi bật so với các đối thủ.
Hôm nay, cô đi chân trần, thu người trong góc ghế sofa, đọc thuộc nằm lòng tư liệu của Yến Ngọc.
Thời gian hẹn hò của anh ta và bạn gái, nhanh thì vẻn vẹn vài ngày, chậm thì mấy tháng. Còn việc theo đuổi con gái nhà người ta tận nửa năm kia, đã là chuyện trước khi Yến Ngọc mười tám tuổi. Mối tình đầu của anh ta là con gái rượu của một gia đình nhỏ, dáng dấp rất giống kiểu mà Kinh Mịch Ngọc ưa thích.
Sau khi chia tay với mối tình đầu, Yến Ngọc bắt đầu bước đi trên còn đường tình muôn màu muôn vẻ. Anh ta chỉ vừa mới chia tay bạn gái gần đây nhất vào khoảng hai tháng trước.
Thật trùng hợp, Kinh Mịch Ngọc và Tôn Nhiên cũng vậy.
Nghĩ đến Tôn Nhiên, cô cảm thấy hơi đau đầu.
Bỏ qua không suy nghĩ nữa, cô xoay người, cầm điện thoại lên chơi.
Một giây sau, Kinh Mịch Ngọc bị một tấm hình dọa đến ngồi bật dậy.
Cô và Tôn Nhiên chia tay cũng không quá quyết liệt, vẫn để người kia ở trong vòng bạn bè của mình.
Mười ba phút trước, anh ta đăng một tấm hình.
Tôn Nhiên thỉnh thoảng cũng selfie vài tấm, đều rất bình thường. Anh ta vừa đẹp trai, lại sở hữu một khuôn mặt rất “baby”, rất được các chị các cô ưa thích.
Nhưng hôm nay lại có một người đàn ông đẹp trai xuất hiện trong tấm ảnh – chính là mục tiêu mới của cô.
So với Kỳ Ngọc Phong thì Tôn Nhiên đáng yêu hơn nhiều. Cô đương nhiên càng muốn thông qua anh ta để tiếp cận Yến
Tôn Nhiên lập tức nhắn qua WeChat, “Quái quỷ, cô like cái gì chứ?”
“Vì anh đẹp trai.” Cô thật lòng.
“Đừng có mà phóng “sát” với tôi. Tôi đang sắp chuyển vận được rồi. Xin cô đừng thích hay bình luận gì hết, cảm ơn.”
Cô thu lại lời nói ban đầu. Tôn Nhiên người này không thể đáng yêu hơn Kỳ Ngọc Phong được bao nhiêu, lại còn lải nhải quá ngây thơ.
“Người chụp cùng anh là ai vậy?”
“Là bạn mới quen. Hôm nào nói chuyện với cô tiếp, tôi đang bận.”
Kinh Mịch Ngọc mở lại ảnh chụp đó, thì phát hiện ra Tôn Nhiên đã xóa nó.
Đồ quỷ hẹp hòi.
Cô cười cười.
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
****
Ba ngày sau, Kinh Mịch Ngọc hẹn gặp Tôn Nhiên ở OneFool.
Anh ta rất không tình nguyện.
Cô nói, “Cho dù anh không ra, tôi cũng sẽ quấn lấy anh đến cùng.”
Lúc này anh ta mới đồng ý.
_
Tôn Nhiên và Kinh Mịch Ngọc rất quen thuộc với không khí quạnh quẽ của quán, đi đến chỗ ngồi thường ngày bên cửa sổ.
Kinh Mịch Ngọc gọi một ly cà phê đá size L.
Tôn Nhiên nói, “Cho cô chết cóng luôn đi.” Ngữ điệu bình thản đến mức không nghe ra bất kì cảm xúc nào, không biết là đang quan tâm hay chê cười cô. Anh ta giương mắt nhìn về phía nhân viên phục vụ, “Latte, nóng.”
Phục vụ sảng khoái đáp ứng.
Kinh Mịch Ngọc bỗng nhiên cười một tiếng, hỏi Tôn Nhiên, “Ảnh chụp lần trước đẹp trai như vậy, tại sao lại xóa?”
“Sợ cô yêu tôi.” Nói hệt như chuyện đó sẽ xảy ra vậy.
Khóe môi cô trễ xuống một chút, “Người đàn ông chụp chung với anh rất đẹp trai.”
“Tôi đã chỉnh thêm hiệu ứng cho anh ta.” Ý chính là người thật không đẹp bằng ảnh chụp.
Kinh Mịch Ngọc thật sự muốn trễ vành môi của mình xuống thành một đường thẳng nhưng thất bại. Thế là cô lấy điện thoại ra, tìm hiệu ứng chibi mặt đổ đầy hắc tuyến và mồ hôi lạnh, chụp một bức rồi đưa anh ta xem.
Tôn Nhiên làm như không thấy gì, “Nói đi, hẹn tôi có việc gì?”
“Quan tâm anh một chút.” Cô thả lỏng biểu lộ, “Việc anh bị theo dõi, sau đó có gì xảy ra không?”
“Không có. Từ lúc tôi ngồi trên xe của cô, cảm giác bức bách liền biến mất.” Tôn Nhiên không biết được diện mạo của người theo dõi, chỉ dựa vào trực giác tập võ nhiều năm để phán đoán.
“Anh đã chọc tới loại người nào vậy?” Cô nghiêm túc hỏi.
Tôn Nhiên nhìn về phía cô, “Này, tôi là công dân tốt số một đấy.”
Cô truy hỏi, “Khi thi đấu có đắc tội với ai không?”
“Tôi luôn thi đấu hợp pháp, chưa kể khi ra sân chỉ dùng năm phần lực, đối phương thích những tuyển thủ như tôi còn chưa hết nữa là.”
Hầu hết những trận đấu của ông chủ Lữ đều là đã được sắp đặt kết quả thắng thua, mà Tôn Nhiên lại là thành viên ông ta nuôi để nhận thua. Nhiều người vì đã từng đánh bại được quán quân cận chiến mà trở nên rất đắc ý, nhưng đối với Tôn Nhiên bây giờ, thành tích gì đó đều như mây bay, không còn quan trọng nữa.
“Lượng sức mà làm.” Kinh Mịch Ngọc đối với Tôn Nhiên có một cảm giác cùng chung chí hướng vượt qua cả sự khác biệt về giới tính, không giống như với Kỳ Ngọc Phong, luôn treo hai chữ “bạn bè” trên miệng, nhưng thật ra trong lòng lại cảm thấy rất giả dối.
Phục vụ đem cà phê đá đến.
Tôn Nhiên nói, “Cái này là cô muốn làm tổn thương dạ dày mình đó hả?”
Cô khiêu khích, “Chỉ có bạn trai tôi mới có thể quản tôi.”
Thế là anh ta mặc kệ.
“Người bạn mới quen đó của anh, lai lịch ra sao?” Nói chuyện với Kỳ Ngọc Phong, cô luôn phải cẩn thận từng li từng tí. Nhưng khi đối mặt với Tôn Nhiên, cô lại rất thẳng thắn.
“Là fan hâm mộ của tôi.”
“Hả?” Kinh Mịch Ngọc bị sặc cà phê đá, sau đó lại phá lên cười to.
Nụ cười của cô thật sự rất đẹp. Môi trên kéo thành một đường thẳng tắp, còn môi dưới lại nhếch lên thành hình vòng cung. Trong ấn tượng của Tôn Nhiên, cô đã lâu không thoải mái như thế. Bình thường Kinh Mịch Ngọc đều mang dáng vẻ rất tự cao tự đại, giả dối vô cùng. Anh ta bình thản nói, “Cô không hiểu được tình bạn giữa đàn ông với nhau đâu.”
Câu nói này càng làm cho cô cười đến muốn ngất đi, “Vậy anh giới thiệu người qua đường này một chút xem nào. Tên họ là gì, nhà ở đâu?”
Tôn Nhiên nói, “Hình như là cửa hàng châu báu.”
Kinh Mịch Ngọc bình tĩnh lại, nhưng câu nói tiếp theo lại làm cho cô mất hết can đảm.
“Tên là Yến Tị, sống ở đảo Tân Minh.” Nhìn thấy mặt cô lộ ra tia khác thường, Tôn Nhiên bổ sung thêm, “Là một hòn đảo nhỏ ở phía Nam Bắc Tú.”
Kinh Mịch Ngọc biết đảo Tân Minh. Nhưng mà Yến Tị là ai?
Phục vụ bưng latte nóng đến, “Mời dùng,” nói xong cũng trở về tính toán sổ sách.
“Quen biết ở đấu trường. Anh ta thưởng thức tôi, thuyết phục ông chủ Lữ cho tôi thắng một trận. Tôi cho dù không quan tâm đến việc thắng thua, nhưng lại có thể dùng toàn lực để thi đấu, cảm giác rất thống khoái. Đã rất lâu rồi không được đánh thẳng tay đến sung sướng như vậy.” Mí mắt Tôn Nhiên giãn ra, kéo áo lông che khuất dáng người cường tráng.
Nhìn bộ dáng anh ta thoải mái dựa vào ghế salon, thật chẳng còn chút tính công kích nào.
Đây chính là ưu điểm của việc có một gương mặt “baby”.
HẾT CHƯƠNG 3