KSCN – Chương 21
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
“Đỏ bừng hệt như trái đào đang kết quả trên cây đào nhà tôi vậy!”
Yến Ngọc thật sự không có giây phút nào được nhàn rỗi.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, anh nói muốn chở cô đi hóng mát nhưng khi nhận được một cuộc điện thoại thì lại thay đổi ý định.
Yến Ngọc nói, “Bạn tôi hẹn tôi đến phòng tập thể hình bàn chút chuyện, cô đợi tôi nửa tiếng.”
Kinh Mịch Ngọc tò mò hỏi, “Việc kinh doanh của anh còn liên quan đến phòng tập thể hình à?”
“Là hội sở của bạn tôi, mỗi khi tâm tình cậu ta không tốt thì sẽ tới chỗ này phát tiết.”
Nghe nhắc đến phòng tập thể hình, Kinh Mịch Ngọc bỗng nhớ tới người đàn ông lần trước.
Cô nghiêng đầu nhìn Yến Ngọc.
Chân mày của anh không quá cao, đường nét của sườn mặt cũng không quá góc cạnh, bốn cao ba thấp, vừa vặn bổ sung cho nhau, nhìn rất nam tính.
Bỏ qua những nhân tố khác thì việc có thể kết giao với một người đàn ông cực phẩm thế này rất thỏa mãn sự hư vinh của phái nữ trong lòng cô.
Lại nhớ tới việc mình vừa mới phát hiện được một nhược điểm lớn của anh, Kinh Mịch Ngọc cười giảo hoạt.
Kinh Mịch Ngọc vén mái tóc dài lên, mở cái cúc đầu tiên trên áo rồi vén váy lên đến đùi. Cô đập một cái lên chân mình, phát ra một tiếng “bộp.” Hơi đau, cô lại vuốt vuốt lần nữa.
Yến Ngọc dường như đang chuyên tâm lái xe, không nhìn cô lấy một lần.
Kinh Mịch Ngọc không còn tí hứng thú và sức lực với bầu không khí làm bộ làm tịch này nên lại kéo váy xuống.
Khi xe chạy ra đến đường Tân Giang, Kinh Mịch Ngọc chợt nhớ đến một việc, đột nhiên hỏi anh, “Lúc anh tập gym thì có phát ra tiếng giống như tiếng rên rỉ ngâm nga lúc cao trào không?”
Cuối cùng Yến Ngọc cũng nhìn cô một cái.
Hai tay của Kinh Mịch Ngọc bắt chước động tác tập máy chèo thuyền, “Giống như vậy nè, lúc kéo thì ‘A’, lúc thả lỏng thì “Hự.” A — hự, cuối cùng thì tăng âm lượng lên, á — grừ!”
Xe dừng đèn đỏ.
Yến Ngọc che giấu cảm xúc, “Muốn nghe lời nói thật?”
“Anh nói đi.”
“Tiếng kêu trên giường của cô chẳng khác nào oán quỷ kêu khóc.”Cặp mi thanh tú của Kinh Mịch Ngọc cong lên, “Sự ăn ý của chúng ta quá kém.”
“Tôi cũng nhận ra chuyện này.”
Kinh Mịch Ngọc thở dài. Cô mở cúc áo, anh thế mà lại giả bộ như không thấy. Vậy mà còn nói mình thích nhất là cup D. Lừa chị đây à! Chỉ có điều, câu nói tiếp theo của Yến Ngọc lại là nói về cúc áo của cô, “Dưới ánh đèn sáng thì nếu chỉ cởi một cúc áo thì ngay cả khe rãnh của cô cũng không thấy được. Một là cởi từ hai cúc trở lên, hai là cài chặt lại hết. Đừng làm chuyện phí công vô ích.”
Kinh Mịch Ngọc hừ lạnh, “Muốn dùng phép khích tướng để dụ tôi cởi quần áo à? Anh không có cửa đâu!”
“Cô không cởi cũng được. Tôi đang lái xe cũng nhìn không tiện, nhưng tôi có thể dùng một tay để mở. Nếu cô thật sự có lòng câu dẫn tôi thì nên kéo tay phải của tôi qua, đặt lên trên ngực cô mới phải.”
“Nghĩ hay thật.” Kinh Mịch Ngọc lạnh lùng cài cúc áo lại.
Hội sở thể hình của bạn Yến Ngọc là mô hình cộng hưởng, kết hợp với âm nhạc, không giống như phòng tập thường ngày Kinh Mịch Ngọc đi. Nhưng có điều, những giai điệu êm dịu ở đây cũng không át được hết những tiếng kêu ư a a đè nén của những người đàn ông.
Kinh Mịch Ngọc nhớ tới đề tài vừa nãy trên xe bèn liếc về phía Yến Ngọc, cười gian hai tiếng, khẽ nói bên tai anh, “A — grừ!” Nói xong thì ngay lập tức rút lui.
Thần sắc lúc này của cô so với bình thường đáng yêu hơn nhiều. Anh không nhịn được mà đưa tay vò đầu cô.
Kinh Mịch Ngọc vỗ nhẹ tay anh hai lần.
Yến Ngọc cười cười rút tay lại.
Hai người cười đùa suốt dọc hành lang, rồi hướng về phía thang máy.
Có một người đàn ông từ bên trong bước ra, dáng dấp rất cao, cặp mắt nhìn thẳng.
Lúc ông ta sượt qua người, Kinh Mịch Ngọc hơi ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy người đó mặc áo thể thao, quần short thể dục, khoác một cái áo bành tô. Mà gương mặt kia… Mắt tròn, con ngươi nhỏ, hốc mắt lõm sâu.
Là hung tướng!
Kinh Mịch Ngọc đã từng gặp người đàn ông này.
Như có gì đó thoáng qua trong chớp mắt. Cô dừng bước.
Yến Ngọc đứng trong thang máy, giữ nút mở cửa, “Sao thế?”
Kinh Mịch Ngọc nhíu mày, bước vào thang máy, “Vào cái ngày tôi bị bỏ thuốc ở Tụ Bắc đã từng gặp người này.” Ông ta cũng trùng hợp đến vậy, từ Bắc Tú đến Vu Âm sao?
Yến Ngọc nhìn về phía bóng lưng của người nọ, “Cô hoài nghi là ông ta?”
Kinh Mịch Ngọc gật đầu, nhưng lại lắc đầu, chân còn lại cũng bước vào thang máy, “Không có chứng cứ… Sự trùng hợp cũng không thể lấy làm chứng cứ được.”
Yến Ngọc bỏ tay ra khỏi nút mở cửa, cửa thang máy khép lại.
“Hôm đó tôi với Tôn Nhiên có xem lại camera.” Ánh mắt của anh hơi nặng nề, “Có hai người đàn ông ngồi cùng một bàn đã xảy ra tranh chấp, cả đám người đều mạnh bạo vọt tới, cô cũng bị chèn ở trong đó nên không thấy rõ động thái chi tiết.”
Kinh Mịch Ngọc gật đầu, “Người đàn ông kia là nhân lúc đó đụng vào tôi.”
“Cô có hoài nghi gì khác nữa không?”
Con ngươi cô đảo một vòng, “Những việc khác… Không biết.”
Lúc này thang máy đã chạy tới lầu ba. Yến Ngọc để cô ra trước, “Sau khi trở về Bắc Tú tôi sẽ một lần nữa điều tra thêm chuyện ở Tụ Bắc hôm đó giúp cô.”
“Ừm.”
Chắc là do cô suy nghĩ nhiều. Nếu người đàn ông kia nhắm vào cô thì tại sao lại chỉ ra tay một lần? Có lẽ, thật sự chỉ là trùng hợp. Cô gặp phải nhiều sự trùng hợp như vậy, bây giờ thêm một hai lần nữa cũng không có gì khác biệt.
Cô đã bị bại lộ đang sinh sống ở Bắc Tú hơn một năm nhưng cũng không có ai tìm đến cửa.
Lão Chu từng nói, “Có thể đối phương muốn mai danh ẩn tích, không muốn lật lại đoạn chuyện xưa này.”
Nếu đúng như thế thì việc tìm ngọc chính là nhiệm vụ khó khăn nhất rồi!
Kinh Mịch Ngọc không ngờ người bạn hẹn Yến Ngọc nói chuyện lại là Giản Dự.
Người này không phải vừa nãy còn là chú rể sao? Vậy mà mới đây đã chạy ra ngoài.
Nhất thời cô cũng không biết là nên đồng cảm với Vu Kim Mi hay là cô dâu nữa.
Giản Dự đã thay ra bộ âu phục đính hôn thành áo tay dài quần dài màu xám nhạt, cũng hơi giảm bớt sự cô lạnh toát ra từ người anh ta.
Yến Ngọc đến gần, “Cảm giác làm chú rể thế nào?” Trong lời nói không hề che giấu ý nhạo báng một chút nào.
Cặp mắt của Giản Dự vẫn như cũ không hề nhìn về phía Kinh Mịch Ngọc, chỉ hướng đến Yến Ngọc, “Ông sớm muộn gì cũng trải qua thôi.”
Yến Ngọc cười xấu xa, “Thái độ của tôi đối với phụ nữ sao sánh được với sự ôn nhu của ông chứ.”
Cặp mi mảnh của Giản Dự như vương một lớp sương hoa, rất lạnh lẽo, “Vào trong rồi nói. Có tiện để bạn gái cũ của bạn ông tránh đi một lát không?”
Kinh Mịch Ngọc thức thời lui một bước, “Tôi chờ anh.”
Yến Ngọc đưa tay giữ chặt cổ tay cô, “Ở dưới có một cái sân nhỏ, cô xuống đó ngồi một lát đi.”
Kinh Mịch Ngọc mỉm cười đáp lại, nhìn Yến Ngọc và Giản Dự bước vào gian phòng kia.
Cửa phòng bị Giản Dự hung hăng đóng sầm lại.
Cô hơi giật mình, thì thầm trong lòng: Đừng nói hai người đàn ông cực phẩm này có mối quan hệ gì đó vượt quá mức bạn bè nha…
Nếu như thật vậy thì cô phải giới thiệu chỗ homestay của mình cho họ mới được.
Nhưng phải nói là hai người họ cũng rất xứng. Giản Dự không thích cười, Yến Ngọc lại rất thích cười. Thế này gọi là bổ sung cho nhau.
Kinh Mịch Ngọc xuống chỗ sân nhỏ kia.
“Phù” Cô thở ra một hơi dài. Khí hậu ở đây quả thật rất dễ chịu.Men theo lối cầu thang đi xuống là chòi nghỉ mát ở lầu hai và hồ nước nóng ở lầu một.
Kinh Mịch Ngọc xuống lầu một ngắm hoa.
Đá cuội ở con đường nhỏ bên cạnh trắng đen xen kẽ, một khối đồng to hình bàn chân dựng thẳng. Kinh Mịch Ngọc cởi giày, đi chân trần bước lên, đúng là rất ấm áp.
Đi được giữa chừng thì một người đàn ông đang đứng ở phía trước bỗng nhiên quay lại.
Chính là người đàn ông có hung tướng vừa nãy.
Ông ta vừa thấy cô thì nhướng chân mày.
Trong lòng Kinh Mịch Ngọc thầm đề phòng.
Người đàn ông có hung tướng kia mở miệng hỏi, “Chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?” Thanh âm kia vẫn hùng hồn như lúc cô nghe được ở Tụ Bắc.
Kinh Mịch Ngọc lễ phép trả lời, “Có lẽ có, nhưng tôi không có ấn tượng.”
Nói rồi cô quay đầu đi khỏi.
Men theo lối cũ đi lên lầu hai, lúc vừa bước lên được mấy bậc thang dẫn tới lầu ba thì có một bé trai
Kinh Mịch Ngọc vội nắm chặt lan can, mắt thấy đứa bé kia mém lăn xuống dưới thì cô la lên, “Anh bạn nhỏ, cẩn thận!”
Sau khi đứa bé kia ổn định được thân thể thì nắm chặt cây súng đồ chơi trong tay, ngẩng đầu nhìn cô một lát.
Kinh Mịch Ngọc cúi người, nhìn thẳng vào mắt nó, “Em có sao không?”
Bỗng nhiên đứa trẻ bắn súng về phía cô, miệng phát ra những từ tượng thanh “Xèo xèo xèo.”
Chất lỏng bên trong cây sung đồ chơi phun lên mặt Kinh Mịch Ngọc, lập tức mặt cô bị cay xè, khó chịu vô cùng. Cô che mặt, chất lỏng từ trên trán nhỏ xuống khóe mắt, đau đến mức kêu thành tiếng “Á!”
Mắt cô không tài nào mở ra được, còn không ngừng chảy nước mắt.
Thằng bé kia giật mình, ngay lập tức chạy xuống cầu thang.
Kinh Mịch Ngọc vịn lan can đứng dậy, quay người quờ quạng đi lên cầu thang, gào rát cổ họng, “Cứu tôi!”
Giản Dự vừa mới mở cửa ra đã nghe được tiếng cô. Thần sắc anh ta lạnh lùng, nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Một giây sau, bên người như có gió thổi qua.
Yến Ngọc vốn đang đứng phía sau anh ta nhanh chóng vọt về phía phát ra tiếng kêu cứu.
Yến Ngọc chạy xuống cầu thang, hai ba bước đã tới bên Kinh Mịch Ngọc, “Cô bị sao vậy?”
“Mắt của tôi rất đau, đau chết đi được.” Mặt Kinh Mịch Ngọc đầy nước mắt, giọng nói cất chứa sự sợ hãi, “Không mở ra được.”
Yến Ngọc ôm lấy cô.
Hôm nay Kinh Mịch Ngọc mặc váy dài đến ngang gối, bị anh ôm một cái thì váy đã bị trượt lên. Yến Ngọc vừa đi hai bước, cái váy lại tiếp tục trượt lên trên cấm địa của cô.
Bàn tay đang nâng đầu gối cô vòng lên, đè váy Kinh Mịch Ngọc xuống đề phòng cô bị lộ hàng.
“Giản Ngọ, gọi bác sĩ tới đi.”
Chết mất chết mất là cách nói địa phương của Phục Chúc. Bây giờ Kinh Mịch Ngọc là chết đi được chết đi được, còn thanh âm của Yến Ngọc thì như chết chìm chết trầm.
Hội sở này có một bác sĩ chuyên phục hồi, hồi sức. Anh ta thấm một ít chất lỏng trên mặt Kinh Mịch Ngọc, đưa lên mũi hít một hơi, “Hình như là nước ớt cay. Ở đây tôi không có thiết bị, vẫn phải đưa đến bệnh viện.”
Yến Ngọc muốn hút thuốc, nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong một giây. Giây sau anh hỏi, “Bệnh viện nào gần đây nhất?”
Giản Dự nói, “Phòng khám của một người bạn tôi cách đây chưa tới hai cây số.”
Yến Ngọc nhướng mày với anh ta.
Giản Dự bước ra ngoài, “Để tôi gọi tài xế đưa hai người đi.”
Yến Ngọc ôm Kinh Mịch Ngọc.
Kinh Mịch Ngọc co ro trong ngực anh, trước mắt nhập nhèm mấy lớp quầng sáng chói mắt, “Tôi có thể sẽ bị mù đúng không?” Cô thật sự rất sợ.
Anh bình tĩnh trả lời, “Sẽ không.”
Bên trong phòng khám, bác sĩ dùng dung dịch rửa mắt tẩy rửa kết mạc của cô.
Ngoài cửa, Yến Ngọc ngậm điếu thuốc, “Chuyện xảy ra ngay trên địa bàn của ông, Giản Ngọ, có phải ông nên cho tôi một lời giải thích không?”
“Yên tâm, sẽ cho ông một lời giải thích.” Gương mặt Giản Dự lạnh lẽo như phủ băng, gọi điện thoại cho quản lý.
Quản lý vội vàng gửi video theo dõi tới.
Giản Dự xem vài giây thì gửi cho Yến Ngọc.
Yến Ngọc bật cười một tiếng, “Là một đứa trẻ vô kỷ luật[1] à?”
[1] Chỗ này tác giả dùng là “trẻ em gấu,” là từ thường được dùng để mô tả là những đứa trẻ nghịch ngợm, không biết gì, vô kỷ luật và không được gia đình giáo dục tốt. Tất nhiên, có thể hiểu rằng sự thiếu hiểu biết của trẻ gấu thường là kết quả của sự nuông chiều và tình yêu quá mức của cha mẹ.
Giản Dự, “Vậy thế nào đây? Muốn so đo luôn sao?”
“Đương nhiên là muốn. Nhớ năm đó ở Phục Chúc, lúc tôi ba tuổi từng tuột váy của một cô bé, xém chút nữa mẹ tôi đã đánh chết tôi rồi.” Yến Ngọc thở ra một vòng khói, “Chẳng phải sao? Khi trưởng thành tôi đối với phụ nữ rất lịch sự, cũng cho thấy việc giáo dục đúng đắn lúc còn nhỏ là rất quan trọng.”
Giản Dự cũng châm một điếu thuốc.
Yến Ngọc nhớ tới hồi ức lúc trước, đôi mắt đào hoa cong cong vì cười, “Cái mông nhỏ của cô bé đó đỏ bừng hệt như trái đào đang kết quả trên cây đào nhà tôi vậy!”
Giản Dự không dám đồng ý bừa với cách hình dung của Yến Ngọc, anh ta nói, “Sau khi tra được người giám hộ của đứa trẻ nghịch ngợm đó thì tôi sẽ báo ngay cho ông.”
Cửa phòng khám mở ra, bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang xuống, “Không sao rồi. Nồng độ của nước ớt cay không cao, sau khi chứng viêm tiêu đi thì sẽ ổn.”
Giản Dự cảm ơn ông, “Cảm ơn.”
Kinh Mịch Ngọc theo sau bước ra. Lúc này cô đã có thể nhắm mắt, cặp mắt vừa sưng vừa đỏ.
Yến Ngọc dập điếu thuốc, “Cái này cũng giống hệt như trái đào mật.”
HẾT CHƯƠNG 21
Xoài: Không liên quan nhưng mình cực ghét câu “Con nít mà nó biết gì đâu.” Không biết thì dạy đến khi nào biết thì thôi, đừng lấy lý do đó bao biện cho những việc sai trái mà nó làm! Cực – kỳ – hãm!
Nhưng ở đây thì không phải do thằng bé nghịch ngợm nhé!