Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 22


trước sau

xFWDniU

KSCN – Chương 22

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

“Này, anh đẹp trai. Nghe nói kỹ thuật của anh rất tốt đúng không?”


Cho dù là giống cây đào trái đào mật gì đó của Yến Ngọc thì thời điểm Kinh Mịch Ngọc biết mắt mình không có gì đáng ngại đã thở phào một hơi.

Đường đi ngắn, đường về cũng ngắn, chỉ tốn tầm mười phút.

Bác sĩ dặn Kinh Mịch Ngọc phải nhắm mắt nghỉ ngơi, thế nên Yến Ngọc đã đưa cô về hội sở nằm một lúc.

Anh và Giản Dự lại bước vào căn phòng lúc trước.

Kinh Mịch Ngọc càng cảm thấy hai người bọn họ làm chuyện bí mật gì đó không thể cho ai biết ở bên trong.

Quản lý đã tra xem thằng nhóc kia là con cái nhà ai, không chỉ video theo dõi mà ngay cả tư liệu hội viên của người giám hộ cũng được lấy ra.

Hệ thống đăng ký của hội sở chỉ cần số điện thoại, ngoại trừ thông tin này thì những mục khác đều có thể được tùy chỉnh. Tên đăng ký của người giám hộ thằng nhóc đó là tên tiếng anh.

Chính là người đàn ông gặp phải trong thang máy kia.

Yến Ngọc xoay xoay ghế 180 độ, tầm mắt hướng về phía cao ốc ngoài cửa sổ, thần sắc khó lường.

Giản Dự lấy hai lon nước từ trong tủ lạnh ra, “Đang tính kế?”

Yến Ngọc nghiêng về phía trước một chút, “Vẫn là cậu hiểu tôi.”

“Đang nghĩ gì vậy?” Giản Dự vứt lon coca cho Yến Ngọc.

“Người đứng phía sau màn của thằng nhóc vô kỷ luật đó.” Yến Ngọc bật nắp coca, bong bóng nhỏ nghịch ngợm tràn ra khỏi miệng lon, lại từng cái từng cái vỡ nát.

“Ờ.” Giản Dự dường như cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Yến Ngọc uống một ngụm coca cola, cảm giác mát lạnh lan từ yết hầu xuống làm cho tinh thần anh tỉnh táo, “Lại phải có qua có lại với ba tôi rồi.”

“Thời điểm chạm mặt ông ta thì không quá chắc chắn, nhưng bây giờ nhớ lại thì tôi đã từng gặp người đàn ông đó ở tập đoàn Nhật An.” Trông người kia quá mức bình thường, Yến Ngọc chỉ đến tập đoàn để họp, cho dù lướt qua thêm vài lần nữa thì cũng không có ấn tượng khắc sâu. Nghe Kinh Mịch Ngọc nói về tình huống ngày hôm đó ở Tụ Bắc, Yến Ngọc mới lục lại gương mặt đó trong trí nhớ.

“Mục đích là gì?

“Tôi nghĩ là…” Tay trái của Yến Ngọc chống trên thành ghế, ngón trỏ miết môi dưới, ánh mắt nhìn vào chai coca cola trong tay phải, “Lời giải thích của ông ta hẳn sẽ là: Sắp đặt để tôi có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.”

Động tác uống bia của Giản Dự ngừng lại, “Lời giải thích này thú vị thật.”

“Người một nhà thật thật giả giả quả thật rất thú vị. Một câu nói của ba tôi có thể ẩn giấu ba phần quanh co.”

Cặp mắt lạnh lẽo của Giản Dự rất thờ ơ, “Cậu cũng không thua kém gì.” Yến Ngọc chính là người chơi trò tôi nói anh đoán đến nghiện rồi, nói bảy phần, giữ lại cho mình ba phần. Người ngoài chỉ thấy được bảy phần kia, tự nhiên danh tiếng của Yến Ngọc cũng rất tốt.

“Cảm ơn lời khen của cậu.” Yến Ngọc nhìn giờ, đứng lên, lắc lắc cái chai, “Và lon coca này nữa.”

Giản Dự giơ lon bia lên, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Kinh Mịch Ngọc đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Khi nghe được tiếng mở cửa, cô quay mặt lại, “Là Yến Tị sao?”

“Ừm, đến giờ nhỏ mắt cho cô rồi.” Yến Ngọc cầm chai thuốc nhỏ mắt, dùng tăm bông nhẹ nhàng vén mí mắt của cô rồi nhỏ vào.

“À đúng rồi, tôi bị một đứa bé trai đâm vào.”

“Ừm.”

“Giáo dục thật sự quá tệ.”

“Ừm.”

Kinh Mịch Ngọc nhíu mày, “Tôi đã bị vận xui đeo bám một thời gian rồi, cũng bị nạn hai lần.” Cô học theo sự yếu ớt của Vu Kim Mi, “Hu hu hu, cũng không có bạn trai giúp tôi gánh bớt vận rủi.”

“Ừm.”

“Hu hu hu.”

“Ừm.”

“Hu hu hu.” Giả khóc vài tiếng cũng không thấy Yến Ngọc tự tiến cử làm bạn trai, chỉ nghe được câu nói như thường ngày.

“Muốn thử làm trước một chút không?” Anh cười cười hỏi.

“Cút đi.” Kinh Mịch Ngọc ngưng nũng nịu, cả người cũng tê liệt.

Lúc này, Kinh Mịch Ngọc bỗng nhiên nhớ tới ba từ “Ngọc sát chú” mà Củng Ngọc Quán đã phát minh. Chẳng lẽ một năm qua, thật sự là nhờ nhóm bạn trai cũ gánh giúp nên cô mới bình yên vô sự ư?

Không được, không thể bị Củng Ngọc Quán tẩy não được. Cô lắc đầu, đột nhiên hỏi một câu, “Á, bây giờ là mấy giờ rồi?”

“4h53.”

“Vậy giờ Tôn Nhiên đang ở trên máy bay.”

“Tôn Nhiên tới Vu Âm?”

Cô nhắm mắt, hướng về phía Yến Ngọc, “Đúng vậy, tôi đi công tác để chụp hình.”

“Chụp với cậu ta?” Yến Ngọc cao giọng, “Phim hành động?”

Kinh Mịch Ngọc hiểu câu hỏi này của anh không phải nói về phim hành động bình thường, mà là loại phim có thêm yếu tố tình cảm. Cô nhếch miệng cười, “Anh ghen à?”

“Không, nam nữ hoan ái cũng giống như việc ăn cơm đi ngủ bình thường thôi. Miễn là bản thân vẫn trung thành trong suốt mối quan hệ thì những thứ khác sao cũng được.”

Kinh Mịch Ngọc chép miệng, “Đó là bởi vì anh không đặt phụ nữ trên đầu quả tim.” Nếu như thật sự quan tâm thì ít nhiều đều có chút lòng muốn chiếm làm của riêng.

“Trước mắt thì vẫn chưa có người phụ nữ nào có lá gan để đứng trên đầu trái tim tôi.”

Kinh Mịch Ngọc run lên, “Thì ra bị anh thích là một việc rất khổ sở à?”

“Đúng vậy.” Lời nói này của Yến Ngọc xem như là lời khuyên, “Cô thu liễm một chút mị lực của mình đi, đừng để bản thân rơi vào hố lửa.”

Kinh Mịch Ngọc cố ý đá đá mền, “Lạnh run.”

Ầm ĩ được mấy bận thì cô cảm thấy cảm giác đau nhói trong mắt cũng đã tiêu tan không ít.

Hơn hai mươi phút sau, Kinh Mịch Ngọc mở to mắt, tròng mắt linh động đảo lòng vòng, “Ồ, đã tốt hơn nhiều rồi.” Cô nhìn đồng hồ, “Anh đưa tôi về khách sạn đi, Tôn Nhiên sắp tới rồi.”

“Đi.”

“Ừ.” Cô che váy ngồi xuống, “Đừng nói với Tôn Nhiên chuyện mắt của tôi.”

“Ừm, chuyện này tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô.”

“Phần ân tình này sau khi về Bắc Tú tôi sẽ trả.” Kinh Mịch Ngọc xuống giường, “Tối nay tôi và nhóm Tôn Nhiên ăn cơm nên không đi cùng anh được.”

“Nhóm bọn họ?” Yến Ngọc quay đầu, “Vẫn là số nhiều à.”

“Phải.” Cô cười duyên dáng, “Bạn trai cũ của tôi và năm người bạn trai đầu tiên.” Dù sao Yến Ngọc cũng thích khoe khoang là mình là người rộng lượng, cô đương nhiên cũng không cần phải kiêng kỵ gì.

Yến Ngọc đúng là không ghen tuông gì cả, ngược lại còn cười, “Tôi càng chờ mong đến lúc cùng cô cá nước thân mật.”

Sau khi đưa Kinh Mịch Ngọc về khách sạn, Yến Ngọc gọi cho Yến Phong Hoa.

“Ba.” Anh biếng nhác.

“Có chuyện gì?” Phía bên Yến Phong Hoa rất yên tĩnh, thanh âm xuyên qua microphone truyền tới, vừa từ tính vừa trầm thấp.

Tay trái của Yến Ngọc đặt trên tay lái, ngón tay gõ nhẹ vài lần, “Đang ở nhà?”

“Ừa.” Vườn cúc vi hoàng[1] của Yến gia đã nở rộ, màu sắc rực rỡ. Yến Phong Hoa một tay cầm điện thoại, một tay tưới hoa, “Ở tiệc cưới có uống chút rượu, đang ở nhà nghỉ ngơi.”

“Con sẽ về nhà một chuyến, có chuyện cần nói với ba.” Tay trái của Yến Ngọc chuyển tay lái, quay đầu vào làn xe, “Lát nữa gặp.”

Yến Phong Hoa đưa bình phun nước cho người hầu, dạo bước đến phòng trước uống trà. So với rượu tây thì ông thích mùi hương của trà hơn nhiều.

Ngồi chưa đến hai mươi phút thì Yến Ngọc đã đẩy cửa bước vào, một thân âu phục, áo vest ngoài đã được cởi ra, cà vạt không ngay ngắn, áo sơ mi cũng mở một cúc.

“Quần áo cũng không mặc tử tế được.” Trong lời nói của Yến Phong Hoa là sự bất lực.

“Nhưng lại có người phụ nữ yêu cái dáng vẻ không đứng đắn đấy!”

“Con cũng biết mình không đứng đắn?”

Yến Ngọc ngồi vào phía đối diện, “Người con nói chính là mẹ nhỏ. Ba, người không nghe ra à?”

“Mẹ nhỏ của con bây giờ thích người cha đã bước vào tuổi trung niên này của con.” Yến Phong Hoa đẩy chung trà mới pha đến trước mặt Yến Ngọc, “Nói đi, tìm ba có chuyện gì.”

Yến Ngọc cầm chung trà nho nhỏ lên.

Chung trà tráng men màu xanh lá cây, sắc trắng chuyển dần sang màu xanh nhạt. Đây cũng là trân phẩm triều Đại Tống mà trước kia Yến Phong Hoa đã sưu tầm được, chỉ có điều, phần chân chung trà[2] đã bị Yến Ngọc lỡ tay làm vỡ nát.

Yến Ngọc quay chung trà vòng vòng, uống một hơi cạn sạch trà trong chung.

Yến Ngọc uống trà thống khoái đến vậy làm Yến Phong Hoa nhíu mày, mà lời nói kế tiếp của anh càng làm cho chân mày của ông nhíu thành hình bánh quai chèo[3].

Yến Ngọc nói, “Đừng có động chạm đến Kinh Mịch Ngọc thêm lần nữa.”

Ánh mắt Yến Phong Hoa hơi trầm xuống, “Sao?”

Yến Ngọc đặt cái chung không xuống, thoải mái dựa vào ghế sofa, “Người của ba lừa cô ấy hai lần, không có chỉ thị của ba thì ông ta dám chắc?”

Yến Phong Hoa vắt chân, “Không hiểu con đang nói cái gì.”

“Nể tình cha con, con đã mở một mắt, nhắm một mắt rất nhiều chuyện. Tuy nhiên, nếu người xem con trai mình như một đứa ngốc thì khó đảm bảo con sẽ không trở mặt.”

Yến Phong Hoa ngước mắt, “Có phải con đã hiểu lầm ba gì đó không?”

“Vậy người cho con một lời giải thích hợp lý xem?”

“Giữa hai ba con chúng ta cũng không cần phải vòng vo.” Khóe miệng Yến Phong Hoa nở nụ cười, “Con bé này không tệ, ba chỉ giúp con sắp đặt vài cơ hội, chẳng phải là chuyện nên làm sao?”

Yến Ngọc hút thuốc, “Lại dùng lý do này để thoái thác, đúng là không có gì mới mẻ.”

“Nếu không thì con muốn nghe những gì. Đừng bóp méo sự dụng tâm của ba. Ba thừa nhận, việc ở Tụ Bắc và hôm nay là do ba sai khiến. Lượng thuốc mê và nước ớt cay đều đã được cân nhắc kỹ càng, sẽ không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho con bé.” Yến Phong Hoa cười, vẻ phong lưu của Yến gia cũng hiện rõ, “Tán gái không phải chỉ cần dựa vào mặt. Con đó, ngoài mặt luôn duy trì sự phong độ. Những thứ này đều là những chiêu ngày trước ba đã dùng qua, không tin thì đi hỏi mẹ con đi.”

Yến Ngọc đương nhiên không tin, nhưng anh cũng không tiếp tục phản bác, “Ba, sau này đừng dùng những thủ đoạn hạ lưu thế này nữa.”

“Được, vậy để xem bản lĩnh của con tới đâu.”

“Con về phòng.” Yến Ngọc đứng dậy, “Loại trà này không tệ, dư vị vẫn còn đọng.”

Yến Phong Hoa cảm thấy lời nói này của con trai mình lại có ẩn ý khác.

Giống như Yến Ngọc cảm thấy việc so cao thấp với ba mình rất không thú vị thì kỳ thật Yến Phong Hoa cũng thấy vậy. Ông thậm chí còn không nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào mà giữa hai người họ vẫn luôn thăm dò thật giả lẫn nhau như thế.

Nhìn bóng lưng của Yến Ngọc, tâm tư pha trà của Yến Phong Hoa cũng phai nhạt.

Ông đang tính đứng dậy thì lại thấy Lý Song Anh đi tới.

Bà nghiêng đầu, giống như không muốn để ý đến Yến Phong Hoa nhưng lại không thể không đối mặt với ông, “Chuyện gì xảy ra vậy? Con bé nào không tệ? Còn tốt hơn cả con gái của Vu gia sao?” Bà đang cầm khay đựng trâm cài tóc, ưu nhã ngồi xuống, “Làm ăn coi trọng chữ tín, bên đây vừa nói với Vu gia xong thì bên kia lại chạy đến người

khác à?”

Yến Phong Hoa nặng nề thở dài, “Lúc đầu tôi nghĩ việc này tôi sẽ tự mình xử lý nên không muốn khiến bà bận lòng. Bây giờ bà đã nhắc tới thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”

Lý Song Anh trừng mắt, “Nói chuyện gì?”

“Con bé kia họ Kinh, tên Mịch Ngọc.”

Lý Song Anh cười lạnh, “Thì sao? Cái tên này nghe êm tai hơn tên tôi hay sao?”

Yến Phong Hoa liếc xéo bà một lát, “Là con cháu của nhà họ Kinh, đang tìm ngọc của núi Kinh.”

Mắt Lý Song Anh trừng lớn đến mức không thể lớn hơn được nữa, “Cái này…”

“Cô ta đi khắp nơi tìm đàn ông trong tên có chữ Ngọc, chẳng phải đã tìm đến Yến Ngọc rồi à?”

Lý Song Anh ngay cả môi cũng run lên, “Vậy… Ông muốn tác hợp hai đứa nó sao?”

“Không.” Yến Phong Hoa trầm ngâm nói, “Lúc mới biết Kinh Mịch Ngọc, tôi đã kêu Yến Ngọc giả vờ làm người bị đụng xe. Bà cũng biết thằng nhóc đó rồi, chỉ cần là những gì tôi nói nó nhất định sẽ ngỗ nghịch, chẳng nghe theo. Quả nhiên con bé đã bị dọa gần chết. Tôi cứ tưởng nó sẽ biết khó mà lui, ai biết lại quấn lấy không buông.”

Ông nhấp một ngụm trà, nói tiếp, “Tôi lại cho người đi sắp đặt một chút sự việc ngoài ý muốn. Kế hoạch là muốn để người đó cứu Kinh Mịch Ngọc, rồi sau đó sẽ giả bộ là người của một trong ba gia tộc, hỏi thăm tình huống một chút. Kết quả là công tình cả hai việc đều để Yến Ngọc cướp đi mất.”

“Ông không tìm được lúc nào con bé đó ở một mình à?”

Yến Phong Hoa lắc đầu, “Con bé này rất tinh ranh. Địa điểm động thủ tốt nhất một là xô bồ, hai là yên tĩnh, mà cũng phải cách Yến Ngọc không xa không gần.”

“Tại sao phải làm như vậy?”

“Ngộ nhỡ có xảy ra sự cố gì thì tôi cũng có một lý do đàng hoàng để nói, mục đích là để giật dây giúp con trai. Không phải sao, đã xảy ra sự cố rồi kìa.”

“Sĩ diện, sĩ diện.” Lý Song Anh chỉ vào ông, “Yến gia mấy người chính là bên trong cực kỳ dối trá nhưng bên ngoài lại ra vẻ quân tử, vân đạm phong khinh.”

Ánh mắt Yến Phong Hoa thâm trầm nhìn qua Lý Song Anh, “Chuyện đã đến nước này, bà đừng có đi khắp nơi ồn ào về cổ ngọc nữa.”

“Nhưng tôi đã nói với Vu gia hết rồi.”

“Tôi sẽ chọn bừa một khối trong bộ sưu tập của tôi đưa cho bọn họ là được, những chuyện khác bà đừng nói nữa.”

Lý Song Anh gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Lúc chuyến bay của Củng Ngọc Quán vừa hạ cánh xuống sân bay thì đã nhắn tin WeChat cho Kinh Mịch Ngọc, “Ba mươi phút sau đến khách sạn.”

Kinh Mịch Ngọc nhanh chóng đi tới cửa hàng giá rẻ để mua hạt dưa và đậu phộng, lại lấy thêm vài lon coca.

Lúc cô về đến phòng thì chờ một giây cũng như cả một năm trời.

Khi thì nằm sấp, khi thì nằm ngửa, lăn tới lăn lui trên giường.

Sau khi Củng Ngọc Quán đã vào ở xong xuôi thì lại nhắn WeChat cho cô số phòng.

Kinh Mịch Ngọc cười hì hì, sửa sang lại tóc, thay thành một bộ quần dài áo dài. Lúc nhìn ra ngoài tòa tháp cao ngoài cửa sổ, cảm xúc cô trôi nổi trong nửa giây, sau đó vừa quay đầu thì lại bắt đầu trở nên vui vẻ.

Kinh Mịch Ngọc cầm chặt bịch hạt dưa đậu phộng, gõ cửa.

Tôn Nhiên vừa mở cửa thì thấy Kinh Mịch Ngọc một tay đang chống lên tường, dáng đứng nghiêng ngả, trên môi treo nụ cười đùa cợt, trừng mắt nhìn anh, “Này, anh đẹp trai. Nghe nói kỹ thuật của anh rất tốt đúng không?”

Anh ta bình thản nhìn cô, “Nữ quỷ.”

Kinh Mịch Ngọc nhăn mũi, đứng tại chỗ giậm chân bước nhỏ, “Nhanh nhanh nhanh, tôi không chờ được nữa, cho tôi vào nhanh lên.”

Tôn Nhiên nghiêng người tránh ra, nhìn cô hứng thú bừng bừng bước vào.

Cô hỏi, “Củng Ngọc Quán đâu?”

Anh ta trả lời, “Đang ở phòng vệ sinh.”

Kinh Mịch Ngọc lập tức ổn định dáng đứng, tựa vào hành lang, “Vậy tôi đợi anh ta ra ngoài.” Cô chỉ sợ đi vào thì sẽ thấy được rõ ràng khung cảnh Củng Ngọc Quán đang giải quyết nhu cầu cá nhân cách tấm kính pha lê, đành phải thận trọng đứng đây chờ.

Tôn Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, “Cô nhất định phải đứng chờ ở trước cửa phòng vệ sinh à?”

Cô quấn quấn lọn tóc xoăn, “Ừm… Ờ… Thì…”

Ánh mắt của Tôn Nhiên bây giờ đã không thể dùng từ kỳ quái để hình dung nữa rồi, phải nói là quỷ dị, “Cô có bệnh hả?”

“Ừm… Tôi có thể vào không?”

“Cô cũng đã vào cửa rồi, đứng ở hành lang với đứng ở trong phòng có gì khác nhau à?”

“Được.” Kinh Mịch Ngọc sải bước dài đi vào, cổ thẳng tắp, “Khụ khụ, tôi có thể quay đầu lại không?”

“Tùy.”

Cô vừa cười vừa quay đầu lại.

Sau đó, một bức tường trắng đập vào mặt, làm nụ cười Kinh Mịch Ngọc đông cứng lại trên mặt, “Pha lê đâu? Sao không thấy pha lê?” Cô nhào tới, sờ sờ bức tường, phát ra tiếng kêu đau khổ, “Á!”

“Móa, gào cái quỷ gì không biết!” Củng Ngọc Quán đi tới, thấy cô đang dính người lên tường thì nhìn qua Tôn Nhiên một lát.

Trên mặt Tôn Nhiên không có biểu tình gì, cúi đầu thu dọn lại mớ dây sạc trên bàn.

Củng Ngọc Quán hỏi, “Em dính vào đó làm gì?”

Kinh Mịch Ngọc quay đầu lại, rưng rưng muốn khóc, “Tôi không thấy pha lê ở đâu hết!”

HẾT CHƯƠNG 22


[1] Cúc vi hoàng:

[2] Chung trà Yến coca uống:

HeuA-fyqefvw4570707

[3] Bánh quai chèo:

1459997779445


Xoài: ???????? Chị Lynn và mình xin chúc mọi người một mùa giáng sinh thật vui vẻ, hạnh phúc ???????? Merry Christmas ????✨????


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện