Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 23


trước sau

xFWDniU

KSCN – Chương 23

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

“Thịt heo? Chỉ dành cho người có tiền ăn mà thôi.”


Kinh Mịch Ngọc ngồi xếp bằng trên ghế sofa tách đậu phộng.

Bên ngoài cửa sổ của căn phòng này không phải là sông Vu Âm, cũng không thấy được tòa tháp cao. Phòng này lớn hơn phòng cô, không nằm cùng tầng cũng không cùng phương hướng, ngay cả cách trang trí trên tường cũng không giống nhau.

Hai cái ghế sofa, cô và Tôn Nhiên mỗi người ngồi một cái.

Anh ta bóc một hạt đậu phộng muối, “Mắt của cô bị sao vậy?”

Kinh Mịch Ngọc âm thầm kinh hãi với năng lực quan sát của anh, dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, “Chắc tối qua ngủ không ngon. Vẫn là giường của mình thoải mái hơn nhiều.”

Củng Ngọc Quán nửa dựa vào thành giường, hai chân thẳng tắp, đang gọi điện thoại với người đại diện, “Tối nay tôi sẽ đi ăn với một nhóm bạn.” Anh ta nghe người phía bên kia ống nghe bàn giao vài câu thì cúp điện thoại.

Kinh Mịch Ngọc học theo Củng Ngọc Quán duỗi thẳng chân, “Cúp điện thoại của người đại diện như thế cũng không ổn lắm đâu.”

“Không phải chỉ mới lần đầu. Cô ấy có bạn bè ở đây. Lại nói nếu cô ấy muốn đi theo thì tôi sẽ không thể ăn uống thoải mái được đó!”

“Lúc đang nổi tiếng thì cũng nên giữ dáng người chứ.” Trong ấn tượng của cô, trước kia dáng người của Củng Ngọc Quán cũng không thua kém ai. Anh ta chính là một fan u mê của anime và trò chơi Nhật Bản, suốt ngày ru rú trong nhà chẳng thấy mặt mũi đâu nên mới trở thành trạch nam không ai hỏi thăm đến.

Sau đó sau khi Củng Ngọc Quán chuyển từ người kể chuyện thành video trực tiếp thì ngay lập tức đã bắt lấy tim hàng ngàn thiếu nữ.

“Đương nhiên.” Đôi mắt như lưu ly của Củng Ngọc Quán sáng rỡ dưới ánh đèn, “Giá trị của nhan sắc chính là đổi lấy sự hoang phí ẩn tàng để thỏa mãn con người mà. Ngày xưa có kỹ viện, đàn ông ra ngoài chơi gái. Bây giờ đã đổi thành thời đại internet, cho dù là nam hay nữ thì đều có thể ngồi ngay trong nhà hưởng thụ sự cao trào trong đầu. Nghề chính của anh là kể chuyện nhưng thật ra phần lớn đều là vì tướng mạo của anh thôi.”

“Chúc mừng anh, may mắn được ăn theo xu hướng.”

Củng Ngọc Quán cười, “Vốn liếng của thời đại mà, chỉ cần có gương mặt là sẽ nổi tiếng thôi.”

Kinh Mịch Ngọc nhai đậu phộng, “Trên dưới mấy ngàn năm đều không thoát được việc tiêu pha để thỏa mãn ham muốn, sợ sẽ chỉ càng ngày càng tăng chứ không giảm. Chỉ có điều, thẩm mỹ lúc nào cũng có thể thay đổi, anh cũng nên đề phòng đến lúc rơi đài đi.”

“Cho dù thật sự có ngã ngựa thì anh cũng sẽ một đời không lo cơm áo.”

Tôn Nhiên, “Thành thật thế này thì nói trước mặt bọn tôi thôi là được rồi.”

“Nhắc đến đề tài này mới nhớ. Em vừa bị người ta để mắt tới gây rối.” Thần sắc Củng Ngọc Quán trở nên âm trầm, “Tháng trước có người tặng em bánh kem có giấu lưỡi dao. Nếu không phải do chế độ ăn uống chỉ được ăn một miếng nhỏ thì lưỡi dao đó đã cứa trong miệng em rồi.”

“Việc này không phải gọi là gây rối, mà là mưu sát.” Tôn Nhiên lột vỏ áo đậu phộng hai lần, “Có tra ra được là ai không?”

Củng Ngọc Quán lắc đầu, “Không có thông tin người tặng.”

Kinh Mịch Ngọc nói, “Anh ăn vặt nhiều như vậy! Đồ ăn ở bên ngoài cẩn thận vẫn tốt hơn.”

“Cũng không biết thăm dò được lịch trình của tôi từ đâu nữa. Phù, tới Vu Âm rồi cũng coi như đã thoát khỏi thằng cha đó.” Củng Ngọc Quán nhảy xuống giường, “Đúng rồi, Kinh Mịch Ngọc, lúc trước em ở Vu Âm đúng không?”

Cô nhẹ giọng trả lời, “Ừm.”

“Vậy em làm người dẫn đường cho anh với anh Tôn đi, chỗ nào ăn ngon chơi vui ở đây đó.”

Nụ cười của cô không thay đổi, “Thời gian tôi ở Vu Âm đều ở lì trong nhà, rất ít khi đi ra ngoài.”

Nghe vậy, Tôn Nhiên nhìn cô một cái.

Củng Ngọc Quán cầm điện thoại di động lên, “Anh nhớ ở đây có một đường phố đèn mẫu đơn thì phải?”

Ánh mắt của Kinh Mịch Ngọc hơi trầm xuống.

Củng Ngọc Quán tìm trong bản đồ, “Đúng rồi, tên là đường đèn mẫu đơn. Vừa có ăn vừa có uống, chính là chỗ này.”

Đường phố đèn mẫu đơn nằm cạnh con sông nhỏ Lương Phán của thành phố Vu Âm.

Theo truyền thuyết thì vào đêm thất tịch ở đây sẽ tổ chức lễ hội đèn lồng rất lớn. Trước mỗi nhà đều treo đèn mẫu đơn đỏ tía, những thiếu nữ chưa lập gia đình sẽ cầm trên tay ngọn đèn nhỏ, đến bờ sông Lương Phán cầu nguyện.

Những người đàn ông chưa lập gia đình sẽ đứng ở hạ lưu sông, tranh nhau chen lấn tranh giành những ngọn đèn nhỏ của cô gái mình ngưỡng mộ trong lòng, đôi khi có xảy ra tranh chấp đánh nhau cũng không có gì lạ.

Bây giờ đường phố đèn mẫu đơn đã được thương nghiệp hóa thành đường dành cho tình nhân. Ngoại trừ chiếc đèn hoa mẫu đơn khổng lồ ở cuối phố thì dọc đường đều là cửa hàng. Chỉ có điều, chắc là vì cho có không khí nên đèn đường hai bên vẫn là đèn hoa mẫu đơn.

Kinh Mịch Ngọc đứng tại giao lộ, lúc Củng Ngọc Quán thúc giục mới rảo bước chân.

Nơi này đã thay đổi so với vài năm trước. Bảng tên của cửa hàng quảng cáo trước kia là biển gỗ kiểu phục cổ, bây giờ cũng đã đổi thành bảng LED hiện đại.

Đường đi không rộng, khoảng bốn mét nên chỉ có thể đi bộ. Ngược lại con đường lát đá vẫn giống như trước đây, tuy bằng phẳng nhưng chính giữa lại có phần lồi lõm.

Củng Ngọc Quán đội nón và khẩu trang, đêm hôm khuya khoắt nên không mang kính râm. Anh ta đi bên trái Kinh Mịch Ngọc, thay cô cản dòng người đi ngược hướng, “Không nghĩ lại có nhiều người đến như vậy.”

Tôn Nhiên không để ý nói một câu, “Cuối tuần.”

Xa xa Củng Ngọc Quán nhìn thấy cái đèn mẫu đơn cực lớn, cánh hoa trắng noãn óng ánh, phát ra ánh sáng trắng lập lờ. “Những bình luận trên mạng đều nói ở đây cầu duyên rất linh. Anh muốn cầu nguyện mong cho nữ thần của anh mau mau xuất hiện.”

Kinh Mịch Ngọc từ khi bước vào con đường này thì bắt đầu im lặng không lên tiếng. Nghe được lời nói của anh ta, cô run run rẩy rẩy ngước mắt nhìn lên.

Ký ức chôn sâu trong đáy lòng như vừa giãy dụa ra khỏi lớp gông xiềng nặng nề.

Thật ra thì một chút cũng không linh nghiệm. Cô đã từng đứng trên con đường này, hướng về phía đèn mẫu đơn quỳ xuống dập đầu ba lần, nhưng kết quả vẫn là công dã tràng.

Cái công dã tràng ấy, đã khiến cô như đã bước qua địa ngục một lần.

Kinh Mịch Ngọc không khống chế được tâm trạng, ánh đèn phản chiếu trong mắt trở nên nhập nhèm, xuyên thấu qua tầng hơi nước, cánh hoa mơ hồ trở thành mấy tầng bóng chồng chéo lên nhau.

Cô trừng mắt nhìn, gương mặt ướt sũng.

Bỗng nhiên có một bàn tay đưa qua, phủ lên mặt cô.

Trên lòng bàn tay là vết chai rất dày, là vết tích của việc huấn luyện lâu năm mà thành.

Tôn Nhiên không cúi đầu, nhìn thẳng về dòng người phía trước, nói, “Lúc trước là Tần Tu Ngọc giúp cô chắn bụi, nhưng bây giờ anh ta không có ở đây nên tôi đành cố gắng giúp cô một chút vậy.”

Có một loại bi thương, thống khổ có thể nuốt chửng cô trong nháy mắt, cho dù chỉ mới một giây trước đó còn đang cười nói vui vẻ.

Kinh Mịch Ngọc nắm chặt bàn tay Tôn Nhiên, kề sát mặt mình, triệt để sụp đổ trong dòng hồi ức về đèn mẫu đơn.

Lòng bàn tay Tôn Nhiên chỉ toàn là nước mắt của cô.

Củng Ngọc Quán lúc này mới kịp phản ứng, cũng không hỏi nhiều mà dùng người che khuất cô, sau đó lại nói chuyện phiếm với Tôn Nhiên, “Đường này nhiều đồ ăn thật đấy! Anh Tôn, anh thích ăn gì?”

Thần sắc Tôn Nhiên vẫn như thường, “Ăn thịt mới no bụng được.”

Củng Ngọc Quán cười cười, “Đương nhiên em sẽ không để anh ăn chay rồi, chỉ là em đang ước chừng lượng chất béo mà thôi.”

Lúc này, Kinh Mịch Ngọc đã bị cảm xúc thống khổ kéo xuống, không cách nào tự đè chúng xuống được, nghẹn ngào lên tiếng. Cô không nghe được Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán đang nói gì, bất cứ thứ gì cô cũng không nghe được.

Thân thể Kinh Mịch Ngọc mềm nhũn.

Tôn Nhiên lập tức ôm eo cô, nhẹ nhàng để cô dựa vào vai mình. Anh nói với Củng Ngọc Quán, “Vận động nhiều hơn đi.”

Tiếng khóc của cô dần lớn hơn.

Củng Ngọc Quán đành phải dựa gần cô hơn chút nữa, hoàn toàn chặn tầm mắt dò xét của người qua đường. Thấy cô thở không ra hơi, cũng sắp không kịp thở nữa, anh ta vội vàng vỗ vỗ lưng cô, dỗ như dỗ em bé, “Đừng nóng vội, đừng nóng vội.”

Những người qua đường thỉnh thoảng hiếu kỳ nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện trên trời dưới đất này.

Một người có dáng dấp rất trẻ, mặt baby, ngũ quan sáng sủa đến mức làm cho người khác không thể dời mắt.

Một người đang đội nón đen, khẩu trang đen che kín mặt, dáng người cao gầy giống như người mẫu.

Hai người họ đang tự nhiên nói chuyện phiếm. Còn người phụ nữ đang được giấu ở giữa thì không thấy rõ được bộ dáng.

Nước sông Lương Phán lẳng lặng chảy xuôi bên cạnh. Ánh sáng đỏ nhạt của đèn đường hoa mẫu đơn bao bọc ba người họ, như phủ một tầng sương mờ.

Có một câu mà ngư dân Vu Âm luôn treo ở cửa miệng, “Thịt heo? Chỉ dành cho người có tiền ăn

mà thôi. Chúng ta không có tiền, chỉ có thể ăn hải sản.”

Củng Ngọc Quán cũng đã quen với Bắc Tú rồi, thèm hải sản đến nhỏ dãi nên đã gọi một nồi cháo gạo nếp.

Cháo hải sản nóng hổi, hải sản tươi roi rói.

Kinh Mịch Ngọc ngồi gần cửa sổ, nghiêng đầu dựa vào thành ghế. Đôi mắt vừa khóc xong càng đỏ hơn nữa, thậm chí còn ẩn chứa sự đau lòng.

Cũng không biết vừa nãy bất thình lình bật khóc có ảnh hưởng gì đến mắt hay không, nhưng đoạn ký ức không thể chạm vào kia như một tảng đá treo lơ lửng, những lúc không cảnh giác thì ngay lập tức sẽ rơi xuống, làm cô trở tay không kịp.

Củng Ngọc Quán gắp một miếng sò đỏ Hokkigai[1] đặt vào chén cô, “Em bồi bổ nhiều hơn chút đi.”

[1] hokkigai-800x600

“Hơi mệt.” Khóc cũng rất hao phí thể lực.

Tôn Nhiên ăn đến rất thỏa mãn, “Ban đêm cô đừng có than đói, tôi sẽ không ra ngoài ăn khuya với cô đâu.”

Phòng bao yên tĩnh hơn ở đại sảnh rất nhiều. Cô hít hít mũi, “Hình như là bị sổ mũi rồi.”

“Cô ác cũng vừa phải thôi.” Củng Ngọc Quán vốn muốn thả con nghêu vào trong chén Kinh Mịch Ngọc, bỗng nhiên đôi đũa lại chuyển hướng sang phía Tôn Nhiên.

Sau đó, anh ta đưa khăn tay tới.

Kinh Mịch Ngọc xì mũi, tiếng nước mũi vang lên rất rõ ràng.

Tôn Nhiên đang mút tôm, sắc mặt thay đổi, “Cô có ác quá hay không vậy?”

Kinh Mịch Ngọc nói, “Nếu có ngày hai người gặp chuyện thương tâm thì tôi cũng sẽ dâng hiến tấm thân cho mấy người ôm ấp.”

Củng Ngọc Quán dùng mu bàn tay che mặt lại, “Chỉ cần thu nước mũi của em vào thì anh đã rất biết ơn rồi.”

Cô nấc một cái.

“Kinh Mịch Ngọc.” Giọng nói của Tôn Nhiên lạnh lẽo, “Nếu cô còn làm tôi buồn nôn nữa thì tôi sẽ ngay lập tức ném cô ra đường.”

“Được rồi, đã lau sạch sẽ rồi.” Cô ném khăn tay đi, nhìn Củng Ngọc Quán đang gắp thức ăn cho mình.

Anh ta đã tháo khẩu trang, gương mặt ẩn dưới nón rất tinh xảo, so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn.

Trái tim xao động của cô lại nhảy thình thịch, “Hai người muốn đổi phòng với tôi không?”

“Không muốn.” Hai vị soái ca trăm miệng một lời cự tuyệt.

“Quang cảnh của phòng tôi cực kỳ đẹp.”

“Không muốn.”

“…” Rõ ràng hai con gà con này ăn ý như thế, sao không yêu nhau luôn đi?

Còn Yến Ngọc và Giản Dự nữa.

Trong đầu cô xuất hiện một khung cảnh.

Yến Ngọc nở nụ cười điên đảo chúng sinh, nhẹ nhàng cởi cà vạt và cúc áo của Giản Dự, lại mị hoặc hỏi một câu, “Muốn làm với tôi không? Hửm?”

Trời móa! Tim cô bỗng nhiên đập thình thịch.

“Kinh Mịch Ngọc.” Tôn Nhiên cảnh cáo cô, “Không nên cười hèn hạ như vậy.”

Lúc về khách sạn, Kinh Mịch Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi, “Hai người không muốn tham quan phòng tôi xíu hả?”

Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán căn bản không thèm để ý đến cô.

Kinh Mịch Ngọc vịn cửa phòng, nhìn bóng lưng đĩnh đạc của họ một hồi lâu thì mới thu tầm mắt lại.

Kinh Mịch Ngọc chuẩn bị đi tắm thì thấy Củng Ngọc Quán nhắn WeChat tới, “Bạn của người đại diện của anh mới đưa qua chút trái cây, đợi anh lau khô tóc xong sẽ đem qua cho em.

“Để tôi xuống lấy.” Cô mới nhớ hôm nay có mua hai bình rượu mật đào ở cửa hàng giá rẻ nhưng quên đưa cho hai người họ.

Kinh Mịch Ngọc ra khỏi phòng, nhìn thấy một người phụ nữ mặc đầm kẻ sọc đang đứng ngay góc cua, hết nhìn đông lại nhìn tây.

Cô không để ý, lên lầu gõ cửa.

Người mở cửa là Củng Ngọc Quán. Anh ta mặc một bộ áo choàng tắm tơ tằm màu trắng, khăn phủ lên mái tóc vẫn còn ẩm ướt. Củng Ngọc Quán chỉ chỉ mấy cái túi trên bàn, “Có vài túi, em thích gì thì lấy về ăn.”

“Được.” Kinh Mịch Ngọc bước vào.

Lúc này, điện thoại của Củng Ngọc Quán vang lên. Một tay anh ta cầm điện thoại, một tay cầm khăn lau tóc. Những giọt nước nhẹ nhàng bắn tung tóe, thần thái mỹ nam thập phần đẹp mắt.

Kinh Mịch Ngọc cười cười thưởng thức vài giây mới bỏ bình rượu mật đào xuống, vẫy tay với anh ta.

Củng Ngọc Quán nhìn qua. Kinh Mịch Ngọc dùng khẩu hình nói với anh ta, “Tôi mua, không có độc.”

Anh ta gật đầu với cô, vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Kinh Mịch Ngọc chọn vài loại trái cây, sắp gọn trong một túi rồi quay người đi ra.

Vừa quay lại đã chạm mặt Tôn Nhiên. Từ lâu anh ta đã tập boxing nên đã quen để trần thân trên, chỉ mặc một cái quần đùi.

Nhìn thấy khung cảnh này, Kinh Mịch Ngọc oán niệm đấm vào bức tường trắng kia.

Chỉ có điều, hai người đàn ông này, một người mặc áo choàng tắm tơ tằm, hở nửa lồng ngực, một người hào phóng lộ ra cơ ngực, cơ bụng, cơ bắp tay.

Bốn bỏ lên năm, gà mẹ như cô cũng coi như đã thỏa mãn.

“Đừng đấm nữa.” Giọt nước vẫn chưa khô chảy dọc xuống theo cơ bắp của Tôn Nhiên, “Về nghỉ ngơi sớm chút, mắt cũng sưng to hệt như quả đào rồi.”

“Tôi đi nhé! Hai bình rượu mật đào đó tôi mới mua ở dưới cửa hàng giá rẻ, hàng nhập khẩu Nhật Bản, có chút cồn, tặng anh với Củng Ngọc Quán đó!” Kinh Mịch Ngọc vừa nói xong thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Cô thuận tay mở ra.

Hai người đàn ông đang đứng bên ngoài nói, “Chúng tôi vừa nhận được báo cáo, nghi án ở phòng này đang có hoạt động mua bán dâm.”

HẾT CHƯƠNG 23


Xoài: Xin thân tặng Mịch Ngọc của chúng ta danh hiệu cô gái đen nhất năm 2018 =))))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện