KSCN – Chương 24
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
Bị hâm à?
Kinh Mịch Ngọc hối hận vì mình cứ như vậy mà mở cửa.
Có điều chỉ trong chớp mắt cô đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồng phục khách sạn, cầm chuỗi thẻ phòng trong tay.
Xem ra cho dù cô không ra mở cửa thì đối phương cũng sẽ phá cửa mà vào.
Kinh Mịch Ngọc đã có tính toán trong lòng.
Hai người đàn ông trước mặt này tuổi cũng không lớn lắm, khoảng trên dưới ba mươi tuổi.
Người bên trái mặc áo khoác màu đen, đầu đinh gọn gàng, hai mắt sáng ngời có thần.
Người bên phải mặc áo khoác màu lam, quần jean, tóc hơi dài.
Bộ thường phục cộng với câu nói trước đó của hai người họ đều không thể chứng minh được thân phận của mình.
Kinh Mịch Ngọc cười mỉm, tuy lễ phép nhưng lại mang ý hoài nghi, “Hai vị là?”
Anh ta lấy giấy chứng nhận từ trong áo khoác ra, “Cảnh sát.” Vừa đưa ra một giây thì đã rút lại.
“Ơ!” Cô đưa tay cản, “Đồng chí cảnh sát, ngay cả một chữ tôi còn chưa nhìn rõ mà.”
Anh ta lại lần nữa rút thẻ ra khỏi áo khoác.
Kinh Mịch Ngọc giả bộ như bị cận thị, tiến lại gần, “À, ra là giấy chứng nhận cảnh sát là thế này.”
“Đúng vậy.” Áo khoác lam kéo căng khóe môi dày, nhìn nghiêm túc hơn áo khoác đen rất nhiều. “Chào cô, chúng tôi vừa được báo án, xin hãy phối hợp.”
Cô gật gật đầu, cười cười, “Nếu bị báo án sai thì bọn tôi có bị bắt giam không?”
Áo khoác đen và áo khoác lam liếc nhau một cái. Áo khoác lam gật gật đầu, lặp lại nói, “Cô à, xin phối hợp.”
Thế là Kinh Mịch Ngọc nhường đường.
Người mặc áo khoác đen đi vào trước. Mũi anh ta hít hít mùi trong phòng hai lần.
Trong không khí thoang thoảng mùi táo, chính là từ mấy túi hoa quả để trên bàn kia.
Mắt anh ta hệt như chim ưng.
Có hai người đàn ông trên ngồi trên cùng một cái giường, trong tay cầm bộ bài poker. Quần áo của họ rất chỉnh tề, cúc áo, khóa kéo che kín kẽ, nét mặt bình thản, lắng đọng sự cấm dục. Chỉ có một chút không hài hòa chính là tóc của bọn họ vẫn còn ướt, mỗi người một tai cắm cùng một cái tai nghe. Một bên đánh bài, một bên cùng nghe nhạc.
Người đàn ông so với phụ nữ còn đẹp hơn kia là người đầu tiên có phản ứng. Anh ta bỗng nhiên tháo tai nghe xuống, giọng nói rất không vui, “Mấy người là ai?”
Sau đó, người có gương mặt baby cũng tháo tai nghe xuống.
Anh ta lại móc giấy chứng nhận từ trong áo khoác, “Cảnh sát, kiểm tra phòng.”
Củng Ngọc Quán trước tiên là sững sờ, sau đó lại cười, “Thì ra là đồng chí cảnh sát, anh cứ tự nhiên. Phối hợp với cảnh sát là nghĩa vụ của công dân, cứ tự nhiên.”
Người mặc áo khoác lam dò xét gương mặt của Kinh Mịch Ngọc, ngoại trừ mắt có hơi đỏ thì những ngũ quan khác cũng không có gì bất thường.
Anh ta nhìn về hướng nhà vệ sinh, hơi nước ở bên trong vẫn chưa tiêu tán hết, “Phiền mọi người trình ra chứng minh nhân dân.”
Kinh Mịch Ngọc cũng vào theo, “Tôi chỉ tới chơi, chứng minh nhân dân của tôi để ở gian phòng lầu dưới.”
Áo khoác lam quay đầu, “Vậy tôi xuống lấy với cô.”
Kinh Mịch Ngọc gật đầu đồng ý, cùng áo khoác lam ra khỏi phòng.
Lúc đi tới chỗ góc của ở hành lang thì cô lại gặp được người phụ nữ đầm kẻ sọc kia, bên người cô ta giờ có thêm một cái túi lớn đeo chéo đựng hành lý của đàn ông. Mũi khoằm, môi dày, chân mày bên cao bên thấp.
Kinh Mịch Ngọc không thể không nhìn thêm vài lần.
Đầm kẻ sọc quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn cô.
Sự nghi ngờ trong lòng Kinh Mịch Ngọc càng sâu hơn. Lúc cô đi ra thì đầm kẻ sọc đang ở lầu dưới, bây giờ cô ta lại lên lầu.
Thời điểm bước vào thang máy, Kinh Mịch Ngọc nhìn bóng hình màu lam phản chiếu từ mặt kính, bỗng nhiên hiểu rõ, việc này là nhắm vào Củng Ngọc Quán.
Tội mua bán dâm tập thể là chỉ những tập thể tụ tập từ ba người trở lên, có hành vi tự nguyện mua bán dâm, xâm phạm trật tự công cộng.
Nhưng khi đóng cửa lại thì cũng chẳng làm phiền được đến ai, mà cũng không có ai rảnh rỗi đi báo cảnh sát như vậy. Trừ khi là có ý đồ khác.
Truyền thông sẽ cắt câu lấy nghĩa, vì để thu hút người đọc nên không biết sẽ viết đến mức nào. Chỉ cần một cái miệng cũng đã đủ để tung tin đồn nhảm, chỉ sợ đến lúc đó, Củng Ngọc Quán có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan ức.
Áo khoác đen đi vòng quanh phòng hai lần.
Giường nệm chỉnh tề, không thấy áo mưa hay chất lỏng mập mờ nào. Nói cách khác là không có chứng cứ.
Anh ta lại lần nữa xì xào bàn tán với áo khoác lam vài câu rồi xin lỗi rời đi.
Lúc họ vừa rời đi thì Kinh Mịch Ngọc lập tức đi khóa cửa, rồi vén tấm rèm cửa kín kẽ ra một chút xíu.
Tòa nhà đối diện hơi thấp nên khả năng bị rình xem là không lớn.
Cô lại kéo màn cửa lại thật kín mới nói, “Có thể trên hành lang có camera.”
Củng Ngọc Quán không có chút nào ngoài ý muốn, dựa vào giường, bắt chéo hai chân, “Tôi đã đoán được.” Liên quan đến hai từ ‘báo án’ này, cộng thêm tội danh tràn ngập cảm giác mập mờ này, anh ta liền có trực giá là người bí ẩn kia.
“Làm sao bây giờ?” Kinh Mịch Ngọc lần này thật sự u sầu.
Củng Ngọc Quán mỉm cười, “Hẳn là sẽ chẳng ai tin ba người chúng ta chỉ thuần khiết đánh bài poker thôi.” Những người bát quái thường chỉ tin vào sự phán đoán của mình. Cho dù có cảnh sát đứng ra làm sáng tỏ thì họ cũng sẽ cảm thấy đó là lời nói dối.
“Thừa dịp dư luận vẫn chưa có gì thì đè tin tức này xuống đi.” Những lá bài poker trong tay Tôn Nhiên bay múa một cách có trật tự.
Kinh Mịch Ngọc tán thành, “Hay anh kêu bộ phận quan hệ xã hội của công ty quản lý tranh thủ thời gian ra tay đi.”
Củng Ngọc Quán lại lắc đầu, “Công ty của anh không được.”
Cô kinh ngạc, “Hả?”
“Trước kia có không ít công ty lớn muốn ký kết với anh, nhưng điều khoản lại quá nhiều, anh không thích nên đã cự tuyệt hết.” Củng Ngọc Quán giải thích, “Tài nguyên của công ty tôi đang ký chỉ ở mức trung bình, nếu thật sự làm lớn chuyện thì bộ phận quan hệ xã hội của bọn họ cũng không xử lý được.”
Kinh Mịch Ngọc càng kinh ngạc hơn, “Chuyện này mà anh cũng tùy hứng được à?”
“Anh càng để tâm tới sự tự do của mình hơn.” Ánh mắt của Củng Ngọc Quán hơi u ám, “Hồi nãy em thấy ai ở ngoài kia?”
“Một người phụ nữ và một người đàn ông.”
“Nghe nói người đưa bánh kem là người lẫn trong nhóm fan nữ của tôi.” Anh ta rũ mắt, lẳng lặng như đang suy nghĩ điều gì.
Tôn Nhiên cất bài poker vào hộp giấy, sau đó bóc một nắm hạt dưa, bắt chước Củng Ngọc Quán dựa người vào thành giường.
Củng Ngọc Quán nhắc nhở nói, “Đây là giường ngủ của em, đừng để khắp nơi chỉ toàn vỏ dưa nát.”
Tôn Nhiên cắn hạt dưa, đột nhiên hỏi, “Yến Tị còn ở Vu Âm không?”
Kinh Mịch Ngọc biết đây là hỏi cô, khẽ gật đầu. Yến Ngọc và cô vừa mới tách ra chưa được vài tiếng.
“Nếu thật sự không được thì nhờ anh ta hỗ trợ đi.” Tôn Nhiên rất tán thưởng khả năng ngoại giao của Yến Ngọc, “Anh ta có rất nhiều, mấy chuyện quan hệ xã hội kiểu này chỉ là chuyện nhỏ.”
“Ừm.” Lúc này, trong đầu Kinh Mịch Ngọc như có ý tưởng gì. Cô cắn cắn môi dưới, cố gắng bắt giữ suy nghĩ vừa xẹt qua.
Tôn Nhiên cầm điện thoại lên, bấm số Yến Tị.
Kinh Mịch Ngọc vỗ trán một cái, đột nhiên nghiêng người bò về phía Củng Ngọc Quán. Cô nhìn từ cổ anh ta, xuống lồng ngực, eo nhỏ, lại đến cặp chân dài.
Cô cúi người đến sát hơn nữa, duỗi tay ghì chặt đầu anh ta, quan sát mặt mày của Củng Ngọc Quán trong cự ly gần.
Cặp mắt này của Củng Ngọc Quán rất đẹp, hệt như ánh đèn, như có thể nhìn thấy cả một bầu trời đầy sao trong mắt. Còn bên trong con ngươi của cô lại chỉ còn tia ánh sáng nhạt quạnh quẽ.
Ánh mắt chăm chú của cô dọa anh ta sợ hãi, “Cho dù bị khống chế, thì cũng đừng phạm phải tội danh đó mà!”
“Tôi có cách rồi!” Kinh Mịch Ngọc cười xán lạn.
Lần này Yến Ngọc về nhà, cũng không biết Lý Song Anh bị cái gì kích thích mà bồi bổ anh liên tục, như muốn bồi bổ hết tất cả dương khí suốt đời anh cho thật vĩ tráng.
Ngoài mặt Yến Ngọc nhận lời nhưng sau đó vừa quay người đi thì đã đổ sạch.
Đêm nay không biết anh nhớ đến gì mà trong lòng lại hơi xúc động.
Cũng không hẳn là mãnh liệt đến mức không thể nào nhịn được, nhưng sau khi tính toán thời gian thì Yến Ngọc nghĩ cũng đã nên phóng thích rồi. Thế là anh vào phòng tắm an ủi một lần.
Trong đám bạn bè của Yến Ngọc có vài người nói: “tự xử” rất xấu hổ.
Nhưng Yến Ngọc từ trước đến giờ không so đo những thứ này.
Khi anh coi trọng kết quả thì sẽ không quan tâm đến quá trình. Còn nếu anh hưởng thụ quá trình, thì kết quả lại trở nên không quan trọng.
Sau khi tắm xong, Yến Ngọc không choàng khăn tắm, trần như nhộng bước ra ngoài. Vai rộng eo
[1]: Hõm Apollo – hay hõm Vệ nữ (Apollo/ Venus hole) là một thuật ngữ để chỉ hai điểm lún sâu rất rõ và đối xứng ngay phần thắt lưng, tại khớp nối giữa các xương vùng chậu. Trực quan hơn, 2 hõm này nằm ở sau lưng, ngay phía trên vòng 3 vài phân.
Hôm bữa mình vừa search được bài khá thú vị về tác dụng của hai cái hõm này, ừm thì khuyến khích mọi người ấn vào đây xem, chắc cũng có liên quan đến truyện đó.
Yến Ngọc châm điếu thuốc, thở ra một vòng khói rồi mới cầm khăn lau người.
Ngay lúc này điện thoại vang lên, là Tôn Nhiên gọi. Yến Ngọc nhận điện, “Alo.”
Tôn Nhiên nói, “Yến Tị, tôi muốn nhờ cậu giúp một việc.”
“Nói đi.” Yến Ngọc vắt khăn lau trên vai, tay kẹp điếu thuốc.
“Tôi có một người bạn, đang gặp chút phiền phức.”
Phản ứng đầu tiên của Yến Ngọc là hỏi, “Kinh Mịch Ngọc?”
“Không phải, là một người bạn khác của tôi, đang là một người dẫn chương trình trên mạng, cũng có chút danh tiếng. Lần này cậu ta tới Vu Âm —” Tôn Nhiên bị Kinh Mịch Ngọc nhẹ nhàng đá mấy cái.
Cô nhỏ giọng nói, “Thời gian cấp bách, bớt vài câu khách khí đi.”
Yến Ngọc mơ hồ nghe được thanh âm của cô, nở nụ cười, “Có chuyện gì?”
Tôn Nhiên đang muốn nói chuyện thì lại bị Kinh Mịch Ngọc đá một cái. Anh ta không kiên nhẫn ném điện thoại ra ngoài, “Cô nói chuyện với anh ta đi.”
Kinh Mịch Ngọc tranh thủ thời gian nhặt điện thoại lên, áp vào tai, “Yến Tị, là tôi.”
“Tôi biết là cô.” Yến Ngọc dập điếu thuốc, cầm khăn nhẹ nhàng xoa hạ thân, “Chuyện gì? Muốn tôi giúp thế nào?”
Kinh Mịch Ngọc nói với anh kế hoạch của mình.
Yến Ngọc nhớ lại bố cục của khách sạn kia, “Số phòng của bạn cô là số mấy?”
Kinh Mịch Ngọc nói với anh.
“Được.” Yến Ngọc thay quần áo, đem theo một sợi dây thừng leo núi, sau đó đi ra bằng cửa hông.
Xe của anh vừa rời khỏi trang viên nhà họ Yến thì chạm mặt xe thương vụ của Yến Phong Hoa.
Tốc độ của chiếc xe thương vụ lập tức chậm lại, cửa sổ bên trái phía sau xe được hạ xuống.
Gương mặt của Yến Phong Hoa lộ ra từ cửa sổ xe, “Đã trễ thế như vậy còn đi đâu nữa?”
Yến Ngọc cười phóng đãng, “Tìm phụ nữ.” Anh không nói dối, bất quá ý tứ trong lời nói này ba anh và anh hiểu không giống nhau mà thôi.
Yến Phong Hoa lắc đầu, bấm cửa sổ xe lên, xe hai cha con lướt qua nhau.
Kinh Mịch Ngọc đợi khoảng hai mươi phút thì nhận được điện thoại của Yến Ngọc.
Anh nói, “Tắt đèn phòng đó đi.”
“Hả?”
Yến Ngọc không giải thích, “Tắt đèn.”
“Được.” Cô che microphone, quay đầu nói, “Tôn Nhiên, tắt đèn đi.”
Tôn Nhiên liên tục tắt từng chốt đèn, cả căn phòng rơi vào bóng tối.
Kinh Mịch Ngọc nghe Yến Ngọc nói, “Mở cửa sổ ra.”
Cửa sổ lớn thế này chỉ có thể mở được một cánh. Cô mở cửa sổ ra 90 độ, nhìn thẳng về phía trước. Ánh đèn vẫn còn lập lòe trên tòa cao ốc, chứng tỏ vẫn còn có người đang ở lại tăng ca.
Thật ra, cô không thích cảm giác nhìn xuống phía dưới. Thỉnh thoảng khi nhìn vài lần, cô vẫn luôn lo sợ sẽ có một giây phút nào đó, bản thân sẽ rơi xuống, rơi thẳng xuống địa ngục.
Yến Ngọc bổ sung, “Nhìn lên trên.”
Cô thò đầu ra, vừa ngẩng lên đã thấy Yến Ngọc.
Gió đêm khá mạnh, tóc của cô bị thổi bay trước mặt.
Yến Ngọc đang ngồi trên bệ cửa sổ phía trên, vẫn dùng di động nói chuyện với cô, “Mấy căn phòng trên dưới trái phải tôi đã mua hết, chỉ có điều, căn phòng này là chỗ dễ nhảy nhất.”
Một tay cô vén mấy sợi tóc rối bời trên mặt, “Sao anh không đi cửa chính?”
“Bởi vì đi kiểu này khá là ngầu.”
“…” Bị hâm à?
“Nếu như là buổi sáng thì tôi cũng không cần phải bày ra mấy cái này. Nhưng bây giờ bốn phía đều không có ánh sáng, quá mờ, vì để tránh cho việc hộ hoa sứ giả không được thành công, ngược lại còn khiến sự việc nhão nhét thành một bãi bùn thì tốt nhất vẫn là đặt sự an toàn lên hàng đầu.” Anh khóa chặt nút thắt an toàn, cất điện thoại vào túi, “Được rồi, tôi xuống đây.”
Kinh Mịch Ngọc vội vàng rụt người trở về phòng.
Yến Ngọc xoay người, nhảy xuống bệ cửa sổ.
Anh nửa ngồi, trên mặt đều là bóng đen, khúc xạ từng lớp rõ ràng. Xương lông mày cao, hốc mắt cơ hồ biến thành bóng đen, rượu hoa đào như chìm xuống đáy bình[2].
[2]: Mắt của Yến Ngọc từng được Cháo ví như rượu hoa đào (chương 16).
Gió lớn cuốn một góc màn cửa lên, bay phấp phới ra ngoài cửa sổ, lay động trùm lên phía sau Yến Ngọc, giống như áo choàng khoác lên vai anh.
Kinh Mịch Ngọc giật mình.
Anh gỡ khóa an toàn, cúi người bước vào.
Lúc này, Tôn Nhiên bật cái đèn đặt dưới đất trước cửa sổ.
Kinh Mịch Ngọc nhìn thấy, thứ mà chùm sáng chiếu vào chính là đôi môi mỏng bạc tình, nặng ham muốn của Yến Ngọc, khi mỉm cười khóe môi căng ra.
Anh nói, “Thấy được ánh mắt kinh diễm đến mức này của cô cũng không uổng công tôi giày vò bản thân một phen.”
HẾT CHƯƠNG 24
Xoài: Hết rồi =)))) Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ ????