KSCN – Chương 25
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
“Tôi nghèo, chỉ có thể sưu tập bạn trai thôi.”
Yến Ngọc đóng cửa sổ, kéo rèm cửa lại.
“Vất vả cho anh rồi.” Tôn Nhiên mở một cái đèn khác lên.
Gian phòng sáng trưng, Yến Ngọc nhìn Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán một chút.
Củng Ngọc Quán nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào Yến Ngọc.
Tôn Nhiên bình tĩnh ngồi trên giường, chỉ chỉ Củng Ngọc Quán, “Củng Ngọc Quán, là người bạn tôi đã nói với anh.”
Ý định của Tôn Nhiên là muốn làm phai nhạt bớt quan hệ nam nữ hỗn loạn của Kinh Mịch Ngọc, nhưng bản thân cô lại rất đắc chí, bốn ngón tay gập lại, lòng bàn tay hướng lên trên, cánh tay duỗi về phía trước, lại còn bổ sung thêm thân phận của Củng Ngọc Quán, “Là bạn trai thứ sáu của tôi.” Lại hướng về phía Tôn Nhiên, “Là bạn trai thứ mười của tôi.” Cô cười hì hì nhìn Yến Ngọc, “Thế nào? Đều rất đẹp trai đúng không?”
Yến Ngọc cười, “Cũng không tệ, ánh mắt rất tốt.”
Kinh Mịch Ngọc không thấy nửa phần thất sắc nào trên mặt anh, cảm thấy không thú vị chút nào. Cô nói với Củng Ngọc Quán, “Vị này, giang hồ đều gọi là Yến Tị, là bạn của tôi và Tôn Nhiên.”
Lúc đầu Củng Ngọc Quán có cảm giác rất kỳ quái, những người đàn ông đẹp trai bên người Kinh Mịch Ngọc trong tên nhất định phải có chữ Ngọc. Nếu không có chữ Ngọc thì cô căn bản ngay cả đi kết giao cũng lười. Anh ta cảm thấy rất bất ngờ, thế mà hai chữ Yến Tị lại không có chữ Ngọc.
Chỉ có điều, một giây sau Kinh Mịch Ngọc lại bổ sung, “Tên thật là Yến Ngọc.”
Lúc này Củng Ngọc Quán mới thu liễm lại sự kinh ngạc.
Kinh Mịch Ngọc đặt mông xuống ghế sofa, “Kế hoạch của tôi mọi người đều hiểu hết rồi đúng không? Tôi sẽ liên hệ với một người bạn làm truyền thông ở Vu Âm, để cậu ta châm ngòi thổi gió.”
Yến Ngọc, “Hiểu rồi, tất cả đều nghe theo cô.”
Tôn Nhiên, “Ừm.”
Củng Ngọc Quán lột vỏ quýt, “Tiền đồ của anh đều nhờ cả vào em đó!”
Bọn họ tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng thật ra trong lòng đều biết kế hoạch này có chỗ thiếu sót. Chỉ có điều thấy cô có kinh nghiệm yêu đương đến vậy nên tùy cô thôi.
Hơn nữa, sơ sót cũng có thể sửa đổi bất cứ lúc nào.
Ví dụ như, việc Yến Ngọc nhảy vào từ cửa sổ, Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán đều hiểu không chỉ đơn giản là để ngầu như lời anh nói.
Kinh Mịch Ngọc cũng trong chớp mắt bừng tỉnh, hiểu ra.
Cô ném nón của Củng Ngọc Quán cho Yến Ngọc, “Nếu anh nói sớm bản thân có sở thích giả vờ ngầu như thế thì tôi cũng chẳng cần phải vắt hết óc suy nghĩ cách để anh thoát khỏi tên biến thái bí ẩn kia.”
Yến Ngọc chụp lấy, “Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng, tôi làm thế chỉ để đổi lấy sự kinh diễm trong chốc lát của cô hả?”
Kinh Mịch Ngọc “hứ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn ba người đàn ông đẹp trai nhưng khí chất khác nhau trước mặt, lẩm bẩm một câu, “Một mỹ nữ và ba tên gay.”
Một khi tin tức bát quái đã bị khơi lên, truyền đi, oanh tạc thì sẽ không tránh khỏi từ tò mò, dòm ngó từ phía công chúng.
Nếu như mất đi loại tâm lý này của người xem thì có ai rảnh mà nằm vùng trước cửa phòng của nhân vật công chúng mấy tiếng đồng hồ chứ.
Người có mũi ưng, môi dày, lông mày bên cao bên thấp này, Kinh Mịch Ngọc nói là nhà báo, nhưng thật ra phải nói chính xác là chó săn.
Với hắn ta mà nói, đám chó săn, quần chúng bát quái thích ăn dưa, người nổi tiếng, thật ra chỉ như một vòng tròn. Bên trong vòng tròn này, không có ai là cao quý hơn ai cả.
Hắn ta hỏi đầm kẻ sọc, “Sao cô biết Sơn Điện Pha và một nam một nữ kia có mối quan hệ mập mờ?”
Sơn Điện Pha là nghệ danh của Củng Ngọc Quán, công chúng chỉ biết anh qua cái tên này.
Còn cái tên Củng Ngọc Quán này, chỉ có những người từng ký hợp đồng với anh mới biết.
Cô gái đầm kẻ sọc có tóc mái cắt ngang trán khá dày, che khuất ánh mắt oán độc của cô ta, “Ba người họ ôm nhau ở ngay đèn đường phố hoa mẫu đơn, hai người đàn ông ôm một người phụ nữ, đúng là mắc ói muốn chết!” Cô ta nói xong lời cuối cùng thì nghiến răng nghiến lợi.
Trong mắt tên chó săn lóe tinh quang, “Có chứng cứ không?”
Đầm kẻ sọc ngay lập tức móc điện thoại di động ra, “Tôi có chụp, hơi xa nên độ phân giải tương đối kém. Nhưng tôi đã thấy rất rõ ràng, người phụ nữ kia trái ôm một người, phải ôm một người, ngay trên đường cái, chửi cô ta là dâm phụ cũng còn nhẹ.”
Hắn ta nhìn thoáng qua ảnh chụp.
Hơi mờ, chỉ có thể nhìn ra được thân ảnh của hai người đàn ông, còn người phụ nữ đã hoàn toàn bị khuất.
Hắn ta nói, “Lúc cảnh sát kiểm tra phòng tôi có chụp lén mấy tấm hình. Hai nam một nữ bị điều tra về hành vi mua bán dâm, có một người trong đó đúng là Sơn Điện Pha. Nếu lên tiêu đề thì chắc chắn sẽ thu hút được không ít người xem đâu!” Còn về phần kết quả điều tra là đúng hay sai, thì có ai thèm quan tâm đâu.
Nghe hắn ta nói như thế, trong lòng đầm kẻ sọc giằng co, “Chúng ta phải làm đến mức này sao? Chỉ cần tung ảnh chụp lúc kiểm tra phòng thôi không đủ à?”
“Không đủ.” Ánh mắt của tên chó săn không rời khỏi cửa phòng, “Vừa nãy cảnh sát đã bứt dây động rừng, chắc chắn người phụ nữ kia sẽ về lại phòng cô ta. Nhà báo như bọn tôi làm việc quan trọng nhất là đến nơi đến chốn, chỉ có ảnh chụp cô ta đi vào thôi thì không đủ, còn phải có được ảnh chụp và thời gian cô ta đi ra.”
Đầm kẻ sọc không hiểu nhiều về cái nghề này nên cũng không lên tiếng nữa.
Hắn ta giấu camera ẩn trên giàn hoa đặt ở hành lang, ống kính ngay đối diện cửa phòng của Củng Ngọc Quán.
Sau khi điện thoại của anh ta kết nối thành công với camera, anh ta và đầm kẻ sọc bước vào một gian phòng trong khách sạn.
Ánh mắt của anh ta vẫn như cũ dừng lại ngay trên màn hình điện thoại di động.
Đầm kẻ sọc đứng ngồi không yên.
Không biết qua bao lâu, hắn ta nghiêng mắt nhìn cô ta một lát, “Tôi đi vệ sinh, cô thay tôi canh thật kỹ một lát, đừng bỏ qua cảnh tượng lúc người phụ nữ kia đi ra.”
Đầm kẻ sọc gật gật đầu, cầm điện thoại.
Tên chó săn vừa rửa tay xong thì nghe cô ta la lên, “Ra rồi! Ba người họ ra rồi!”
Anh ta vội vàng lao ra.
Trên màn hình điện thoại là hình ảnh hai nam một nữ cùng bước ra khỏi phòng.
Củng Ngọc Quán đã thay một cái áo hoodie rộng thùng thình và quần thể thao. Chỉ có cái nón đen và khẩu trang là vẫn không thay đổi.
Tên chó săn dán người vào cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy hành động của ba người họ.
Trong lòng hắn ta thầm đếm thời gian, sau đó mở cửa ra ngoài.
Ba người kia cũng bước vào thang máy.
Củng Ngọc Quán, người trước đó vẫn không có hành động tiếp xúc thân mật gì với người phụ nữ kia bỗng nhiên khoác vai, nghịch tóc cô ta.
Tên chó săn cười lạnh, “Xem ra sau khi cảnh sát rời đi cũng đã chơi qua một lần nên mới thế này.”
Tin hot!
3P!
Chỉ riêng hai cái tóm tắt này đã hấp dẫn được ít nhiều người nhấp vào.
Sau khi ba người đi xuống dưới, tên chó săn vội vàng ấn nút thang máy đi theo.
Đầm kẻ sọc lúc này mới từ trong phòng chạy ra.
Anh ta bấm nút đóng cửa, la to, “Tôi đi xuống trước, cô chờ chuyến sau đi.”
Xuống đến lầu một, cửa thang máy vừa mở thì tên chó săn đã ngây ngẩn cả người.
Ở đại sảnh có không ít phóng viên giải trí đang tụ tập, chặn đường đi của hai người nam một người nữ.
Giữa những tiếng ồn ào, tên chó săn nghe thấy một giọng nữ sắc bén hỏi, “Sơn Điện Pha, nghe nói giữa ba người có mối quan hệ không đứng đắn, còn bị cảnh sát đến kiểm tra phòng sao?”
Hắn ta mắng một câu thô tục.
Khóe mắt Kinh Mịch Ngọc vừa liếc qua đã thấy được hắn ta, cười thầm trong lòng, sau đó bày ra dáng vẻ giả bộ như không hiểu gì, nói với người phụ nữ có giọng bén nhọn ban nãy, “Mọi người là ai thế?”
Người phụ nữ đó không để ý đến Kinh Mịch Ngọc, chuyển hướng sang người đàn ông che khuất mặt dưới cái nón đen, “Sơn Điện Pha, anh có thể giải thích một chút không?”
“Tôi phải giải thích cái gì?” Người đàn ông ngẩng đầu lên, lộ ra cặp chân mày hình kiếm và đôi mắt đào hoa.
Giọng sắc bén sửng sốt một lát, “Sơn Điện Pha?”
Người đàn ông cởi nón ra, nhẹ nhàng nghiêng mắt nhìn cô ta, “Cô nói ai?”
Bầu không khí nhốn nháo trở nên yên tĩnh.
Mặt mày Củng Ngọc Quán rất thanh tú, không giống như người đàn ông trước mặt này.
“Mọi người nhận nhầm người rồi sao?” Người đàn ông gạt gạt tóc, “Huống hồ, nếu cảnh sát đã điều tra ra được gì thì ba người bọn tôi còn có thể đứng ở đây à?”
Một người đàn ông nhỏ giọng phàn nàn, “Bọn tôi rõ ràng đã nhận được thông báo về tin giật gân của Sơn Điện Pha mà.” Báo hại anh ta phải bật dậy khỏi giường.
Hai tay Yến Ngọc đút túi, bước ra ngoài, “Xin cho qua.”
Nhóm nhà báo lục đục lui lại, chừa cho bọn họ một lối đi.
Kinh Mịch Ngọc nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái, theo chân họ bước ra khỏi khách sạn.
Tôn Nhiên đi ngay theo sau.
Nhóm chó săn kêu gào ỏm tỏi. Vốn nói là
Tên chó săn nghiến răng nghiến lợi với đầm kẻ sọc.
Lúc trước rõ ràng người phụ nữ đầm kẻ sọc kia đã đồng ý tiết lộ cho hắn một tin tức động trời, độc nhất vô nhị. Thế mà bây giờ rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Những người vừa bước ra là ai?
Nhưng mà tại sao người đàn ông đó lại không phải là Sơn Điện Pha?
Không phải là Sơn Điện Pha thì hắn chầu chực ở đây nãy giờ làm cái quái gì?
Cũng ngay lúc này, đầm kẻ sọc bước ra từ thang máy.
Thế trận ồn ào khiến cho cô ta giật nảy mình, giữ chặt tay chó săn hỏi, “Chuyện này là sao?”
Hắn ta hất tay cô ta ra, “Chuyện là sao? Tôi còn muốn hỏi cô chuyện này là sao nữa kìa? Người đó căn bản không phải là Sơn Điện Pha, chỉ là một người thích đội nón đeo khẩu trang giống cậu ta mà thôi.”
Đầm kẻ sọc luống cuống, “Không thể nào! Tôi đã bám đuôi theo anh ta rất lâu, không thể nào nhìn nhầm được.”
“Nhưng sự thật là cô đã nhìn nhầm.” Tên chó săn cười lạnh một tiếng, “À phải rồi, báo án giả là phạm pháp. Cô tự xem mà giải quyết cho tốt đi.”
Anh ta nói xong thì quay người rời khỏi.
Đến khi ngồi vào trong xe thì Yến Ngọc mới tháo khẩu trang xuống.
Kinh Mịch Ngọc nhường lại chỗ ghế phụ kế tài xế cho Tôn Nhiên. Cô ngồi ở ghế sau, ngả người về trước tranh công, “Sao hả? Sao hả? Biện pháp này của tôi có phải rất lợi hại không?”
Tôn Nhiên lên tiếng, “Ừm.”
Yến Ngọc hỏi, “Cô đến Vu Âm là để chụp hình chủ đề tình nhân hả?”
Kinh Mịch Ngọc đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, “Đúng vậy…”
Yến Ngọc hỏi lại, “Vậy mà cô đã lộ mặt trước đám nhà báo đó. Tính giải thích quan hệ tình yêu của hai người với truyền thông thế nào đây?”
Kinh Mịch Ngọc, “…”
Yến Ngọc thấy bộ dáng cô bây giờ thì ngay lập tức biết cô căn bản chả nhớ tới chuyện này.
Cô thật có lỗi với Củng Ngọc Quán, “Tại sao hai người không nhắc tôi?”
Tay phải Tôn Nhiên chống trên thành cửa sổ xe, “Thấy cô hưởng thụ dáng vẻ ra lệnh của bản thân quá nên không đành lòng cắt ngang.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Chỉ có thể để cậu ta thất tình thôi.” Yến Ngọc đề nghị, “Thật ra nếu cậu ta muốn đi theo con đường này thì hình tượng độc thân có lợi hơn nhiều. Có nữ sinh nào thích một con vịt đã có chủ nuôi nhốt chứ!”
Kinh Mịch Ngọc trừng mắt nhìn Yến Ngọc một cái, “Anh ta không phải là con vịt.”
“Tôi chỉ so sánh thôi.”
“Thôi được rồi, đợi đám người lộn xộn kia giải tán thì tôi sẽ hỏi Củng Ngọc Quán nên xử lý chuyện này thế nào.”
“Bị cô giày vò nãy giờ, đói bụng.” Tôn Nhiên nhìn nhà hàng hải sản trước mặt, hỏi, “Yến Tị, ở Vu Âm có chỗ ăn khuya nào ngon?”
Yến Ngọc, “Cậu muốn ăn gì?”
“Có thịt là được.”
“Ở chỗ ven sông có nhiều chỗ ăn đồ nướng lắm.”
“Để tôi mời.” Kinh Mịch Ngọc nhìn về phía cửa khách sạn, “Đám phóng viên cũng lần lượt rời đi bớt, chắc Củng Ngọc Quán có thể xuống rồi. Hôm nay tôi vừa làm đạo diễn vừa làm biên kịch, tâm trạng cực kỳ thoải mái, cho mấy người ăn chực một bữa.”
Ba người đợi tầm mười phút thì thấy Củng Ngọc Quán đeo kính râm và khẩu trang xuất hiện ngay cửa khách sạn.
Yến Ngọc nổ máy xe, nhá đèn xe hai lần.
Củng Ngọc Quán lên xe, nói với Yến Ngọc, “Hồi nãy tôi leo qua phòng anh, có sao không?”
Yến Ngọc, “Không sao.”
Củng Ngọc Quán cởi kính râm, đội cái nón Tôn Nhiên đưa qua, “Tôi đã giúp anh gom gọn đống dây thừng leo núi rồi.”
“Ừm.” Yến Ngọc trả lời rồi chạy xe đến khu vực ven sông.
Đồ nướng chủ yếu ở Vu Âm là hải sản.
Quán nướng mà Yến Ngọc đề cử nằm ở cuối phố. Bà chủ nói tiếng phổ thông còn pha lẫn giọng Vu Âm, đứng kế bên hồ cá, “Muốn ăn gì ở đây cũng có hết, tươi sống roi rói.”
Gương mặt của Củng Ngọc Quán bị nón và khẩu trang che khuất, thấy không rõ diện mạo, nhưng vẻ ngoài và dáng người của Yến Ngọc và Tôn Nhiên thì lại rất cao ráo ưa nhìn.
“Đúng là rồng giữa biển người ha.” Bà chủ nói to bằng tiếng địa phương, không hề đặt sự tồn tại của Kinh Mịch Ngọc vào mắt, “Đều là mấy thằng nhóc đẹp trai quá trời.”
Yến Ngọc dùng tiếng địa phương nói với bà vài câu.
Bà chủ cười cười, chỉ lên phía trên, “Lầu hai còn chỗ, còn có view nhìn ra sông nữa.”
Hải sản ở đây đều là vừa lựa vừa nướng.
Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán lên lầu hai trước, Yến Ngọc và Kinh Mịch Ngọc đứng kế hồ cá lựa đồ ăn.
Bà chủ la to, “Vẹm xanh, nghêu, ốc kèn, tôm tít, tôm sú, hàu, mỗi loại bốn lạng.”
Lúc đang chờ cân hải sản thì Yến Ngọc đột nhiên mở miệng hỏi, “Nghe Tôn Nhiên nói, tên cũ của cậu ta là Tôn Nhiên Ngọc.”
“Ừm.” Kinh Mịch Ngọc biết anh muốn hỏi cái gì.
“Cô có đam mê sưu tầm kiểu này à?”
“Có lẽ là tên của tôi là thứ nuôi dưỡng sở thích của tôi. Việc này giống như mấy sở thích của ba anh vậy, chỉ có điều nhà anh có tiền, có thể sưu tập châu báu ngọc ngà quý hiếm từ bao đời.” Kinh Mịch Ngọc thở dài, “Tôi nghèo, chỉ có thể sưu tập bạn trai thôi.”
“Thế nên —” Ánh mắt của Yến Ngọc thay đổi, “Ngoài sáng thì tìm người, trong tối thì tìm ngọc?”
Bà chủ hét to một tiếng, “Đừng có nói chuyện yêu đương ngay kế bên hồ cá!”
Kinh Mịch Ngọc không trả lời.
HẾT CHƯƠNG 25