Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 26


trước sau

xFWDniU

KSCN – Chương 26

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

“Bọn họ đều là người cháu nuôi.”


Ngoài sáng thì tìm người, trong tối thì tìm ngọc.

Câu nói mang ý tứ sâu xa này của Yến Ngọc làm cho Kinh Mịch Ngọc canh cánh trong lòng, ngay cả lúc cô ăn mấy lạng hải sản cũng lơ đãng.

Rạng sáng bầu không khí rất náo nhiệt, tiếng chai rượu đụng nhau, tiếng oẳn tù xì vang vọng sau lưng.

Phía trước, Củng Ngọc Quán đang ngồi dựa vào lan can, mở nhạc, trò chuyện với Yến Ngọc vui vẻ ngất trời.

Yến Ngọc cười nói, “Ông chủ ở tiệm ăn khuya này, thu nhập một năm được khoảng trăm vạn[1].”

[1] Khoảng 3 tỷ 338 triệu VNĐ.

Củng Ngọc Quán ngồi ngay ngắn lại, “Hả?”

“Ông chủ tiệm sát vách rất mê cờ bạc, có năm còn thua gần 270 vạn.”

Củng Ngọc Quán mở to cặp mắt đang khép hờ, “Chuyện vậy mà anh cũng biết?”

Đúng thế! Kinh Mịch Ngọc cũng muốn hỏi, mấy chuyện thế này sao Yến Ngọc có thế biết được? Biết nhiều như vậy không sợ bị diệt khẩu hay gì?

Cô dùng tăm trúc lấy thịt ốc ra, oán hận nhìn Yến Ngọc chằm chằm.

Chằm chằm chằm chằm chằm chằm chằm.

Chằm chằm đến mức làm cho Yến Ngọc và Củng Ngọc Quán dừng nói chuyện phiếm, nhìn về phía Kinh Mịch Ngọc.

Yến Ngọc lễ phép hỏi, “Có việc gì sao?”

Đầu óc cô trống rỗng, hỏi câu hỏi xuất phát từ tận đáy lòng, “Yến Tị, anh sẽ không hại tôi chứ?”

Tôn Nhiên đẩy đống vỏ hải sản chất cao như ngọn núi nhỏ về phía trước, lẳng lặng nhìn Yến Ngọc.

Yến Ngọc cười cười, thần sắc nhàn nhạt.

Kinh Mịch Ngọc cắn cây tăm trúc, “Trả lời thật lòng đi.” Bây giờ đang có Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán ngồi kế bên, lá gan của cô cũng lớn hơn không ít.

Yến Ngọc hỏi lại, “Tôi hại cô làm gì? Vì tài hay vì sắc?”

Hai điểm này cô cũng không so được với anh, đương nhiên không có gì phải sợ. Thật ra nếu cô đã hỏi câu hỏi đó thì ít nhiều cũng có thể đoán được Yến Ngọc sẽ không hại mình. Chỉ có điều, cô thấy vẫn nên nói chuyện cho rõ ràng thỏa đáng. Kinh Mịch Ngọc tiếp tục đâm đâm thịt ốc, giả bộ bi thảm, “Sau này cũng đừng bán tôi đi nhé!”

“Ừm, tôi hứa với cô.” Có lẽ dáng vẻ nhíu mày mếu máo của Kinh Mịch Ngọc quá đáng thương, ngữ khí của Yến Ngọc cũng nhẹ hơn rất nhiều, “Đừng đâm con ốc đó nữa, vỏ nát hết rồi kìa.”

Con ngươi Củng Ngọc Quán đảo qua đảo lại giữa hai người họ. Anh ta ngửa ghế, hai tay nắm lan can bằng gỗ, không có thành ý nói, “Mua bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn đi.”

Kinh Mịch Ngọc chửi anh ta, “Chủ ý ngu ngốc.” Tâm trạng của Kinh Mịch Ngọc cũng trở nên thoải mái hơn, bắt đầu giành hàu với Tôn Nhiên.

Thời điểm bà chủ bước tới bàn họ để tính tiền thì có một cơn gió nhẹ thổi tới, bỗng nhiên bà cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái. Mắt bà chủ nhìn qua nhìn lại ba người đẹp trai ngồi cạnh bàn, “Ai là người trả tiền đây?”

Kinh Mịch Ngọc duỗi thẳng tay, lắc lư trước mắt bà chủ, “Ở đây, là tôi.”

Lúc này mắt bà chủ mới nhìn thẳng về phía Kinh Mịch Ngọc. Nam nhiều nữ ít đi ăn cơm, mà nữ lại tính tiền thì đúng là hiếm thấy. Bà đặt hóa đơn lên mặt bàn.

Kinh Mịch Ngọc nhìn mấy hàng rồi chống mặt lên tay phải, ngoắc tay với bà chủ.

Bà chủ xoay nửa người, cười híp mắt hỏi, “Sao vậy? Hóa đơn có vấn đề hả cháu?”

Ngón trỏ của Kinh Mịch Ngọc chỉ ba người đàn ông từ trái qua phải, nhỏ giọng nói, “Bọn họ đều là người cháu nuôi.”

Bà chủ không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Nãy giờ trong mắt bà không hề chú ý đến sự tồn tại của Kinh Mịch Ngọc, bây giờ thì kim quang lóe lên, “Đúng là rồng giữa biển người, một nuôi ba nha.”

Tay phải của Kinh Mịch Ngọc xòe ra, giả bộ như đang quạt gió, đầu tiên là nhìn ra sông Vu Âm, sau đó lại ai oán nhìn về phía đối diện một lát, thở dài nói, “Trốn không thoát vực sâu của tội lỗi và ham muốn.” Cô nói xong thì lấy ra một tấm thẻ vàng, ưu nhã đưa cho bà chủ.

Bà chủ cúi người nhận lấy.

Kinh Mịch Ngọc nhìn theo bóng lưng của bà chủ, bật cười sung sướng.

Ba người đàn ông cũng làm bộ như không nghe thấy mấy câu nói kia của cô.

Lúc xuống lầu đi ngang qua hồ cá, ánh mắt bà chủ nhìn bọn họ hơi thay đổi.

Củng Ngọc Quán hảo tâm nói với Yến Ngọc, “Tôi và anh Tôn thì không sao, chỉ xem như là hai lữ khách từng đi du lịch ngang đây thôi. Còn anh, cũng đừng đến tiệm này ăn nữa.”

Yến Ngọc ngoái đầu nhìn bà chủ một cái.

Đôi mắt mông lung của anh dưới đèn đuốc nửa đêm làm cho bà chủ cảm thấy, đây chính là ánh mắt của một người lương thiện, chỉ vì bất đắc dĩ mà phải làm kỹ nam.

Ánh mắt của bà chủ chợt thay đổi, “Đi thong thả nha cậu nhóc đẹp trai.”

Kinh Mịch Ngọc đứng kế bên trừng trừng nhìn anh. Nửa đêm canh ba còn phóng điện với một người dì trung niên hả?

Lúc trở lại khách sạn, cô lại lườm nguýt Yến Ngọc thêm cái nữa.

Yến Ngọc cười cười.

Củng Ngọc Quán xuống xe trước. Khi Kinh Mịch Ngọc chuẩn bị bước ra ngoài thì nghe Tôn Nhiên nói, “Tôi với Yến Tị có chút việc, hai người lên trước đi.”

“Được, đừng nói quá muộn.” Cô vừa nói xong thì trong đầu lại vô thức gán ghép hình ảnh của Yến Ngọc và Tôn Nhiên lại cùng nhau.

Cả hai đẹp trai tới vậy, sao có thể không xứng chứ?

Yến Ngọc nhìn Kinh Mịch Ngọc và Củng Ngọc Quán bước vào khách sạn, “Nói đi, có chuyện gì?” Thật ra anh cũng ít nhiều đoán được.

“Mặc dù tôi cảm thấy anh không có ác ý với cô ấy, nhưng vẫn muốn xin anh một câu hứa hẹn.” Ánh mắt Tôn Nhiên phẳng lặng, quay đầu nhìn về phía Yến Ngọc, “Tôi biết anh từ trước đến nay luôn không nói hai lời.”

Yến Ngọc cười khẽ, “Tôi tuyệt đối sẽ không hại cô ấy.”

“Tôi tin anh.” Tôn Nhiên bước xuống xe.

****

Yến Ngọc rốt cuộc là ai?

Bà ngoại cô từng nói, “Ba ngày không động não thì trên đầu sẽ mọc toàn cỏ dại.”

Kinh Mịch Ngọc cảm thấy đám cỏ hoang trên đầu mình chắc cũng cao lắm rồi.

Cô tắm rửa xong, mở ti vi lên thì đã trúng ngay kênh dùng tiếng địa phương Vu Âm.

Kinh Mịch Ngọc lập tức tắt đi.

Cô ngồi trên giường, bốn ngón tay dính lại với nhau, ngón tay vươn ra phía trước, bốn ngón tay và ngón cái bắt chước cái miệng đang khép mở, thanh âm tuy nhỏ nhưng hơi the thé, “Yến Ngọc, Yến Ngọc là ai?”

Động tác ở tay phải cũng y như vậy. Cô khép mở hai lần, đổi thành một giọng trầm nhưng thô, nói, “Không biết, không biết.”

Tay trái nhỏ giọng, “Vậy tại sao mày không động não?”

Tay trái trầm trầm nói, “Bởi vì tao đang rất buồn ngủ.”

Kinh Mịch Ngọc buông hai tay ra, ngửa người nằm lăn quay, mái tóc dài tán loạn trên chăn bông trắng tinh. Cô cầm lên vài sợi.

Quá trình cẩn thận thăm dò, thật ra chính là xông vào mê cung không có lối ra của suy nghĩ.

Liên minh ngọc ở núi Kinh bao gồm ba gia tộc: Hà, Khổng, Kinh.

Thế hệ này của Hà gia và Khổng gia đều có con trai, chỉ có điều đến giờ thì sống chết không rõ.

Một nhà Hà thị đã mất tích nhiều năm nay.

Mà từ trên xuống dưới của nhà họ Khổng, ngoại trừ một cậu con trai trưởng đã sớm bị lừa bán đi mất thì những người khác đều đã chết thảm vào hai mươi hai năm trước, trong một trận hỏa hoạn nghiêm trọng ở Phục Chúc.

Hai năm trước, ở một phiên đấu giá đồ cổ ở Vu Âm đã xuất hiện một người đấu giá tên là Hà Phác Ngọc. Anh ta ra giá hơn 100 triệu nhân dân tệ để mua một món đồ sứ Nhữ Diêu[2] từ thời Bắc Tống.

Hà Phác Ngọc chính là tên của con trai Hà gia.

Lão Chu vẫn luôn chú ý thị trường đồ cổ, lúc nhìn thấy cái tên này thì ông đã vừa lau vừa chà xát cặp kính lão, tỉ mỉ đếm đủ số nét chữ trong tên một lần.

Ông đi nghe ngóng lai lịch của người này trong giới đấu giá.

Nhưng đối phương chỉ ký mỗi cái tên Hà Phác Ngọc, còn người đại diện xuất hiện tại buổi đấu giá là một nhà giám định nghệ thuật.

Lão Chu tìm đến người này, thì nhà giám định nghệ thuật này nói ông ta chưa bao giờ gặp Hà Phác Ngọc, chỉ trao đổi với trợ lý của anh ta. Người trợ lý này sau khi giao dịch thành công thì ngay lập tức rời đi.

Càng thần bí, thì lão Chu càng có hứng thú.

Nhưng sau ngày hôm đó thì cái tên đó không hề xuất hiện ở bất kỳ buổi đấu giá đồ cổ nào của Vu Âm nữa.

Cái tên này lại đột nhiên trôi dạt đến Bắc Tú. Một năm rưỡi trước, ở một buổi đấu giá ở Bắc Tú, Hà Phác Ngọc lại lần nữa xuất hiện. Vẫn giống như những gì anh ta làm ở Vu Âm, lần này cũng là do người ở phe thứ ba đại diện.

Thời điểm đó Kinh Mịch Ngọc đang nóng lòng muốn rời khỏi Vu Âm. Thế là cô xin được chuyển chỗ làm, đến Bắc Tú.

Hơn một năm nay, gió yên biển lặng. Nếu muốn nói cuộc sống Kinh Mịch Ngọc gặp phải điều gì khó khăn trắc trở, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì đều là những chuyện xảy ra sau khi cô gặp Yến Ngọc.

“Ngoài sáng thì tìm người, trong tối thì tìm ngọc.” Yến Ngọc đã biết mục đích của cô, vậy anh là Hà Phác Ngọc sao?

Kinh Mịch Ngọc đang nằm ngửa, giơ hai tay lên, tay trái hỏi, “Nếu như anh ta là Hà Phác Ngọc thì mày sẽ làm gì?”

Tay phải trả lời, “Hỏi anh ta một chút xem anh ta đã từng nghe qua ngọc ở núi Kinh chưa?”

Tay trái lại hỏi, “Lỡ anh ta phủ nhận thì sao?”

Tay phải nói, “Nếu vậy thì đúng là rất phù hợp với tính cách của anh ta.”

Hà gia, Yến gia.

Lão Chu từng nói, tư liệu hộ tịch ở Phục Chúc năm đó rất hỗn loạn, vì thế nên nếu cả một nhà Hà thị mai danh ẩn tích thì cũng không phải là chuyện khó.

Yến gia tuy nói nguyên quán của họ là ở Phục Chúc, nhưng cuộc sống trước kia của bọn họ ra sao thì ai cũng không biết.

Yến Ngọc có phải Hà Phác Ngọc hay không cũng còn chưa xác định rõ.

Cho dù không phải thì hẳn là cũng có quan hệ nào đó.

Nếu đã như vậy thì nhiệm vụ xa xa khó vời lúc ban đầu dường như lập tức trở nên sáng tỏ thông suốt.

Nhưng mà, Kinh Mịch Ngọc lại có suy nghĩ lùi bước.

Trước đây vài năm, cô chỉ mong sớm ngày tìm được ngọc ở núi Kinh để có thể sớm được giải thoát. Nhưng bây giờ, tuy đáp án đang ở ngay trước mắt nhưng ngược lại cô lại không dám đưa tay vén bức màn lên.

Kinh Mịch Ngọc lấy mu bàn tay che mắt lại.

Yến Ngọc biết rõ mục đích của cô, nhưng lại không nói rõ ràng. Tại sao anh không trực tiếp thiêu hủy tầng sương mù này đi?

****

“Tiểu thiếu gia, để tôi giúp cậu mang hành lý.”

Mới sáng sớm, Lý Hòa Chí đưa tay muốn nhận lấy vali trên tay Yến Ngọc thì bị anh ngăn lại, “Chú Lý, cháu tự làm được.”

Yến Ngọc ném vali vào cốp xe phía sau.

Lý Song Anh đứng trước cánh cửa làm bằng đá travertine vàng của trang viên. Lúc này, ánh nắng mặt trời cũng không quá chói chang. Bà đeo kính râm, “Vội chạy về đến vậy à?”

“Ở Bắc Tú còn có việc.” Yến Ngọc đáp lại bà bằng một nụ cười tùy tiện.

Lý Song Anh ôm hai tay, “Con không vừa ý cô con gái nhỏ của Vu gia à? Ở đây lâu rồi cũng không thấy con hẹn con bé được mấy lần.”

Yến Ngọc trả lời, “Mẹ nhỏ, tôi quên nói với người, tôi và cô ấy đã chia tay vào năm 20 tuổi.”

Lý Song Anh rõ ràng hơi sửng sốt, lại điều chỉnh được cảm xúc, thuyết phục, “Vu gia ở trong giới tài chính rất có tiếng tăm.”

“Vậy thì rất thích hợp

với anh hai.”

Yến Ngọc vừa mới nói một câu như thế thì đã thấy Yến Triều bước ra từ phía cửa cổng. Đúng là đừng nên nói gì sau lưng người khác mà.

Yến Triều nhìn thoáng qua Lý Hòa Chí đang đứng đợi cạnh xe, lại nhìn tư thái đưa tiễn không mấy vui vẻ của Lý Song Anh. Anh ta nhìn về phía Yến Ngọc, hỏi, “Mới ở chơi chưa được mấy ngày đã đi?”

Yến Ngọc cười rộ lên, “Đúng vậy, mấy hôm nay sống phóng túng quá, rảnh tới hoảng luôn rồi.”

Yến Triều cũng cười theo, ngay mũi lại hiện ra hình ảnh ba đóa hoa “Nếu em muốn vào công ty hỗ trợ thì cứ việc nói thẳng.”

“Tôi không thể ngồi yên đâu.”

“Có rảnh thì thường xuyên về.” Yến Triều đứng vững vàng bên người Lý Song Anh.

Yến Ngọc ngồi lên xe. Lý Hòa Chí ngồi vào vị trí lái, nổ máy.

Anh hạ cửa xe xuống, hỏi, “Đúng rồi, mẹ nhỏ, miếng ngọc tổ truyền mà mẹ hứa cho nhà bọn họ là miếng nào thế?”

Nghe anh nói như thế, Yến Triều hơi nhíu mày.

Thần sắc Lý Song Anh tự nhiên, “Vẫn chưa quyết định. Hôm nào hai nhà thông gia sẽ đến lựa.”

Yến Ngọc nâng cửa sổ xe lên.

Lý Song Anh nhìn khuôn mặt khuynh thành kia dần dần bị cửa sổ xe che khuất, sau đó chiếc xe nhanh chóng rời khỏi nhà họ Yến.

Yến Triều nhìn chiếc xe đã đi xa, “Mẹ, cổ ngọc tổ truyền là cái gì? Nhà chúng ta còn có thứ này à?”

“Hợp tác coi trọng thành ý. Trưởng bối Vu gia thích mấy thứ châu báu ngọc thạch thì mẹ đưa chứ sao!”

Chân mày Yến Triều càng nhíu chặt hơn, “Ngọc thạch thì nói ngọc thạch, còn kêu là cổ ngọc tổ truyền làm gì chứ!”

“Nếu không gán ghép cho nó một cái mã thì Vu gia chịu để ý đến miếng ngọc tầm thường này à?” Lý Song Anh tháo kính râm xuống, “Ba con cất giữ nhiều kỳ trân dị bảo đến vậy, lấy một hai thứ nói là vật tổ truyền của nhà chúng ta thì không được sao?”

Yến Triều hơi bất đắc dĩ, nhưng anh ta lại rất ít khi nhúng tay vào chuyện của mẹ mình, “Con đi làm đây.”

Lý Song Anh quay người trở về phòng, đi đường tắt ngang qua cái tủ bằng gỗ trầm hương.

Thật ra ngay từ đầu, bà đã dự tính sẽ chọn đại một món trong cái tủ này rồi nói là cổ ngọc tổ truyền của Yến gia.

Ai mà ngờ, Yến Phong Hoa lại nói sợ trêu chọc phải phiền toái.

Lý Song Anh hiểu rõ sự lo lắng của ông ta. Ông ta sợ bà nói ra ngoài bốn chữ cổ ngọc tổ truyền, làm cho con bé Kinh gia tưởng lầm là ngọc ở núi Kinh rồi tìm tới cửa.

Họa từ miệng mà ra, sau này không thể đi khoác lác lung tung.

****

Nửa đêm hôm qua, Củng Ngọc Quán đăng một bài lên Weibo.

Hình chụp một chai rượu mật đào kèm theo một câu, “Chúc nhau hạnh phúc!”

Lập lờ nước đôi, như vừa ưu sầu nhưng lại vừa đáng mừng.

Có một fan đã to gan suy đoán, đây chính là thất tình! Mượn rượu giải sầu! Cô bạn gái đã từng được khen là xinh đẹp như hoa bây giờ đã bị những fan hâm mộ mắng đến máu chó đầu đầu.

Củng Ngọc Quán lại trả lời trong phần bình luận, “Đã gặp được nhau thì ắt cũng sẽ có lúc chia tay, xin mọi người đừng tổn thương cô ấy.”

Câu trả lời này của anh ta càng làm cho đám fan chửi Kinh Mịch Ngọc nhiều hơn nữa.

May mắn chính là công ty quản lý vẫn chưa tung đống hình chụp và poster lần đầu ra. Củng Ngọc Quán kết thúc mối quan hệ yêu đương với Kinh Mịch Ngọc, chỉ lăng xê tình anh em với Tôn Nhiên.

Thời điểm hai người họ đến bờ biển để chụp hình thì Kinh Mịch Ngọc ở khách sạn ngủ tới trưa, lúc rời giường thì thấy tin nhắn WeChat của Yến Ngọc, “Gặp lại ở Bắc Tú.”

Cô bỏ ra hai mươi phút để trả lời tin nhắn của anh.

“Anh là Hà Phác Ngọc ư?”

Xóa.

“Anh đã từng nghe nói tới ngọc ở núi Kinh chưa?”

Xóa.

“Anh biết ý nghĩ cái tên của tôi, đúng không?”

Vẫn xóa.

Cứ viết viết xóa xóa như vậy, cuối cùng cô trả lời, “Thuận buồm xuôi gió.”

Kinh Mịch Ngọc vẫn chưa nghĩ ra, lúc trở về Bắc Tú cô có muốn gặp lại anh hay không.

Nếu nhiệm vụ của cô rốt cuộc cũng được hoàn thành, thì cuộc sống tương lai của cô nên sống thế nào đây?

Tòa tháp cao vẫn đứng sừng sững ngoài cửa sổ.

Kinh Mịch Ngọc thu thập hành lý, rời khỏi phòng.

Gặp lại sau, Vu Âm.

Ngày cô chết, sẽ trở lại.

HẾT QUYỂN 1: SƯƠNG MÙ


[2] Gốm Nhữ Diêu hay còn gọi là gốm “Ru”, là một trong năm loại gốm nổi tiếng nhất nhà Tống, thời Tống thuộc vùng Nhữ Châu, tên gọi sứ Nhữ cũng bắt nguồn từ đó.

Đồ sứ Nhữ diêu ngoài nung sứ xanh, còn được nung bằng sứ đen, sứ tương và sứ men Quân, trong đó sứ xanh là tinh xảo đẹp mắt nhất. Phần bụng của đồ sứ Nhữ xanh có màu đậm nhạt khác nhau, giống với đồ sứ Quan cùng thời, màu men chuẩn là màu xanh ngọc, ngoài ra còn có màu thiên thanh và màu xanh liễu. Các lớp men trong suốt hoặc không trong suốt. Sứ xanh thông thường đều có màu bóng của gỗ. Vết rạn là một trong những đặc trưng quan trọng của sứ Nhữ, có rất ít mảng không có hoa văn. Các mảng hoa văn đậm nhạt dài ngắn được sắp xếp có trình tự, khít nhau mà không bị rối. Kích cỡ các đồ sứ này thường rất nhỏ, hình dáng đa phần là khay, đĩa, trong đó chậu đáy tròn 4 chân là loại có hình dáng đặc biệt của đồ sứ Nhữ.

Thời gian nung của đồ sứ Nhữ rất ngắn, đồ sứ Nhữ còn lưu lại được đến ngày nay chưa đầy 100 món đồ, cực kỳ quý hiếm. (Nguồn: dothocaocap.vn)

Đĩa men Nhữ Diêu Thanh sứ bồn (Bắc Tống) trưng bày tại Bảo tàng cố cung Đài Bắc:

f5fa1c93fbeb2549575c079a470fd9e0-600x170.jpg

“Ngự chế thi” được khắc trên “Nhữ Diêu thanh sứ bồn” của thời Bắc Tống:

Châu chỉ tương doanh chỉ, Tống sứ phương thị sứ
Thần tinh chân khả quý, kiếp hỏa mạt tăng khuy
Tiết bạo ninh tu nghị, hoàn toàn dĩ túc kỳ
Mục nhiên Trần Đề Cơ, độc thiết thủy viên tứ


Xoài: Cuối cùng cũng chị Lynn và mình cũng xong được một quyển hurayyyy ????️????️????️???? Hứa hẹn năm sau tốc độ sẽ nhanh hơn năm nay =)))) 

Chúc mọi người một năm 2019 thật rực rỡ, vui vẻ, thật nhiều sức khỏe và thành công ????????????✨

 HAPPY NEW YEAR

P/s: Tôn Nhiên dễ thương v~ Bên ngoài lạnh lùng xỉa xói mà lúc nào cũng lo cho bà Ngọc hết trơn =)))) 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện