KSCN – Chương 27
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
Hoa tháng hai, liễu tháng ba, tháng tư ngàn dặm không khói bụi
Trên con đê dài ở Bắc Tú có trồng một hàng cây dương liễu đong đưa.
Công ty tổng bộ của Tourmaline nằm ngay bên cạnh con đê.
Tháng tư, chính là thời gian hoa liễu bay đầy trời.
Thời gian này năm ngoái, Kinh Mịch Ngọc vẫn còn chưa biết đến cảnh tượng thế này, kết quả đường hô hấp của cô bị nhiễm trùng, bệnh hơn một tuần lễ. Năm nay cô đã chuẩn bị rất kỹ càng, mỗi khi đi tới đoạn đường này đều đeo khẩu trang dày cộm, về nhà còn xịt thêm thuốc cho xoang mũi dạng phun sương.
Thời điểm này là lúc mà ngay cả việc thở cũng khó khăn, thế mà lời tuyên truyền của Bắc Tú lại là, “Hoa tháng hai, liễu tháng ba, tháng tư ngàn dặm không khói bụi.”
Cũng có không ít người đã bị câu nói này lừa. Nếu đi du lịch vào đúng tháng tư ngang qua con đê dài này, chắc chắn trong miệng sẽ có đầy sợi hoa liễu.
Một đồng nghiệp ngồi trên xe nhìn hoa liễu bay đầy trời ngoài cửa sổ, cười với Kinh Mịch Ngọc, “Chỉ cần qua chỗ này là đỡ hơn rồi.”
Người đồng nghiệp này tên là Trần Mị Như, đã gia nhập đội ngũ của Tourmaline hai năm trước, trình độ cao, lại rất hiền lành. Kinh Mịch Ngọc thân thiết gọi cô ấy một tiếng chị Mị.
Kinh Mịch Ngọc cười cười, “Vâng, em cũng chưa quen được với thời tiết ở Bắc Tú.” Lúc này cô hơi hoài niệm khí hậu bốn mùa như mùa xuân của Vu Âm.
Chiếc xe dừng lại ở tầng hai bãi đỗ xe tầng hầm.
Kinh Mịch Ngọc tháo khẩu trang xuống, sửa sang lại tóc tai và quần áo rồi mới bước xuống xe. Quan hệ càng xa lạ, thì cô sẽ càng chỉn chu, không sót một bước.
Có một cô gái nhỏ đang đứng chờ trước cửa thang máy. Cô ấy cười hỏi, “Là người của bên Vạn Cảng hả chị?”
Trần Mị Như gật gật đầu. Cả nhóm người cùng bước vào thang máy.
Hôm nay Kinh Mịch Ngọc tới đây là bởi vì cô đã bị điều đến Tourmaline làm việc. Từ khi trở về từ Vu Âm, cô đã cố ý tránh né dự án với Tourmaline, nhưng chưa quá hai ngày đã bị lãnh đạo chỉ mặt gọi tên.
Mấy ngày nay Yến Ngọc thỉnh thoảng cũng nói chuyện phiếm với cô vài câu, định hẹn ngày gặp mặt.
Bởi vì trong lòng Kinh Mịch Ngọc còn đang xoắn xuýt nên toàn từ chối. Ngoài ra, để khiến cho anh cảm thấy mình thật sự rất bận rộn, ngày nào cô cũng xem phim đến hơn mười hai giờ đêm, sau đó lại đăng một trạng thái lên vòng bạn bè, “Lại phải tăng ca đến rạng sáng.” Nhưng lại để chế độ chỉ có Yến Ngọc mới xem được.
Có lẽ chiêu bài này có hiệu nghiệm, hai ngày nay anh cũng không làm phiền cô nữa.
Thang máy nhanh chóng đến nơi. Cô gái nhỏ dẫn cả nhóm người vào phòng họp, “Xin mọi người chờ một lát, tổng giám đốc Kỳ và tổng giám đốc Cát sẽ đến ngay.”
Kinh Mịch Ngọc vặn mở chai nước khoáng trước mặt, uống một ngụm cho nhuận giọng.
Trần Mị Như mở cuốn sổ tay ra xem lại hạng mục lần trước.
Kinh Mịch Ngọc nhìn thoáng qua, thấy trên sổ chi chít chữ là chữ, “Chị Mị, thông tin công việc của mấy năm trước chắc chị vẫn còn giữ lại hả chị?”
Trần Mị Như cười rộ lên, lúm đồng tiền ở khóe miệng bên trái thấp thoáng hiện ra, “Quy chế quản lý của Tourmaline rất hoàn thiện, quy trình của công việc cơ bản là giống nhau. Ví dụ của mấy năm trước không hẳn là bây giờ không dùng được.” Trí nhớ tốt không bằng đầu bút nát. Tuy là nói bây giờ việc ghi chú trên máy tính cũng dễ dàng hơn, nhưng nếu dùng bút ghi chép lại thì đương nhiên sẽ nhớ được lâu hơn.
Kinh Mịch Ngọc gật đầu, “Em lại học thêm được một chiêu. Cảm ơn chị Mị.”
“Đừng khách sáo.”
Những người hôm nay Vạn Cảng cử đến cũng chỉ mới là nhân viên truyền thông. Bộ phận Sáng tạo của công ty và Kỳ Ngọc Phong đương nhiên sẽ có một hội nghị chuyên sâu khác.
Cát Tịnh Chi mặc đầm sọc, khuy áo ngọc trai bước vào phòng họp, người đầu tiên cô ta nhìn thấy là Kinh Mịch Ngọc.
Không phải Kinh Mịch Ngọc sáng chói đến mức có thể trở thành tiêu điểm của căn phòng này, mà là bởi vì chỉ có một mình cô đang đứng. Cô đang chia bánh kẹo trước mặt mình cho người ngồi phía đối diện.
Người ngồi bên kia là giám đốc Kinh doanh của Tourmaline.
Cát Tịnh Chi chỉ nhìn cô một lần rồi ánh mắt dời qua phía Trần Mị Như. Cô ta bước đến, đưa tay phải ra, “Chào cô, quản lý Trần.”
Trần Mị Như bắt tay với cô ta, “Tổng giám đốc Cát, chào cô.”
Cát Tịnh Chi cười, “Quý mới bắt đầu rồi, lại phải phiền cô hao tổn tâm trí.”
Trần Mị Như đáp, “Đây là vốn bổn phận của tôi.”
Kỳ Ngọc Phong xuất hiện ở ngay cửa ra vào, âu phục màu xám đậm, cà vạt sọc ngang xanh xám. Lại là tác phong gọn gàng tươm tất.
Anh ta nhìn quét qua phòng họp một vòng, ánh mắt thoáng dừng trên người Kinh Mịch Ngọc một lát.
Kinh Mịch Ngọc đang uống nước, môi hé mở, ngậm hờ miệng bình tựa như tránh để đụng phải son môi. Cô uống hai ngụm nhỏ, má hơi phồng ra.
Lúc Kinh Mịch Ngọc nhìn thấy anh ta, cô lập tức nuốt nước bọt rồi treo một nụ cười khách sáo bên miệng.
Cát Tịnh Chi đang đứng bên cạnh nghiêng người, che khuất Kinh Mịch Ngọc, “Tổng giám đốc Kỳ.”
“Thật xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu.” Kỳ Ngọc Phong nói xong thì tự nhiên ngồi xuống.
Cát Tịnh Chi cũng ngồi, “Được, bắt đầu cuộc họp đi.”
Những công việc được định ra ban đầu cuối cùng cũng được thương thảo xong.
Trần Mị Như và Kinh Mịch Ngọc là hai người rời khỏi phòng họp đầu tiên. Lúc Kinh Mịch Ngọc sắp đóng cửa, cô nghe thấy Cát Tịnh Chi và giám đốc Kinh doanh của Tourmaline nói, “Hai tháng sau đài truyền hình của Bắc Tú sẽ bắt đầu khởi quay chương trình về những cổ vật, di sản văn hóa, chúng ta nhất định phải giành được quyền quảng cáo độc quyền.”
Cửa phòng họp đóng lại.
Mấy ngày trước Kinh Mịch Ngọc đã từng nghe đồng nghiệp Giáp nói về chương trình này, lúc đó ngoài việc này thì họ còn thảo luận với nhau một vấn đề khác nữa. Nhưng cô không nhớ nổi.
Kinh Mịch Ngọc đưa tay đấm đấm đầu.
Trần Mị Như để ý đến động tác của Kinh Mịch Ngọc, “Em bị sao vậy?”
Kinh Mịch Ngọc cười, “Bệnh cũ thôi, em bị nhức đầu. Đấm vài cái thì ổn rồi.”
Sau khi tan làm, Kinh Mịch Ngọc bắt một chiếc taxi đến văn phòng của lão Chu. Mấy ngày nay lão Chu rất bận bịu nên cô vẫn chưa kể ông nghe những chuyện đã xảy ra ở Vu Âm.
Lão Chu là một người luôn có thái độ nghi kỵ với internet, khi muốn nói chuyện nếu có thể gặp mặt thì nhất định không gọi điện, có thể gọi điện thì nhất định không dùng WeChat. Mạng lưới truyền tin tức đi, sau khi đọc được thì chắc chắn sẽ bị xóa.
Kinh Mịch Ngọc đẩy cửa ra, thấy lão Chu đang cúi người nhặt cây bút máy. Tóc của ông trái thì vểnh lên, phải thì xẹp xuống, hệt như vừa bị người ta nắm.
Chỉ trong nháy mắt, cô lại thấy rất nhiều giấy rơi trên trên mặt đất, trải trên mặt bàn.
Kinh Mịch Ngọc cảm thấy kỳ lạ, “Có chuyện gì vậy?” Vừa bị vòi rồng thổi qua à?
Lão Chu bất đắc dĩ ngẩng đầu, nặng nề than, “Điêu Tranh Kha vừa nhặt được một con mèo hoang. Rất hoang dã, quậy tung cả văn phòng của chú lên.” Ông đứng lên, vặn eo, “Xương cốt cũng già cả rồi, khom lên khom xuống mấy lần đã thấy mệt.”
Kinh Mịch Ngọc vội vàng đặt túi xách xuống, “Để cháu làm cho.”
Lão Chu ngồi phịch xuống ghế salon, đấm đấm eo. Ông nhặt từng tờ từng tờ giấy rơi trên ghế salon, đưa mắt nhìn một tờ trong số đó rồi quay đầu nhìn về phía Kinh Mịch Ngọc.
Cô vén tóc, tay hướng xuống đáy bàn, khóe miệng tự nhiên rũ xuống.
Tính cách của Kinh Mịch Ngọc trước kia rất hướng ngoại. Bởi vì hình dạng đặc thù của môi, lúc cô không cười nhìn sẽ khá lạnh lùng nên Kinh Mịch Ngọc thường xuyên cười cong cong khóe miệng.
Lúc cô cười rộ lên, có cảm giác ấm áp hệt như một ly cà phê giữa ngày đông lạnh giá.
Lão Chu nhìn tờ giấy trong tay, “Chú vừa tìm giúp cháu một người đàn ông mới, cũng là mang họ kép đây này, tên là Âu Dương Ngọc, làm trong ngành khoa học kỹ thuật, rất có tiền đồ. Cao một mét tám, thích chơi bóng rổ. Chú đã nói chuyện với thằng bé khá lâu, cảm thấy nó là một đứa rất có chủ kiến, yêu cầu với bạn gái cũng rất đơn giản, chỉ cần nói chuyện hợp nhau là được.
“Cháu cũng tính nói việc này với chú.” Kinh Mịch Ngọc ngẩng đầu lên, “Chú không cần tìm bạn trai giúp cháu nữa. Cháu đánh bậy đánh bạ vơ trúng Yến Ngọc, cũng có thể chính là Hà Phác Ngọc.”
Lão Chu ngay lập tức ngồi thẳng người, một giây sau đã đau đến kêu ra tiếng, “Ôi, cái eo của chú!”
“Chú có sao không?” Kinh Mịch Ngọc lập tức đến dìu ông.
Miệng lão Chu liên tục phát ra âm thanh ui da ui da, “Chậm xíu, chậm một xíu.” Sau khi lão Chu đã đỡ đau thì ông hỏi, “Sao cháu biết?”
Kinh Mịch Ngọc nhíu mày, bước nhanh về phía cửa. Cô mở cửa, nhìn xung quanh hành lang thăm dò.
Không có người. Quan trọng hơn là không có Điêu Tranh Kha.
Cô trở về phòng, ngồi kế lão Chu, hạ thấp giọng, “Cháu cảm giác Yến Ngọc biết một ít chuyện.”
Giọng nói của lão Chu như già đi mấy tuổi, “Cháu hỏi anh ta rồi à?”
Kinh Mịch Ngọc lắc đầu, “Không có hỏi. Tạm thời cháu không muốn gặp anh ta.”
“Sao vậy? Anh ta khi dễ cháu hả?” Lão Chu nắm tay thành quyền, “Kêu Tôn Nhiên Ngọc đánh nó cho chú.”
“Yến Ngọc không có khi dễ cháu, chỉ là cháu không thể nhìn thấu được anh ta.” Kinh Mịch Ngọc thở dài, “Hơn nữa, đôi khi cháu lại cảm thấy bản thân cũng không gấp gáp muốn tìm ngọc núi Kinh cho lắm.”
“Ừm.” Lông mày bên phải của lão Chu nhướng lên, “Vốn cũng không vội mà. Chỉ có cháu vội, làm chú cũng vội theo. Tìm một người giữa biển người mênh mông thế này cũng không dễ dàng như vậy. Chuyện lâu dài thì phải kiên nhẫn.”
Trong một cái chớp mắt, Kinh Mịch Ngọc nảy ra một suy nghĩ.
Tư liệu mà lão Chu đưa cô chẳng lẽ bị thiếu? Thông tin những nhãn hiệu trang sức ở Bắc Tú lão Chu cũng đã sớm
Lão Chu thu thập bạn trai từ khắp nơi cho cô chính là vì muốn cô cả đời chỉ biết yêu đương, không quan tâm tới việc tìm ngọc.
Tiết Thanh minh vừa qua nhưng cô cũng không đến thắp hương.
Bà ngoại nói, “Nếu chưa tìm được ngọc núi Kinh thì cháu cũng đừng tới gặp bà.”
Thật ra, bà ngoại cũng không vội gặp cô.
Chiều thứ sáu Yến Ngọc lại nhắn tin WeChat cho cô. Người đàn ông này đúng là vừa phiền phức vừa kiên trì đến khi nào được mới thôi.
Kinh Mịch Ngọc như thường lệ nói, “Tôi rất bận, phải tăng ca.” Sau đó cô cũng phớt lờ anh. Hình đại diện của anh sáng đèn, cô cũng nhịn không bấm vào.
Sau khi Kinh Mịch Ngọc tan ca, cơm nước xong xuôi thì cô làm tổ trên ghế salon xem phim.
Cô chọn một bộ phim có tình tiết đảo ngược để kích thích não bộ. Kịch bản của 80% phần đầu của bộ phim cũng thường thường, không có gì mới lạ.
Kinh Mịch Ngọc quyết định chọn Yến Ngọc để giải trí.
Tin nhắn gần đây nhất Yến Ngọc gửi đến là một đoạn ghi âm, “Kinh tiểu thư có nể mặt ăn cơm không? Tôi mời khách, để bồi tội với cô.”
Đây không phải là giọng nói của Yến Ngọc. Kinh Mịch Ngọc ngơ ngác: Vậy là của ai?
Cô hỏi Yến Ngọc, anh nói, “Nếu cô không thích để một con ma men xin lỗi thì đợi lúc anh ta tỉnh táo lại xin lỗi cũng không muộn.”
Kinh Mịch Ngọc suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ được chuyện Yến Ngọc đang nói là gì. Giọng nói này là của người ở Tụ Bắc đêm hôm đó, người say rượu có gương mặt hình chữ điền. Cô nói, “Tôi đã quên mất chuyện này mà anh còn nhớ à?”
Yến Ngọc, “Cô còn ở lại tăng ca sao?”
Kinh Mịch Ngọc, “Đúng vậy.”
Yến Ngọc, “Vậy tôi không làm phiền nữa.”
Cô đặt điện thoại xuống.
Thật ra Yến Ngọc ngoại trừ tâm tư quá thâm trầm thì những điểm khác không hề tệ. Cho dù sau khi quen biết anh cô đã gặp phải vài chuyện ngoài ý muốn, tuy hơi kinh hãi nhưng cũng không có gì nguy hiểm.
Lúc này bộ phim nhựa cũng đã đến hồi kết, thế mà cả nam chính lẫn nữ chính đều chết.
Ban nãy tâm tư của Kinh Mịch Ngọc không đặt trên bộ phim nên sững sờ một lúc.
Nhạc phim vang lên, phần đảo ngược của bộ phim cuối cùng cũng đến. Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, toàn bộ cốt truyện và âm mưu trước đó đều bị sụp đổ.
Cô càng ngớ người hơn, “Chơi theo kiểu này cũng được à?”
Sau khi Kinh Mịch Ngọc rửa mặt xong lên giường thì cũng gần rạng sáng mười hai giờ.
Tin nhắn âm thanh của Yến Ngọc vang lên, “Ngủ ngon.”
Kinh Mịch Ngọc đang thầm suy tính xem cô có nên ám chỉ với anh rằng cô đã tạm thời từ bỏ việc tìm ngọc, thử xem anh sẽ phản ứng thế nào?
Yến Ngọc lại hẹn cô vào thứ hai, Kinh Mịch Ngọc đồng ý.
Cô đang nghỉ ngơi ở phòng tập thể hình sau khi vừa chạy bộ bốn kilomet. Bên cạnh bỗng xuất hiện người đàn ông tập máy chèo thuyền lần trước, “Người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên.”
Kinh Mịch Ngọc dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, cười cười, “50% những người tập ở đây tôi đều đã gặp lại lần thứ hai, duyên phận tràn lan kiểu này đương nhiên không đáng giá.”
Ý cười trên mặt đối phương không giảm, “Miệng lưỡi sắc bén.” Phụ nữ ở đây có thông đồng với nhau làm chuyện xấu được hay không, hắn ta chỉ cần nói mấy câu là biết. Ví dụ như hai người phụ nữ đang đứng trong góc kia, chỉ mới đến có một ngày đã chụp ảnh đùa giỡn với vài người đàn ông. Nhưng người trước mắt này, hắn ta đã quan sát rất lâu rồi, luôn một thân một mình. Thỉnh thoảng cũng có cười, nhưng đều rất xa cách.
Kinh Mịch Ngọc lướt qua hắn ta, quay người hướng về phía phòng thay quần áo.
Hắn ta đi theo.
Cô cảm thấy rất phiền, hỏi, “Anh có chuyện gì không?”
“Tiện đường.” Hắn ta chỉ lên biển hiệu phòng thay quần áo cho nam.
Kinh Mịch Ngọc rũ khóe miệng, bước vào phòng thay quần áo nữ tắm rửa thay quần áo.
Lúc cô bước ra khỏi phòng tập thì thấy Yến Ngọc đang ngồi ở quán cà phê ngay đầu phố.
Kinh Mịch Ngọc cười cười.
Yến Ngọc đi đến đâu cũng đều đẹp trai đến nổi bật. Chẳng phải sao, hai cô bé phía sau liên tục nhìn trộm anh.
Cô đang tính bước về phía anh thì lại nghe thấy âm thanh truyền đến bên cạnh, “Người đẹp, cô ở đâu? Để tôi chở cô về nhé!” Vẫn là người đàn ông tập máy chèo thuyền kia.
Hắn ta đi tới mấy bước rồi dừng trước mặt cô, lắc lắc chìa khóa xe trong tay. Là xe xịn.
Kinh Mịch Ngọc nhìn thẳng về phía Yến Ngọc.
Hắn ta cũng thuận theo tầm mắt của cô xoay người, trong nháy mắt chợt cảm thấy bản thân đã bị khí thế của Yến Ngọc nghiền nát.
Yến Ngọc nhàn nhạt cong khóe môi, đứng dậy bước tới. Anh dừng trước mặt Kinh Mịch Ngọc, lấy một hộp trang sức từ trong túi áo khoác jean ra.
Cô nhướng mày, không hiểu rõ ý anh.
Yến Ngọc mở hộp, bên trong là mặt dây chuyền màu “máu bồ câu[1].” Cô nhận ra đây chính là sản phẩm nằm trong bộ sưu tập Hoa Khai Cập Xuân.
[1]: Đối với ruby, dân chơi ngọc thích và cũng là quý nhất là loại ruby trong suốt có màu huyết dụ tươi, loại màu đỏ thường được gọi là “máu bồ câu”, hoàn hảo nhất là loại có sắc tối đến trung bình.
Yến Ngọc nghiêng người về phía trước, cười một tiếng, cầm mặt dây chuyền lên, đặt viên ngọc đỏ tươi đó lên chỗ lõm ngay xương quai xanh của cô.
Người đàn ông ban nãy nắm chặt chìa khóa xe trong tay. Anh ta chỉ vừa mới cầm lá bài trong tay, ngay cả con số cũng chưa nhìn được thì đối phương đã đánh quân cao nhất ra rồi?
Kinh Mịch Ngọc mặc áo cổ thấp, phần xương quai xanh lộ ra, xinh đẹp quyến rũ.
Mặt dây chuyền lạnh buốt dán lên da cô, gương mặt của Yến Ngọc cũng gần ngay trước mắt, dưới hàng lông mi dài là con ngươi như cất giấu những đám mây đen dày đặc đang che khuất một bầu trời đầy sao.
Anh và cô đang đứng ngay nơi này. Biển quảng cáo phía trước phản chiếu thân ảnh của hai người, cô thì bị bóp méo đến kỳ cục, còn anh thì vẫn đứng thẳng tắp.
Ngay cả biển quảng cáo cũng khi dễ cô.
Kinh Mịch Ngọc hy vọng đến dường nào, anh không phải là Hà Phác Ngọc.
HẾT CHƯƠNG 27