Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 28


trước sau

eJfXWgo

KSCN – Chương 28

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

“Cô ấy là bạn gái cũ của mấy người bạn của tôi.”


Sức sống là gì?

Có một quãng thời gian trong quá khứ, Kinh Mịch Ngọc vẫn luôn tự hỏi về vấn đề này.

Đây là một loại năng lượng trung lập, lúc cần chủ quan thì không chủ quan, mà lúc nên khách quan thì lại không khách quan. Nghị lực ngoan cường có thể chống đỡ lại tất thảy vận hạn. Trong khoảnh khắc bạn nhắm mắt, chuẩn bị muốn từ giã cõi đời thì huyết dịch, hô hấp và nhận thức tỉnh táo lại có thể tạo nên một kỳ tích.

Cũng vì sự tồn tại của khả năng phản nghịch trong khổ đau như thế mà thế giới này mới trở nên tràn ngập hy vọng.

Kỳ Ngọc Phong nói cô bây giờ có sức sống hơn so với khi còn ở Vu Âm rất nhiều.

Kinh Mịch Ngọc vẫn luôn nghĩ cụm từ có sức sống này từ lâu đã không còn thích hợp với cô, thế nhưng cô lại có lão Chu, còn có gà con, một năm nay ở Bắc Tú thật sự rất vui vẻ, tận sâu dưới đáy lòng đã mục nát như có một làn gió mát thổi qua. Cơn gió này thổi qua mặt, thoải mái đến mức khiến Kinh Mịch Ngọc sinh ra cảm giác không nỡ rời bỏ thế gian này.

Cũng không biết cơn gió nhẹ này có thể biến thành vòi rồng, nhổ bật gốc ngọn cây khô không.

Kinh Mịch Ngọc nở nụ cười với Yến Ngọc. Nụ cười này rực rỡ đến mức khiến tinh thần con người ta phấn chấn, nào có thấy bóng dáng của sự lạnh lùng, xa cách lúc cô còn ở phòng tập.

Người đàn ông đó mặt mày xám xịt bỏ đi.

Kinh Mịch Ngọc vân vê mặt dây chuyền đang đặt ngay xương quai xanh, sau đó kẹp giữa hai ngón tay. Viên đá màu “máu bồ câu,” cũng là loại ruby quý hiếm nhất, nằm trong dòng cao cấp của bộ sưu tập Hoa Khai Cập Xuân.

Cô đã từng thấy viên đá này ở cửa hàng flagship, là ruby chưa bị “thổi[1],” 1.8 carat, giá trị cũng lên đến sáu chữ số, “Anh cũng chịu vung tiền cho đạo cụ diễn thật!”

[1]: Không phải bất kỳ viên đá quý nào trong tự nhiên cũng đạt những tiêu chuẩn như độ trong suốt, màu sắc, độ cứng, … ở mức hoàn hảo. Thế nên, người ta đã “thổi ngọc” để biến ngọc xấu thành ngọc đẹp. Sau khi được “thổi” thì màu sắc của ngọc được cải thiện đáng kể, tạp chất trong những khe nứt cũng được xử lý, những vết nứt trong ngọc cũng được nhuộm đều. Ngọc đã qua xử lý đôi khi cũng đẹp hơn ngọc tự nhiên rất nhiều, nhưng giá thành chỉ ở mức 1/10. Thế nên, những viên ngọc nào đã đạt đủ tiêu chuẩn mà không cần đến sự “nhúng tay” của con người là rất quý và đắt đỏ. Đọc thêm tại đây

Ánh mắt của Yến Ngọc dừng trên xương quai xanh của Kinh Mịch Ngọc vài giây, sau đó nhìn lên mặt cô, “Sao cô chắc chắn nó chỉ là đạo cụ?”

“Đừng nói là anh tặng cho tôi nha.” Kinh Mịch Ngọc làm bộ run bần bật, “Tôi sợ lắm đó!”

“Sợ cái gì?”

Kinh Mịch Ngọc duỗi tay ra, muốn trả mặt dây chuyền lại cho Yến Ngọc, “Nói không chừng trong lòng anh đang tính kế gì tôi rồi.”

Yến Ngọc nhận lấy, đầu ngón tay anh lướt qua từng ngón tay của cô, “Cô có thể suy nghĩ sâu sắc hơn một chút. Nếu tôi có tính toán gì với cô thì cũng chỉ suy nghĩ làm thế nào để leo được lên giường cô thôi.”

Kinh Mịch Ngọc rút tay về, “Vậy thì tôi càng sợ hơn nữa.”

“Cô đã cự tuyệt tôi bao nhiêu lần rồi? Nếu trong tương lai có ngày tôi thực hiện được mong ước của mình, thì nhất định tôi sẽ đòi lại toàn bộ.” Yến Ngọc thả mặt dây chuyền lại vào trong hộp, nhanh chóng đóng lại, phát ra một tiếng “cộp.”

Kinh Mịch Ngọc bực bội nói, “Chỉ sợ chưa đến ngày đó thì anh đã tinh tẫn nhân vong rồi.” Cô ngừng một lát, lại cười rất gian trá, “Chưa kể tôi có nhiều bạn trai cũ rất rất đẹp trai, cả một tuần lễ mà còn không đủ xếp lịch. Anh ấy hả, cứ từ từ chờ đi.”

Lần này Yến Ngọc ngược lại không có phản ứng gì.

Thái độ này của anh làm cho Kinh Mịch Ngọc có cảm giác cô đang tự biên tự diễn thắng lợi của mình vậy. Lúc cô lên xe Yến Ngọc thì còn khinh bỉ hừ hừ thêm vài tiếng với anh.

Yến Ngọc vẫn đang thăm dò tính cách của Kinh Mịch Ngọc. Cô bên ngoài khoác lên mình vỏ bọc đoan trang, ưu nhã, nhưng một khi đã quen thân thì mấy cái tính cách kỳ lạ, lộn xộn kia của cô cũng bắt đầu xuất hiện.

Chiếc xe hôm nay Yến Ngọc lái vẫn là chiếc xe thể thao màu đỏ của Cát Tịnh Chi, trên ghế phụ có một con gà bông màu vàng mềm mại, lần trước Kinh Mịch Ngọc ngồi xe cũng không thấy bóng dáng nó đâu.

Cô đặc biệt không chịu nổi dáng vẻ đáng yêu của gà con, một tay cầm lên, một tay vuốt ve bộ lông của nó, thiếu điều muốn dính cả mặt vào con thú bông.

Yến Ngọc nhìn cô một cái, “Là của Kỳ Ngọc Phong gắp được từ máy gắp thú.”

Động tác vuốt lông gà của cô ngay lập tức dừng lại, ánh mắt thưởng thức phóng về phía ghế sau, giả vờ khều tóc, “Máy gắp thú ở đâu?”

Ngón tay Yến Ngọc gõ nhẹ lên tay lái, nghe ra được sự chờ mong thấp thoáng trong giọng nói của cô, lúc thấy viên đá máu bồ câu kia cũng không thấy cô biểu lộ cảm xúc như vậy, “Tôi biết ở đâu.”

Con gà bông vàng này là Kỳ Ngọc Phong gắp cho Cát Tịnh Chi hôm hai người ăn cơm ở Khí Sạn. Cát Tịnh Chi không có hứng thú với mấy con kiểu này nên tuy ngoài mặt nói tiếng cảm ơn nhưng vừa quay lưng đã quăng bừa lên xe.

Kinh Mịch Ngọc không có cách nào kháng cự lại được con thú bông này, lúc cả hai đến trung tâm thương mại, cô thẳng tay kéo Yến Ngọc đi thẳng về phía trước, thiếu điều còn muốn chạy cho nhanh.

Bốn máy gắp thú, mèo, thỏ, gấu, gà.

Kinh Mịch Ngọc đứng trước cái máy chất đầy gà bông vàng, đấu mắt với từng cặp mắt thêu màu đen nho nhỏ, tròn tròn đang nhìn cô, khóe miệng như cười như không.

Bốn từ thôi: Đáng yêu chết mất!

Cô kéo tay áo của Yến Ngọc, trên mặt ẩn hiện sự đáng yêu, xinh xắn của thiếu nữ, “Anh gắp cho tôi một con đi, đi, đi.”

“Tới mức vậy hả?” Yến Ngọc không phải là không hiểu được sự yêu thích của con gái với những con thú bông này, chỉ là không ngờ người phụ nữ ngoài mặt kiêu ngạo như Kinh Mịch Ngọc vậy mà cũng có sở thích này, không những thế còn mãnh liệt hơn những người khác.

“Yến Tị, Yến Tị.” Kinh Mịch Ngọc gấp gáp kéo tay áo anh không buông, “Anh gắp cho tôi một con đi. Gắp một con thôi!” Kỹ thuật gắp thú của cô thật sự rất tệ, con gấu nhỏ trong nhà Kinh Mịch Ngọc cũng là do Tần Tu Ngọc bất đắc dĩ bị ép phải gắp cho cô.

Máy bên cạnh có hai đứa trẻ đang đứng. Bọn chúng nghe thấy lời nói của Kinh Mịch Ngọc, cùng nhau nhìn sang.

Bé trai tầm trên dưới bốn, năm tuổi, ngũ quan xinh đẹp đang ăn kem, “Dì khóc rồi kìa!”

Bé gái lớn hơn bé trai khoảng hai, ba tuổi, cặp chân mày đen ẩn chứa khí khái hào hùng, ngẩng đầu lên, “Anh ơi, dì muốn con gà đó đó. Mỗi khi em muốn thì chú em sẽ gắp cho em, chú gắp được là em sẽ không khóc nữa.”

Kinh Mịch Ngọc nhìn hai đứa trẻ trước mặt. Tại sao bọn chúng gọi Yến Ngọc là anh, mà cô lại nhảy vọt lên hàng cô rồi?

Yến Ngọc cúi đầu cười một tiếng.

Một nụ cười có thể nói là qua quýt đến lười nhác mà lại làm bé gái hớn ha hớn hở, “Anh ơi, anh đẹp trai quá!” Cánh tay nho nhỏ tròn tròn của con bé giơ cao lên, còn dựng cả ngón út, “Mẹ em nói, cái này gọi là tâm sinh tướng đó!”

Kinh Mịch Ngọc trừng Yến Ngọc một lát, tiếp tục lôi kéo anh, “Họa thủy, anh gắp cho tôi một con đi.”

Ý cười ngay khóe môi Yến Ngọc vẫn chưa giảm, nhìn cô, “Gọi tôi là gì?”

“Anh trai.”

“Không biết xấu hổ.”

Yến Ngọc đi đổi xu để gắp, lúc sắp thành công thì Kinh Mịch Ngọc lại hồi hộp đến mức cứ kéo kéo tay anh, làm tay Yến Ngọc bị nghiêng đi. Mấy lần như thế, cuối cùng anh đành chấp nhận chấm dứt trong sự thất bại.

Thằng bé đã ăn xong cây kem, hùng hồn nói, “Vẫn là ba cháu đẹp trai nhất!”

Thần sắc của bé gái đã từng khen ngợi Yến Ngọc ngây dại, sự chờ mong từng hiện lên trong đôi mắt dần vỡ vụn, “Mẹ em nói, cái này gọi là sự hào nhoáng bên ngoài.”

Kinh Mịch Ngọc cũng rất kinh ngạc, “Kỹ thuật của anh sao tệ dữ vậy?” Cũng không hơn cô được bao nhiêu.

Yến Ngọc lạnh lùng nói, “Nếu cô không nhích tới nhích lui thì đã sớm gắp được rồi.”

Kinh Mịch Ngọc nhìn con thú bông bằng ánh mắt khát khao, “Gà con của tôi!”

“Đi mua một con.” Yến Ngọc xoay người.

Kinh Mịch Ngọc đi theo sau, tiếp tục hỏi, “Kỹ thuật của anh sao tệ dữ vậy?”

Yến Ngọc quay đầu, “Đừng có lặp đi lặp lại y như cái máy vậy.”

“Sao anh có thể có kỹ thuật dở tới vậy thế?” Kinh Mịch Ngọc đổi cách hỏi.

Đôi mắt của Yến Ngọc lạnh lẽo, cực kỳ lạnh lẽo, “Đây là lần đầu tiên tôi chơi trò này.”

Có một người phụ nữ băng qua dòng người, bước nhanh tới, “Trình Duy.”

Thằng bé ban nãy chạy tới, kéo tay mẹ mình, “Mẹ ơi!”

Bé gái đứng im tại chỗ, nhăn mặt ủy khuất, “Mẹ chị đâu?”

Con bé hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, nhìn thấy phía trước có một người phụ nữ tay cầm quạt, chậm rãi đi đến, “Tả Tả, con chạy nhanh vậy sao mẹ đuổi theo kịp?”

“Mẹ, mẹ.” Con bé cười rộ lên, bổ nhào vào trong lòng mẹ mình.

Yến Ngọc mua cho Kinh Mịch Ngọc một con gà bông rất to ở một cửa hàng bán đồ chơi cho con nít.

Kinh Mịch Ngọc ôm con gà, che khuất cả nửa thân trên của mình. Cô cười hì hì, ôm nó ngồi vào ngay ghế phụ.

Lúc Yến Ngọc thắt dây an toàn thì chợt nhớ tới một việc, “Công ty của cô muốn hợp tác với Kỳ Ngọc Phong để làm chiến dịch quảng cáo mới cho Tourmaline à?”

“Đúng vậy.” Kinh Mịch Ngọc nhéo mặt con gà bông.

Yến Ngọc nhìn con gà bông vàng ở ghế sau, “Nghe nói anh ta rất thân thiết với một vị mỹ nữ ở Vạn Cảng.”

Kinh Mịch Ngọc bật cười, vội vàng làm sáng tỏ, “Không phải tôi.” Nhân vật chính trong lời đồn không hay này là nhân viên bên bộ phận Sáng tạo, tên là Hồ Anh.

“Nghe anh ta nói, việc cô kết giao với bạn trai trong tên có chữ “Ngọc” cũng là vì anh ta?” Yến Ngọc đây là đã biết rõ còn cố hỏi.

“Nằm mơ hả?” Quả nhiên, Kinh Mịch Ngọc xùy một tiếng, phủ nhận, “Chỉ có điều, chẳng phải anh nên khuyên nhủ chị anh trông chừng Kỳ Ngọc Phong kỹ hơn à?”

Yến Ngọc cười khẽ, “Chị tôi quản lý công ty, bất kỳ ai có ý đồ lừa gạt cũng bị

chị ấy xoay mòng mòng. Không lẽ chị ấy không nhìn ra được Kỳ Ngọc Phong là loại người thế nào sao?”

“Vậy…” Kinh Mịch Ngọc nheo mắt, “Tại sao chị anh còn đính hôn với anh ta?”

“Tình yêu vốn không phải là nhu yếu phẩm.”

Kinh Mịch Ngọc nhớ rõ lúc trước anh cũng đã từng nói những lời tương tự, “Các người sáng suốt thật.” Sau khi cô gia nhập đội ngũ hợp tác với Tourmaline đã nghe ngóng được không ít chuyện về Cát Tịnh Chi. Kinh Mịch Ngọc cảm thấy loại người như Cát Tịnh Chi này, vừa độc lập lại mạnh mẽ, không hề cần đàn ông hỗ trợ cho sự nghiệp của mình.

“Tự chị ấy sẽ có cách xử lý, chắc chắn không bị thiệt.” Yến Ngọc quay đầu nhìn cô, “Ngược lại là cô, từng quen nhiều bạn trai như vậy mà vẫn chưa sáng suốt ra được tí nào à?”

“Có chứ, đương nhiên là có. Bây giờ chẳng phải tôi không còn qua lại với anh ta nữa sao?” Kinh Mịch Ngọc lợi dụng cơ hội nói việc cô tạm dừng tìm ngọc cho anh biết, “Tôi cũng đã nghĩ thông, tuy tên tôi là Mịch Ngọc, nhưng cũng không nhất định phải bị ý nghĩa cái tên này ràng buộc cả đời.”

Chân mày Yến Ngọc nhướng lên, “Nghĩ thông thế nào?”

Cô ăn ngay nói thật, “Rất nhiều chuyện, cũng chỉ là một ý niệm.” Xa vời vợi lại rất khó tìm. Việc tìm ngọc cũng chính là chấp niệm của cô. Nhưng mỗi khi manh mối đã đến gần ngay trước mắt, thì Kinh Mịch Ngọc lại sinh ra ý nghĩ muốn trốn tránh.

Ánh mắt trầm tĩnh của Yến Ngọc rơi trên gương mặt của cô, cặp đồng tử trong suốt dần trở nên thâm thúy.

Kinh Mịch Ngọc luôn cảm thấy, lúc nào Yến Ngọc cũng có thể nhìn thấu cô. Cô đột nhiên vùi mặt vào con gà bông to bự.

Bộ lông của con gà này có mùi hương nhàn nhạt.

Yến Ngọc đưa tay phải ra, đặt trên đầu cô, nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng vỗ hai lần, “Cô vui là được rồi.”

Kinh Mịch Ngọc hơi giật mình, ngẩng đầu lên, “Thật hay giả thế? Anh không tính toán gì tôi nữa à?”

“Đương nhiên là có tính.” Ngón cái của anh vuốt ve môi cô, trong mắt hiện lên ý ngả ngớn, phóng đãng, “Tính xem khi nào mới đến đêm đầu tiên của chúng ta. Chiếu theo số lần tôi đã bị từ chối thì đêm đầu tiên phải kéo dài tầm một tuần lễ không đặt chân xuống giường thì mới được coi là hoàn thành.”

Kinh Mịch Ngọc nhe răng, “Chuyện xấu hổ như thế mà anh nói tự nhiên được vậy à?”

“Tôi thấy lúc cô nghe mặt cũng không đỏ, hơi thở cũng không gấp mà.”

“Tôi có gà con bảo vệ.” Kinh Mịch Ngọc ôm chặt con gà bông vừa vàng vừa bự.

Kinh Mịch Ngọc không ngờ, lúc mặt chữ điền mời khách thì Uông Thành Oánh cũng tới.

Uông Thành Oánh ngồi cạnh cửa sổ, thời điểm nhìn thấy Yến Ngọc và Kinh Mịch Ngọc cùng nhau xuất hiện thì ngơ ngẩn.

Dư Tinh Hà hơi hả hê nhìn Uông Thành Oánh một lát, cười tủm tỉm kêu Yến Ngọc, “Chỗ này là nhà hàng của bạn tôi, sau này nhớ chiếu cố nha.”

Yến Ngọc đáp lời, kéo ghế giúp Kinh Mịch Ngọc, thuận tay cầm giúp túi xách cho cô.

Kinh Mịch Ngọc cảm thấy mấy hành động này của anh chính là muốn làm cho bầu không khí trở nên ngại ngùng, nhưng cô vẫn ngồi xuống. Chưa kể cô cũng từng nghe kể việc Uông Thành Oánh từng từ chối Yến Ngọc thì bây giờ cô ấy cũng hoàn toàn không có lập trường gì để can thiệp những mối quan hệ khác của anh.

Đôi mắt to của Uông Thành Oánh ngập nước nhìn về phía Yến Ngọc.

Yến Ngọc lễ phép đáp lại bằng một nụ cười, “Sao cô lại tới đây?”

Dư Tinh Hà bỏ đậu đũa làm chua vào miệng, “Cô ấy chặn đầu xe tôi, tôi sợ cô ấy muốn tìm chết nên đành phải cứu một mạng người hơn xây bảy ngôi chùa.” Vị chua dịu làm giảm cảm giác thèm ăn của anh ta. Dư Tinh Hà hỏi Kinh Mịch Ngọc, “Kinh tiểu thư, bây giờ cô là bạn gái cũ của bạn Yến Ngọc, hay là bạn gái bây giờ của nó?”

Yến Ngọc cười đáp, “Cô ấy là bạn gái cũ của mấy người bạn của tôi.”

Kinh Mịch Ngọc biết, Yến Ngọc chỉ là vừa mới quen thêm Củng Ngọc Quán nên phải dùng số nhiều. Cô cũng không ngại những việc này, có bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, chỉ cần là sự thật thì cô sẽ chấp nhận hết.

Chỉ có điều Dư Tinh Hà lại bị đậu đũa chua nghẹn ngay cổ họng. Anh ta đấm ngực, uống hơn phân nửa ly nước, mặt cũng đổi sang màu gan heo, thở hồng hộc nói, “Chỉ có người vĩ đại như ông mới chấp nhận được.”

Yến Ngọc hỏi lại, “Sao ông không nói chỉ có nhóm bạn gái cũ vĩ đại của ông mới chấp nhận được người cặn bã như ông?”

Kinh Mịch Ngọc che miệng cười trộm.

Yến Ngọc dường như thật sự không quan tâm đến mấy quan hệ nam nữ thế này. Mỗi khi cô khoe khoang số lượng bạn trai cũ của mình với Yến Ngọc, anh đều không màng tới, nhàn nhạt như nước chảy mây trôi.

Kinh Mịch Ngọc chợt nhớ tới người bạn trai thứ chín của cô, tên Thẩm Già Ngọc, là một giáo sư tâm lý học.

Lão Chu cũng đã trao đổi với anh ta số lượng bạn trai trước của cô thì không ngờ Thẩm Già Ngọc lại tha thiết nói, “Tốt quá rồi!” làm lão Chu giật nảy mình.

Ý cười trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Già Ngọc không giảm, “Cháu đang muốn nghiên cứu chủ đề về việc phụ nữ có quá nhiều kinh nghiệm yêu đương, sự giới thiệu này của chú đúng là hạn hán gặp mưa rào.”

Lão Chu buồn bực hỏi một câu, “Cháu tìm bạn gái hay là tìm vật thí nghiệm?”

“Bạn gái.” Thẩm Già Ngọc trả lời chắc nịch.

Khi bài báo cáo đã tạm thời có kết quả thì anh ta lại hẹn cô tới OneFool ngồi một lát.

Thời điểm nhận được điện thoại của Thẩm Già Ngọc, Kinh Mịch Ngọc vô cùng vui vẻ. Rốt cuộc ông tướng này cũng muốn chia tay rồi! Việc này đối với cô mà nói, cũng chẳng khác gì hạn hán gặp mưa rào.

Ngày hôm ấy là lần đầu tiên OneFool có ba bàn có khách ngồi.

Ống tay áo vừa trắng vừa rộng của Thẩm Già Ngọc phấp phới như bọt sóng. Anh ta ngồi xuống, nhìn cô, “Có một câu, không biết có nên nói hay không.”

Kinh Mịch Ngọc cắn ống hút, “Nói nhanh đi.”

“Tôi không muốn uống cà phê đá.”

“…”

“Chúng ta chia tay đi.” Anh ta cười rộ lên, “Chỉ có điều, bản báo cáo này vẫn chưa xong. Khi nào em có đoạn tình cảm nào mới mà sâu sắc ấy thì nhớ chia sẻ với tôi một xíu. Nếu điều kiện cho phép thì tôi cũng rất muốn gặp những người bạn trai ấy của em một lần.”

“…”

HẾT CHƯƠNG 28


Xoài: 

Đầu tiên, xin chân thành cảm ơn sự giúp sức của Bột Bẹt cho phần triết lý ngay đầu chương. I love chu~

Thêm nữa là đôi khi trong truyện sẽ có chú thích, những chú thích mình cảm thấy không quá ảnh hưởng đến việc mọi người hiểu đủ được nội dung truyện mình sẽ quăng xuống dưới, nhưng chú thích nào mình thấy quan trọng sẽ để trong chương luôn (tuy đôi khi hơi dài).

Nếu mình để chú thích dài như trong chương này trong chương thì mọi người đọc có thấy khó chịu không? 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện