KSCN – Chương 29
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
“Đêm đầu tiên của chúng ta thử ở ngoài trời luôn đi, được không?”
Uông Thành Oánh ngồi một hồi thì nói, “Em đi rửa tay.”
Trong phòng bao có nhà vệ sinh nhưng cô ấy lại kéo cửa đi ra ngoài.
Yến Ngọc nhìn điện thoại một lát, không nói gì, đứng dậy đi về phía cửa.
Tay trái Kinh Mịch Ngọc quấn phần tóc ngay dưới ót, đầu tự nhiên quay về phía sau, giả bộ như trong lúc vô tình thấy được bóng lưng của anh.
Lúc cánh cửa đang dần khép lại thì Yến Ngọc chạm phải ánh mắt của cô.
Kinh Mịch Ngọc nháy mắt mấy cái. Yến Ngọc nhếch khóe môi, đóng kín cửa.
Dư Tinh Hà liếc nhìn về phía Kinh Mịch Ngọc, cười nói, “Cô có muốn ra ngoài rửa tay luôn không?”
“Cũng được.” Dù sao những người ngồi ở đây cô cũng không quen, chi bằng đi hóng chuyện của Yến Ngọc một lát. Kinh Mịch Ngọc cầm điện thoại di động ra khỏi phòng bao, đi đến nhà vệ sinh.
Uông Thành Oánh cũng không có ở đó.
Kinh Mịch Ngọc cũng không cảm thấy kỳ lạ. Cô nhìn vào gương, sửa sang mái tóc vừa mới bị quấn loạn xạ. Ban nãy lúc Kinh Mịch Ngọc uống nước, son môi bị trôi mất, bây giờ màu môi cô rất nhợt nhạt, không hề ăn nhập với gương mặt xinh đẹp, diễm lệ này. Cô lười nhác thoa son đỏ rồi dùng giấy thấm dầu ấn lên mặt vài lần.
Lúc Kinh Mịch Ngọc ra khỏi phòng vệ sinh vốn tính đi về phía bên trái, nhưng bước chân lại đột nhiên tự động rẽ sang bên phải.
Khu vực hút thuốc của nhà hàng là một ban công nhỏ hẹp, tỷ lệ dài rộng tầm 3:1, lan can làm bằng hợp kim nhôm nằm ở bên ngoài, phần dầm nổi rộng tầm 30cm, cao 40cm được thiết kế lại thành một cái ghế gỗ.
Lúc này Uông Thành Oánh đang ngồi trên đó.
Yến Ngọc đang hút thuốc cạnh tường, gương mặt ẩn hiện giữa lớp khói nhìn càng thêm mê người.
Tay nắm của cánh cửa thủy tinh bên trái đã bị kéo qua bên phải. Kinh Mịch Ngọc đang đứng ngay phía cánh cửa bên phải. Vì bên ngoài bị phản quang nên Uông Thành Oánh bên trong chỉ thấy được bóng cô ấy và Yến Ngọc trên lớp cửa thủy tinh, không phát hiện ra người đang đứng bên ngoài.
Hai tay Uông Thành Oánh nắm chặt, đặt ngay giữa gối, tư thế ngồi không tự nhiên, “Anh em còn nợ một trăm vạn, thật sự không có cách nào. Mấy người đòi nợ còn phá hư ổ khóa nhà em. Xin anh giúp em lần này đi.”
“Đứng trên phương diện bạn bè thì không hẳn là không giúp được.” Yến Ngọc thản nhiên, “Chỉ có điều, cô lấy gì để trả?”
Kinh Mịch Ngọc cảm thấy, giọng nói lúc này của Yến Ngọc thiếu đi sự lỗ mãng như lúc anh nói chuyện với cô. Nửa câu sau, Yến Ngọc hẳn là phải nói nhỏ bên tai Uông Thành Oánh thì mới tạo được cảm giác cường thủ hào đoạt như trên phim.
“Anh muốn gì?” Uông Thành Oánh thế mà thấy chết không sờn.
Yến Ngọc cười, “Chắc cô không đang ôm suy nghĩ lấy thân báo đáp chứ?”
Uông Thành Oánh khẽ nói, “Nếu anh muốn, em nguyện ý.”
“Cô thật thú vị.” Yến Ngọc rít một hơi thuốc, “Lúc nào cô cũng kháng cự chuyện nam nữ, bây giờ lại coi mình như hàng hóa để nói giá.”
Uông Thành Oánh rõ ràng như bị chẹn họng.
“Nói dễ nghe thì tôi khuyên cô không nên coi rẻ thân thể của mình như vậy.” Yến Ngọc ngậm điếu thuốc, ánh mắt đột nhiên chuyển sang phía cửa thủy tinh.
Kinh Mịch Ngọc giật mình. Anh phát hiện ra cô rồi?”
Yến Ngọc lại nhìn sang Uông Thành Oánh, “Còn nói khó nghe là thân thể của cô không đáng số tiền này.” Anh trở nên cực kỳ lạnh nhạt, “Tôi có thể cho anh cô mượn một trăm vạn, trong hai năm phải trả hết tiền vốn. Nể mặt cô nên sẽ không tính lãi.”
“Được.” Uông Thành Oánh đứng dậy, cúi đầu thật thấp, “Yến Tị, em…”
Kinh Mịch Ngọc hóng chuyện đến mức này cũng đã thấy thỏa mãn. Cô nhón chân, bước nhẹ đi về.
Giọng nói của Yến Ngọc chợt truyền tới, “Trốn cái gì, ra đây đi.”
Ánh mắt của người này sao lại tinh đến vậy? Kinh Mịch Ngọc đành phải ló đầu ra từ sau cánh cửa, mỉm cười, “Tôi đã quấy rầy hai người hả?”
Uông Thành Oánh đành nén lại đáy lòng tràn ngập sự cảm kích của mình, nghẹn tới mức mặt đỏ cả lên, “Em đi trước.” Cô ấy nhanh chân chạy ra ngoài, lúc chạm mặt Kinh Mịch Ngọc thì cúi đầu xuống, ánh mắt chợt thay đổi.
Kinh Mịch Ngọc thấy Uông Thành Oánh hai mắt đỏ bừng, đợi sau khi bóng dáng ủy khuất của thiếu nữ biến mất sau hành lang thì cô mới đi đến ban công, nói, “Em ấy chỉ là một cô gái nhỏ, anh so đo với cô ấy làm gì.”
Yến Ngọc thở ra một hơi khói, sau đó dập điếu thuốc. Anh ngồi xuống ngay góc lan can, nhướng mày, ngước lên nhìn cô.
“Lén nói cho anh biết, trước kia vì mục đích tăng lưu lượng cho công ty cũng đã từng viết không ít “súp gà[1].”” Cô từ trên nhìn xuống Yến Ngọc.
[1] Súp gà cho tâm hồn (Chicken soup for the soul): Là tuyển tập những cuốn sách viết về những câu chuyện có thật đầy cảm hứng về cuộc sống của người thường. Sau này người ta cũng dùng từ “súp gà” để nói về những câu chuyện có ý nghĩa tương tự.
Cặp lông mày kiếm thẳng tắp của anh nhướng lên, “Ví dụ như?”
“Đàn ông mà không chủ động tặng quà cho bạn, đều là súp gà cay.” Kinh Mịch Ngọc cười gian trá.
“…” Yến Ngọc lấy hộp đá máu bồ câu ra, đưa tới trước mặt cô, “Cho cô đấy.”
Kinh Mịch Ngọc đẩy ra, “Thô tục quá!”
“…” Yến Ngọc cất hộp đi.
Kinh Mịch Ngọc ngồi xuống bên cạnh anh, “Uông tiểu thư vẫn còn là sinh viên, uống nhiều súp gà cũng có lợi cho thân thể. Nếu không có chén súp gà cay kia thì chắc cô ấy đã sớm chấp nhận sự theo đuổi của anh rồi. Thế mà lại bị anh có mới nới cũ, quăng qua một bên.”
Có một chiếc lá rụng rơi xuống từ trên lan can, xoay tròn rồi dừng lại, rơi xuống ngay dưới mông Kinh Mịch Ngọc.
Yến Ngọc không khỏi nhìn thoáng qua. Bờ mông tròn trịa, cong cong, cơ mông do được tập luyện nên rất săn chắc, “Nếu nói như thế thì mấy chén “súp gà” cô viết ra có khác gì chúa cứu thế đâu?”
“Thế mới nói đây chính là thời đại của truyền thông đó. Công chúng rất thích cái này. Nếu tôi viết những thứ mà mọi người không có hứng thú thì chẳng phải hiệu quả tuyên truyền của công ty cũng nguội lạnh như sương như tuyết à?” Cô chọt cánh tay anh, “Trong mấy cái quảng cáo của Tourmaline các anh cũng có mấy đoạn văn nhẹ nhàng kiểu này mà.”
Tay trái của Yến Ngọc ôm sau lưng Kinh Mịch Ngọc, quay đầu kề sát mặt cô, “Chị tôi ghét nhất là “súp gà” trong sáng, thuần túy kiểu này, cô cũng đừng “hun” đến chị ấy.”
Kinh Mịch Ngọc muốn gật đầu nhưng khoảng cách giữa hai người lại gần trong gang tấc, nếu cô cử động nhẹ thì sẽ phải dịch thân người lên. Mặc dù Yến Ngọc tuyệt đối sẽ không làm gì cô nếu không có sự đồng ý, tuy nhiên nếu không cẩn thận hôn trúng thì chỉ sợ anh cũng sẽ không buông tay đơn giản như vậy. Kinh Mịch Ngọc đành phải ngửa cổ ra phía sau, “Ừm.”
Tay trái của Yến Ngọc đang chế trụ lưng Kinh Mịch Ngọc, trong đôi mắt anh như có trời sao, sáng bừng, “Nhân lúc bầu không khí tốt như vậy, hôn một cái không?”
“Hôn cho ai nhìn? Uông tiểu thư cũng đi rồi.”
Nhà hàng tĩnh mịch đến im ắng, chỉ vang vọng vài tiếng chim kêu.
“Bầu trời, mặt đất, hoa cỏ, cây cổi, vạn vật trên thế gian này, bọn chúng muốn thế nào thì sẽ làm thế đó.” Tay phải của Yến Ngọc nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, “Đêm đầu tiên của chúng ta thử ở ngoài trời luôn đi, được không?”
Cô nhếch khóe môi, “Anh nghĩ hay thật! Muỗi, rắn, kiến cả đống, ai dám điên với anh chứ!”
Anh đưa ra biện pháp, “Ngày mai tôi sẽ đi mua sắm trang bị.”
Lúc này, ánh nắng mặt trời chiếu tới từ phía bên trái Yến Ngọc làm cho Kinh Mịch Ngọc chói mắt nên đành phải nghiêng đầu, bờ môi không cẩn thận chạm phải cằm anh.
Yến Ngọc cũng biết từ lâu rằng cô không có khao khát gì với đàn ông, mấy trò đùa của anh bất quá chỉ muốn trêu cô mà thôi, dục vọng của anh với cô vẫn luôn nằm trong phạm vi khống chế được.
Nhưng cô đã đích thân hôn anh thế này, nếu anh không phối hợp thì thật hổ thẹn với hoa cỏ, cây cối, sinh linh vạn vật trước mắt.
Kinh Mịch Ngọc chưa kịp lui người, cũng như cô đã dự đoán, đã dính vào thì không dễ gì thoát ra được. Môi của Kinh Mịch Ngọc bị anh cắn một cái, hai cái, ba cái, sau đó thì bị gặm mút.
Kinh Mịch Ngọc nheo mắt, ánh mặt trời chói chang làm cô không thấy rõ được nét mặt của anh. Mũi cô ngửi được mùi thuốc lá, nhưng loại thuốc anh hút mùi cũng không nặng.
Cô choáng váng, không phân rõ được đây là hiện thực hay là mộng cảnh, mờ mịt. Kinh Mịch Ngọc vốn cũng suy nghĩ được cách đối phó, nhưng bây giờ đầu óc cô trống rỗng, hết thảy những suy nghĩ như bị đình chỉ, giao phó hết sự quyết định cho trái tim. Nhưng lúc này, tim Kinh Mịch Ngọc cũng trống rỗng. Cô mơ hồ đến mức không biết người đàn ông trước mắt này là ai.
Môi lại bị cắn! Kinh Mịch Ngọc giật mình nhớ rằng, người này là Yến Ngọc.
Một phát cắn này của Yến Ngọc rất hung ác, cắn xong thì ôm cô, “Bị cảm nắng hả?”
Bây giờ chỉ mới vào đầu xuân. Kinh Mịch Ngọc tựa trước ngực anh, nhẹ nhàng thở ra, “Mặt trời chói mắt thật.”
Yến Ngọc tìm tòi, nghiên cứu nhìn cô một cái, buông lỏng vòng ôm, “Về đi.”
Kinh Mịch Ngọc đi được hai bước thì
Yến Ngọc cũng cười.
Son môi đỏ của cô đã bị anh ăn sạch, bờ môi hồng tự nhiên nở nụ cười, ấm áp đến mức có thể so được với ánh nắng ấm áp phía sau lưng.
Khi họ trở lại phòng bao, mấy người lãng tử lão luyện trên tình trường chỉ cần vừa liếc mắt đã biết đôi môi của Kinh Mịch Ngọc đã bị hành hạ như thế nào.
Mí mắt Dư Tinh Hà nửa khép, che khuất cảm xúc trong đôi mắt đen láy, lại qua khóe mắt quét về phía Uông Thành Oánh, cười lạnh một tiếng, “Đáng đời.”
Uông Thành Oánh không nghe thấy câu nói này của Dư Tinh Hà, thần sắc của cô ấy so với ban nãy cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Kinh Mịch Ngọc đoán rằng mục đích Uông Thành Oánh đến đây hôm nay chỉ là để vay tiền mà thôi.
Hôm nay người đàn ông mặt chữ điền mời cơm, lúc đã ăn được gần nửa thời gian thì anh ta nâng ly rượu, “Kinh tiểu thư, lần trước tôi đã đắc tội, xin cô đừng để trong đầu.”
Yến Ngọc đang chơi game với mấy người bạn trên điện thoại, nhẹ nhàng nói, “Đừng rót rượu cho cô ấy, một lát cô ấy còn phải lái xe.”
Kinh Mịch Ngọc cười, nâng ly trà, “Chỉ là chuyện nhỏ, anh đừng để trong lòng.” Chưa kể, cô cũng đã quên mất chuyện này từ lâu.
Mặt chữ điền đang rất tỉnh táo, cười rộ, mặt mày hiền lành, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ say rượu hôm đó, “Hôm đó đã làm trò mèo, để mọi người chê cười rồi.”
“Chân trời nơi nào mà không có hoa thơm.” Dư Tinh Hà nhìn qua, “Cậu học tập Yến Tị một chút đi, bị cắm sừng nhiều lần rồi mà cũng có phạm phải sai lầm gì đâu.”
Kinh Mịch Ngọc đến gần Yến Ngọc, nhìn trò chơi trên màn hình điện thoại mà anh đang dùng làm bình phong, thấp giọng hỏi, “Anh có đam mê NTR[2] hả?”
[2] NTR là Netorare ( 寝取られ ) là một thể loại truyện manga hoặc phim anime nói về người phụ nữ của nhân vật chính bị những nhân vật khác cướp và chiếm đoạt.
Anh lười nhác nhìn cô, “Cô tin lời cậu ta à?”
Kinh Mịch Ngọc chống cằm, uống một ngụm trà. Yến Ngọc nhắc nhở cô, “Đừng uống rượu, một lát tôi uống vài ly, cô lái xe.”
“Ừ.”
Dư Tinh Hà đã sắp xếp xong xuôi lịch trình cho buổi chiều, điểm đến là biển Sa Đồng nằm ở phía đông Bắc Tú, cũng là bờ biển duy nhất ở đây. Từng có một bộ phim rất nổi tiếng cũng được quay ở khu kiến trúc ven bờ biển này.
Kinh Mịch Ngọc rất thích bộ phim đó, lúc cô vừa đến Bắc Tú cũng đã đến biển Sa Đồng, chỉ có điều mấy khu kiến trúc kia lại là bất động sản tư nhân, cô chỉ có thể đứng trước cửa chụp ảnh.
Dư Tinh Hà nói anh ta và ông chủ có giao tình, lúc nào họ muốn vào tham quan cũng được.
Kinh Mịch Ngọc mừng rỡ không thôi.
Yến Ngọc đã uống vài ly nên trên đường đi đến bãi đậu xe anh cũng nói ít hơn bình thường rất nhiều.
Lúc Yến Ngọc ngồi vào phía ghế phụ, đang tính quăng phắt đi con gà bông vàng đi thì thấy mắt hung dữ của Kinh Mịch Ngọc, thế là anh lại nhẹ nhàng đặt nó về phía ghế sau.
Kinh Mịch Ngọc khen anh, “Vậy mới ngoan.”
Lúc họ sắp đến đường cao tốc thì Kinh Mịch Ngọc nhìn anh một cái. Yến Ngọc bây giờ nhìn rất ngoan ngoãn, khép hờ mi mắt, lông mi dài như phiến quạt.
Kinh Mịch Ngọc cười cười. Cô thích nhất là soái ca vừa yên tĩnh lại nghe lời.
Kinh Mịch Ngọc vốn không muốn quấy rầy Yến Ngọc nhưng lúc cô lái xe lại không nhịn được mà lảm nhảm mấy câu.
Ban đầu thì giọng cô rất nhỏ, “Chiếc xe con bọ màu đen[3] ở phía trước chạy sai làn đường rồi. Làn đường cho phép vận tốc đến 120km/giờ mà chỉ chạy có 60km/giờ.”
[3]
Bánh xe của chiếc bọ đen ma sát xuống đường tạo ra tiếng kít kít, giống như đang muốn đổi làn đường, thân xe hướng sang phải.
Kinh Mịch Ngọc giảm tốc độ lại còn 60, chuẩn bị chờ sau khi chiếc xe bọ đen rẽ làn thì sẽ tăng tốc vượt qua. Không ngờ bọ đen lại đột nhiên rẽ sang bên trái, cũng không bật đèn xi nhan. Kinh Mịch Ngọc đang mở xi nhan rẽ phải, đang chuẩn bị rẽ làn thì bọ đen lại quẹo đầu xe sang phải.
Hay thật! Đoạn đường cao tốc này có hai làn xe, bọ đen lại chắn ngay ở giữa, tốc độ chậm rì, chắn nguyên cả đường đi.
Kinh Mịch Ngọc nổi trận lôi đình, mắng một câu, “Mẹ nó chứ! Giấy phép lái xe của tên kia nhặt từ hầm phân ra à?”
Bên cạnh chợt vang lên một thanh âm lạnh lẽo, “Cô vừa nói gì đó? Cô chửi ai là mẹ nó?”
Kinh Mịch Ngọc đảo mắt, nhìn thoáng qua Yến Ngọc.
“Mẹ nó gì?” Lúc này anh đã tỉnh rượu, thần sắc bình tĩnh, “Không được chửi bậy.”
Kinh Mịch Ngọc chỉ cảm thấy đầu ong lên một cái, trong đáy lòng như có gì đó muốn nhảy bật ra.
Không được chửi bậy.
Bốn từ này, rất nhiều năm về trước cũng đã có một người đàn ông từng nói với cô. Ngoại trừ lúc lái xe có nhiều khi bực bội thì cô cũng chửi bậy vài câu, những lúc còn lại thì thật sự không như thế.
Kinh Mịch Ngọc hốt hoảng, tựa như lúc nhìn thấy ánh đèn mẫu đơn, nước mắt không nhịn được mà tràn ra từ khóe mắt.
HẾT CHƯƠNG 29
Xoài:
Hôn rồi hôn rồi hôn rồi! Nhưng sao đương sự bình tĩnh vậy? =))))
Ngày 22/1 Cháo sẽ đào hố mới, và mình đương nhiên sẽ theo hihi. Mình đã đợi hố này đến héo mòn rồi =)))) Mong được mọi người ủng hộ!
Trước tết âm mình sẽ đăng hết đến chương 40 Ngọc Ngọc, chương 41 sẽ có pass nha mọi người.
VIỆT NAM VÔ ĐỊCH ÁAAAAAAAAAA ???????? ???????? ???????? ????????