Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 30


trước sau

eJfXWgo

KSCN – Chương 30

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

Những người khác nhau sẽ có chân tướng khác nhau của riêng mình.


Trong thời điểm như thế này, Kinh Mịch Ngọc ngược lại rất cảm kích chiếc xe bọ đen kia.

May mắn là ban nãy Kinh Mịch Ngọc đã sớm giảm tốc độ để tránh va chạm, nên lúc đôi mắt đã bị nhòe đi vì nước mắt, cô mới có thể phanh xe kịp thời, lái sang bên làn dừng xe khẩn cấp.

Trán Kinh Mịch Ngọc tựa vào tay lái, nghẹn ngào trong yên lặng, nước mắt rơi xuống trên quần.

Những vết sẹo trong lòng tuy đã được khâu lại bằng rất nhiều mũi kim, nhưng tại sao cứ vào những lúc cô trở tay không kịp mà chảy máu đầm đìa. Kinh Mịch Ngọc luống cuống tay chân, chỉ muốn trốn đi. Chỉ có điều, hai lần gần đây nhất đều trốn không được, bởi vì kế bên có người khác.

Tay trái Yến Ngọc vuốt ve lưng cô, tay phải mở đèn pha.

Không khí trên xe tĩnh lặng một lúc lâu.

Kinh Mịch Ngọc buộc bản thân phải ngừng thút thít, cuối cùng lại bị tắc nghẹn ngay cổ họng, thiếu chút nữa đã không thở được.

Yến Ngọc lấy một chai nước khoáng từ ngăn chứa đồ, nghiêng người, dỗ dành nói, “Muốn uống một ít nước không?”

Kinh Mịch Ngọc đã tỉnh lại từ trong quãng hồi ức thống khổ, rốt cuộc cũng nghe thấy âm thanh từ bên ngoài. Cô ngẩng đầu, tuy trong mắt lộ rõ sự thảm thương, đau lòng nhưng vẫn kiên cường cười một tiếng, “Thật ngại quá!”

Yến Ngọc mở nắp chai nước, đưa khăn tay qua, nói đùa, “Chắc cô bị mắc chứng “điên đường[1] rồi.”

[1] Điên đường (road rage) là thuật ngữ xuất phát từ phim ảnh Mỹ thập niên 50 của thế kỷ trước, dùng để mô tả tình trạng nóng giận, thần kinh bất ổn định, không thể kiểm soát trong khi lái xe.

“Chắc là vậy.” Khóe mắt Kinh Mịch Ngọc vẫn còn vương nước mắt, uống hai ngụm nước.

Mỗi lần khóc như thế này, cho dù thân thể không cử động nhưng lại rất mệt mỏi, mệt mỏi đến không còn chút sức lực nào.

Yến Ngọc nhìn ra được cô đang rất mỏi mệt, nói, “Xuống xe hít thở không khí đi.” Anh mở cửa xe, bước xuống, lấy một tấm biển báo hình tam giác ra từ cốp xe sau, đặt cách xe cỡ 50 mét.

Lúc Kinh Mịch Ngọc cởi dây an toàn phải nhấn chốt mở mấy lần mới được. Cô dùng tay chải sơ tóc, mang giày bước xuống, đi đến bên cạnh anh, hai bàn tay tạo thành hình tam giác, chống ngay trán, “Thật xin lỗi.”

“Tại sao lại xin lỗi?” Một tay Yến Ngọc đút túi, đứng trước lan can đường cao tốt, đôi mắt nồng nàn như rượu chưng cất thơm ngát nhìn cô chăm chú.

“Tôi đã thất thố.”

“Nếu là thế thì càng không cần phải xin lỗi.”

Cô đứng sóng vai với anh.

Chỗ họ đang đứng là đoạn đường chuyển tiếp trên cao tốc, cách khu dân cư khá gần, vì để ngăn cản tạp âm và bụi bẩn nên bên đường trồng một hàng cây đại thụ thẳng tắp.

Ngoại trừ nhìn cây thì cũng chỉ có thể nghe tiếng còi xe.

Hai người đứng mấy phút, im lặng không nói gì, không phải là do bầu không khí tẻ ngắt, chỉ là cô không muốn nói, anh cũng hiểu nên cũng không nói.

Sau khi cảm xúc của Kinh Mịch Ngọc đã hòa hoãn trở lại thì hít sâu một hơi.

Lúc này, Dư Tinh Hà gọi tới hỏi, “Hai người đang ở đâu vậy? Bọn tôi tới nơi hết rồi.”

Yến Ngọc trả lời chậm rãi, “Còn đang ở đường cao tốc.”

Dư Tinh Hà nhìn đồng hồ, lại hỏi, “Vậy bao giờ hai người mới tới được?”

“Để xem.” Yến Ngọc không nói nhiều, cứ thế mà cúp điện thoại.

Kinh Mịch Ngọc nghe ra được manh mối, “Bọn họ đang thúc giục hả?”

Yến Ngọc thờ ơ nói, “Cô không muốn đi thì khỏi đi cũng được.”

“Thật ra, tôi muốn đi.” Cô muốn tự mình đến địa điểm trong bộ phim đó, nơi mà nam chính đã tỏ tình với nữ chính.

“Vậy thì lên xe.”

Kinh Mịch Ngọc đang đứng bên cạnh quay đầu sang nhìn anh. Yến Ngọc cao hơn cô gần một cái đầu, cho dù Kinh Mịch Ngọc đang mang giày cao gót năm phân nhưng cũng phải ngước mắt nhìn.

Người này, sao lại hoàn mỹ đến mức gần như không tìm ra được khuyết điểm vậy?

Kinh Mịch Ngọc nhớ tới lời nói của bà ngoại lúc trước, lúc ông ngoại theo đuổi bà thì ngụy trang một lớp vỏ mười phân vẹn mười, vô cùng hoàn hảo. Bà ngoại cứ như vậy mà động lòng.

Vậy còn Yến Ngọc thì sao?

Uông Thành Oánh cự tuyệt Yến Ngọc, nhưng lại phải vì món nợ của gia đình mà cầu xin sự giúp đỡ của anh. Đứa con cưng của ông trời như anh, chẳng phải sẽ nhân cơ hội làm cho cô ấy nhục nhã để vãn hồi lòng tự tôn sao? Thế nhưng Yến Ngọc vẫn cho cô ấy mượn tiền, còn miễn cả tiền lãi. Một trăm vạn này nếu gửi ngân hàng thì tiền lãi chắc chắn cũng phải được mấy vạn.

Yến Ngọc cúi đầu nhìn cô. Vì vừa mới khóc xong nên đôi mắt của Kinh Mịch Ngọc bị sụp mí, “Đang suy nghĩ gì vậy?”

“Tôi đang nghĩ… Con người thật của anh là như thế nào?” Yến Ngọc từng nói, yêu anh là một việc rất cực khổ. Nếu con người của anh cũng hoàn mỹ như vỏ bọc bên ngoài thì người phụ nữ của anh hẳn phải là cô công chúa sống trong tháp ngà hạnh phúc nhất mới phải.

“Mỗi người đều có những bộ mặt khác nhau trước những người khác nhau. Tại sao cô lại muốn tìm hiểu con người thật của tôi?”

“Thôi vậy. Dù sao anh không hại tôi là được.” Đuôi mắt Kinh Mịch Ngọc rũ xuống, “Nếu như anh tính kế tôi, chỉ sợ đến tận lúc chết tôi mới biết được mất.”

Yến Ngọc nở nụ cười, “Trong đầu của cô cả ngày chỉ nghĩ đến việc liệu tôi có hại cô hay không hả?”

Ánh mắt cô nhìn về phía sau, vừa hay thấy một chiếc xe cùng màu, cùng hình dáng, y chang chiếc xe của cô chạy qua, làm cho Kinh Mịch Ngọc nhớ lại tình cảnh lúc hai người gặp nhau nửa tháng trước, “Chúng ta chỉ vừa quen biết nhau không bao lâu, anh lại đối xử tốt với tôi như vậy, chắc chắn là có ý đồ gì khác.”

“Lên giường không tính là ý đồ à?” Trán Yến Ngọc chạm vào trán cô, “Ý đồ của tôi đã thể hiện rõ ràng như vậy mà hai mắt của cô lúc nào cũng làm như không thấy.”

“…” Kinh Mịch Ngọc che trán.

“Được rồi.” Yến Ngọc đưa tay búng nhẹ mặt cô, “Cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung nữa rồi, dồi dào sức sống thật! Đi thôi!”

Kinh Mịch Ngọc xoay người, đi được hai bước đã dừng lại, quay đầu cười với anh một cái, “Cảm ơn anh.” May là anh không hỏi tới chuyện cũ của cô.

“Trước khi tôi ôm được cô lên giường thì cô nhất định phải sống cho thật tốt.”

Kinh Mịch Ngọc trừng mắt, “Chẳng lẽ ôm được lên giường rồi thì sau đó anh sẽ vứt bỏ tôi à?”

“Cô đang nói nhảm gì đó?” Yến Ngọc nói như chuyện đương nhiên, “Việc này cũng giống như nuôi heo vậy, cho bọn chúng ăn ngon, ngủ ngon cũng chỉ đợi đến ngày làm thịt.”

Kinh Mịch Ngọc bị sự ví von này làm cho tức giận, nện vai anh, “Nói thế thì anh cứ nuôi heo cả đời đi.”

Ở phía nam biển Sa Đồng là phần biển rộng bao la, vô bờ. Nhưng đó là phần tiếp giáp với thành phố khác, còn Bắc Tú chỉ giáp với cửa sông ven biển thôi, nên hầu như không ai nói câu đến Bắc Tú ngắm biển cả.

Từ ở đây đi tiếp mấy cây số sẽ đến vườn hoa ven biển, nằm ở gần thành phố. Tất cả mọi người cũng không tính toán vài cây số này nên đa số đều đến đó. Bãi biển tiếp giáp với cả hai thành phố liền nhau, lại tạo thành chênh lệch khá rõ ràng.

Mấy năm này, Bắc Tú đã nâng cấp biển Sa Đồng thành khu du lịch cao cấp, những du khách phổ thông càng không đến nơi này nữa.

Nhưng nhóm Dư Tinh Hà lại thích bên này hơn. Thanh tĩnh, ít người, cả bờ biển đều chỉ có đám người bọn họ.

Khu kiến trúc ven bờ biển được xây theo kiểu dáng tòa thành phục cổ Châu Âu.

Kinh Mịch Ngọc lái xe, nhìn ra từ phía kính chiếu hậu. Cô vẫn nhớ rõ, nam chính đã tỏ tình với nữ chính ở ngay trên sườn dốc dài đến hơn trăm mét kia, 21 giây.

Đây là bộ phim tình cảm mà cô đã xem từ rất nhiều năm về trước. Sau này, tình tình yêu yêu gì đó, cô cũng không có hứng thú.

Yến Ngọc và Kinh Mịch Ngọc đến trễ hơn nửa tiếng. Cạnh bờ biển, Dư Tinh Hà và một nhóm người đã dựng khung chơi bóng rổ trên bãi cát.

Yến Ngọc mua hai đôi dép lào ở cửa hàng ngay lối vào. Kinh Mịch Ngọc cởi giày cao gót, mang dép lào bước xuống bãi cát. Cát mịn như phấn, luồn vào từng kẽ ngón chân, cực kỳ thoải mái.

Bầu trời ở đây trong xanh hơn trong nội thành Bắc Tú rất nhiều. Bây giờ đang là đầu xuân, ánh mặt trời sáng chói nhưng lại không bỏng người.

Chỉ có điều, nhiệt độ của nước biển vẫn còn hơi thấp. Cô đặt chân xuống chỗ nước cạn, lúc thủy triều xô tới, cả hai bàn chân cũng lạnh theo.

Ở phía xa xa có hai người đàn ông vừa xuống biển bơi lội. Kinh Mịch Ngọc dùng mu bàn tay che nắng, hướng về phía Yến Ngọc hỏi, “Anh có muốn đi bơi không?”

Kinh Mịch Ngọc nhớ tới một việc.

Củng Ngọc Quán từng nói, cảnh sát đang tìm một người đàn ông tuổi chừng hai tám, hai chín, trong tên có chữ Ngọc, ở đùi phải có một hình xăm chữ.

Ngoại trừ hình xăm trên đùi phải thì cả hai điều kiện còn lại đều tương xứng với Hà Phác Ngọc mà cô đang tìm.

Mấy hôm trước lúc cô đi gặp lão Chu cũng từng hỏi việc này. Lão Chu lắc đầu nói, “Chuyện này chú thật sự không rõ. Năm đó lúc

kết lời thề, cũng không ai nói sẽ xăm chữ Ngọc trên đùi của con mình. Trong Kinh gia cũng không có ai có hình xăm.”

Kinh Mịch Ngọc nghĩ rằng, những chân tướng mà cô và lão Chu đã tìm ra, có chăng cũng chỉ là những gì mà người của nhà họ Kinh có thể biết được.

Những người khác nhau sẽ có chân tướng khác nhau của riêng mình.

Những thông tin của hai gia tộc Lỗ, Hà, cũng chỉ có người trong cuộc bọn họ với biết rõ. Cũng không loại trừ khả năng hai nhà quá coi trọng nghi thức này, nên mới in dấu ấn lên người con mình.

Chỉ có điều… Người đã dùng cái tên Hà Phác Ngọc để tranh giành đồ cổ kia, hẳn cũng đã biết chuyện về ngọc núi Kinh. Cũng không biết đối phương lai lịch thế nào, mục đích là gì.

Lão Chu còn buồn bực, không hiểu một việc nữa, “Bây giờ cảnh sát tìm người này làm gì? Bản án mà người của ba gia tộc phạm phải cũng đã quá hạn truy cứu, cả đám hung thủ cũng chết hết rồi. Mấy chục năm trước không điều tra thì bây giờ điều tra làm gì?” Nếp nhăn ngay giữa lông mày của lão Chu ngày càng sâu, phân tích, “Một, người mà cảnh sát đang tìm trùng hợp có ba điểm này, không liên quan gì đến chúng ta. Hai, cảnh sát cũng đang truy tìm ngọc núi Kinh.”

Kinh Mịch Ngọc cảm thấy, khả năng của vế sau cao hơn.

Sau một lúc lâu, lông mày của lão Chu mới giãn ra, “Thôi được rồi. Chúng ta chính trực, sợ gì bị cảnh sát điều tra. Cháu cứ sinh hoạt bình thường, sống thoải mái đi, những chuyện khác tạm thời đừng quan tâm. Chuyện hạnh phúc, chung thân đại sự quan trọng hơn. Chú đã chiêu mộ gần như toàn bộ thanh niên tài tuấn ở Bắc Tú này chính là vì tìm kiếm cho cháu một mối nhân duyên tốt. Ngọc núi Kinh đã chơi đùa chú hai năm nay rồi, mỗi một ngày lại có manh mối mới, lại phải suy luận. Mệt muốn chết! Vẫn nên nghỉ ngơi một thời gian đi!”

Nói thì nói thế, nhưng nếu Yến Ngọc xuống biển bơi, sau khi thay quần bơi để lộ hình xăm chữ Ngọc thì cô phải làm sao bây giờ? Nên giả vờ như không thấy gì rồi trốn tránh, hay nên điều tra rõ ngọn nguồn?

Kinh Mịch Ngọc vẫn đang đợi câu trả lời của Yến Ngọc.

Anh nhàn nhạt, “Tôi không bơi lội.”

Kinh Mịch Ngọc thở phào một hơi. Tốt nhất anh đừng để lộ đùi phải trước mặt cô. Cô tuyệt đối không muốn biết thân phận thật sự của anh ngay thời điểm này.

Kinh Mịch Ngọc nhìn về phía khu kiến trúc xa xa, “Khi nào chúng ta mới có thể đến đó tham quan vậy?”

“Hơn năm giờ, phải đợi đến khi ông chủ trở về. Buổi tối chúng ta sẽ ăn cơm ở đó.”

“Ừm.” Đúng là một cuộc sống phong phú! Nếu là Củng Ngọc Quán, thể nào cũng dành cả ngày trong phòng chơi game, dễ gì chịu chạy ngược chạy xuôi như thế.

Sau khi Dư Tinh Hà và một nhóm người chơi được hai trận bóng rổ trên bãi cát thì đến chào hỏi, nói, “Hai người muốn đi thử ca nô cao tốc không?”

Yến Ngọc nhìn Kinh Mịch Ngọc một cái, “Cô đi không?”

Kinh Mịch Ngọc lắc đầu, “Tôi chưa đi lần nào.”

“Có muốn đi hay không?”

“Tôi không đi đâu.” Đến chơi mạt chược còn phải học, cái ca nô này bộ muốn lái là lái sao?

“Dễ lắm!” Dư Tinh Hà chỉ vào Yến Ngọc, “Cậu ta lái giỏi lắm, lái vèo vèo luôn.”

Yến Ngọc đang nằm trên ghế dựa đặt trên bãi cát, không nhúc nhích, miễn cưỡng nghiêng mắt nhìn Kinh Mịch Ngọc, “Vậy rồi cô có muốn đi không?”

“Đi chứ!” Hai tay Kinh Mịch Ngọc quạt quạt gió, làm ra bộ dáng hệt như đang hầu hạ đại thiếu gia, “Trông mong vào anh hết đấy nhé!”

Yến Ngọc cười cười, ngồi dậy, “Đi thôi.”

Hai người mặc trang phục bảo hộ, áo phao, một trước một sau ngồi lên ca nô.

Kinh Mịch Ngọc đột nhiên đưa tay nhéo phần hông của anh một cái. Xúc cảm từ cơ bắp rắn chắc, khiến cho cô không nhịn được mà phải dùng hai ngón tay để kẹp.

Kẹp không nổi.

Kinh Mịch Ngọc nhớ tới người bạn trai thứ ba của mình: Phan An bán thịt bò.

Anh chàng Phan An thịt bò này chính là bị đầu độc, cái gì cũng thích lôi thịt bò ra làm ví dụ. Ví dụ như, cơ bắp này của Yến Ngọc giống phần nạc lưng bò.

“Cơ thể của Tôn Nhiên, chắc cô đã sờ quen rồi nhỉ?” Ngữ khí của Yến Ngọc qua quýt, bình bình.

Kinh Mịch Ngọc mỉm cười, “Cũng tạm.” Dáng người của tuyển thủ như Tôn Nhiên thì lại giống thịt bắp bò.

Tay trái của Kinh Mịch Ngọc mò vào bên trong áo phao của Yến Ngọc, nhẹ nhàng ôm vòng eo săn chắc của anh. Cảm giác truyền đến tay cô, là sức mạnh tiềm tàng, ẩn giấu.

Kinh Mịch Ngọc nhìn thấy phía sau gáy của anh có một nhúm tóc, hơi dài hơn những chỗ còn lại một chút. Tay phải của cô túm ngay đuôi tóc, “Thầy Tony[2] quên cắt chỗ này cho anh hả?”

[2] Thầy Tony: Một thuật ngữ mạng dùng để gọi chung cho những thợ làm tóc có tay nghề không tốt.

“Chừa lại một cái đuôi nhỏ.” Yến Ngọc đeo kính bảo hộ, “Chỉ mới hơn nửa tháng, vẫn còn ngắn.”

Kinh Mịch Ngọc nhìn sườn mặt anh, thăm dò, “Không nhìn ra anh cũng bắt kịp xu hướng dữ!”

“Lúc tôi hai mươi tuổi đã từng để kiểu này.” Nói nghe như anh rất tự hào vậy.

“Bây giờ cũng chưa đứng đắn được hơn bao nhiêu.” Kinh Mịch Ngọc vẫn còn nhớ rõ bộ dạng lưu manh của anh lúc nhận điện thoại của Lý Song Anh.

Yến Ngọc cầm lấy tay phải của cô, vòng qua ngang hông mình thành tư thế ôm, “Ôm chặt đi, nếu có rớt xuống nước thì cô nhớ tự cầu phúc cho bản thân. Tôi không bơi giỏi lắm đâu.”

Kinh Mịch Ngọc chấn kinh, “Anh không biết bơi mà còn dám lái ca nô trên nước?”

“Là bơi không giỏi lắm, chứ không phải là không biết bơi.” Yến Ngọc đeo găng tay, “Chỉ cần không rớt xuống biển là được rồi.”

“…” Chẳng lẽ hôm nay cô thật sự sẽ phải bỏ xác ngay giữa biển khơi này hả?

HẾT CHƯƠNG 30


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện