Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 4


trước sau

xFWDniU

KSCN – Chương 4

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn, Xoài, bigfishhh

Vẻ mặt của cô bây giờ, rất giống cảm giác khi sắp phải hóa trang lên sân khấu


Kinh Mịch Ngọc hỏi tiếp, “Quen nhau ở đâu?”

“Tụ Bắc.”

Là một nơi mà Điêu Tranh Kha chưa từng nhắc tới. Cô nhìn về phía Tôn Nhiên đang lười nhác, “Mọi việc đều phải cẩn thận, người lạ có cho rượu hay thuốc lá gì cũng không được dùng. Đừng tưởng bản thân anh không tranh quyền thế, thì những người khác sẽ không có ý xấu.”

“Biết rồi. Cô mới mấy tuổi thôi mà đã càm ràm giống hệt như mẹ tôi.” Tôn Nhiên khoác mũ áo lông lên, che khuất cặp mắt sáng của anh ta, làm cho nửa dưới khuôn mặt càng trở nên vô hại. Anh ta dãn gân cốt một cái, “Ấm áp thật dễ chịu. Tôi nằm ở đây một lát, cô nhớ đi tính tiền.”

Kinh Mịch Ngọc lặng lẽ uống xong cà phê.

Tôn Nhiên đã ngủ, xoay người làm mũ tuột ra.

Cô đã đi vài bước, lại quay về kéo mũ áo lông lên, hỏi nhân viên phục vụ xem có thể chỉnh cho đèn phía bên này bớt sáng hay không.

Phục vụ thông cảm tắt đèn.

Kinh Mịch Ngọc bước ra bên ngoài, kéo khăn quàng cổ, chặn một chiếc taxi lại.

“Cô đi đâu?” Tài xế nói giọng Phục Chúc.

Cô dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn để trả lời.

Sau khi xe đã đi được một đoạn thì điện thoại của tài xế vang lên. Anh ta mở chế độ rảnh tay[1], trong loa truyền đến tiếng trẻ con non nớt.

Tài xế và con của anh ta dùng tiếng địa phương Phục Chúc chính gốc để nói chuyện với nhau.

Kinh Mịch Ngọc cười tủm tỉm, cũng rất hoài niệm lúc bà ngoại cũng dùng giọng quê hương thế này nói xấu ông ngoại: “Tình yêu tựa như tên trộm có lòng tham không đáy, không những đánh cắp sự quyến rũ của tôi, mà còn đánh tôi đến mất hết can đảm.”

Mỗi lúc thế này, ông ngoại liền trốn đi mất.

Ông ngoại nói bà ngoại rất yêu ông.

Đã cùng dắt tay nhau đi đến lúc cả hai đều bạc đầu, thì còn nói gì đến yêu hay không yêu.

****

Hoạt động kinh doanh chủ yếu của Tụ Bắc là bida.

Đại sảnh ở lầu một đặt hai mươi bàn, ồn ào có, yên tĩnh có. Phía trên đại sảnh được thiết kế rỗng, thế nên khách ở trên lầu hai chỉ cần đứng ở hành lang nhìn xuống thì sẽ thấy được toàn bộ khung cảnh ở đại sảnh không sót thứ gì.

Kinh Mịch Ngọc gọi một ly nước chanh, cầm lên, băng qua dãy bàn ở giữa. Hôm nay cô không muốn chạm mặt Yến Ngọc, chỉ là đến đây thăm dò hoàn cảnh mà thôi.

Phía bên trái dãy bàn giữa, một mỹ nữ mặc đầm hai dây đang lau bột chocolate, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Mỹ nữ chậm rãi cúi người xuống, nằm sấp trên bàn, cặp ngực căng tròn như chỉ chực chờ nhảy ra khỏi váy.

Kinh Mịch Ngọc nhấp một ngụm nước chanh, dùng tay trái đang trống kéo cổ áo lại. Sau khi che xong, cô mới cảm thấy bản thân mình thật chuyện bé xé ra to. Cái áo khoác cô đang mặc cực kỳ bảo thủ, thế nên lại để tay xuống.

Cô đi về phía trước, quan sát mọi người.

Quay đầu lại thì lại thấy có người đang chặn đường.

Cô nghiêng đầu.

Một người đàn ông thắt bím tóc ngắn nhìn cô cười, nói, “Người đẹp, không chơi sao?”

Cô mỉm cười, “Không biết chơi, tôi đến cùng bạn thôi.”

“Nhưng nãy giờ tôi vẫn chưa thấy qua bạn cô đấy.” Người đàn ông thắt bím giống như đã quan sát cô từ khắp nơi vậy.

Cô cười, “Ở trên lầu.”

Người đàn ông thắt bím lại nhìn thoáng qua ly nước chanh của cô, là thức uống chỉ bán ở lầu một. Ánh mắt anh ta hơi mở lớn, “Người đẹp không thành thật rồi.”

Cô lùi lại hai bước, “Nếu không tin thì đi cùng với tôi, làm quen với bạn tôi một chút?”

Anh ta như đang suy nghĩ cái gì, kéo dài khoảng cách với cô. Một giây sau ma xui quỷ khiến, giương mắt lên thì lại thấy được người đàn ông đứng trên hành lang lầu hai.

Kinh Mịch Ngọc ngẩng đầu nhìn lên.

Yến Ngọc tùy ý dựa vào lan can, ở giữa ngón trỏ và ngón giữa tay phải đang kẹp một chai coca, ung dung lắc lắc thân chai. Anh ta cúi xuống nhìn cô, thần sắc hệt như tấm hình trong chứng minh thư, nhìn như cười mà lại không phải.

Cô biết rõ, đó chính là đường cong xuất hiện trên môi lúc anh ta đang thả lỏng. Trong đầu cô chợt thoáng qua một đoạn thơ:

“Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần,
Bỗng quay đầu lại,
Người ở ngay đó,
Nơi ánh lửa đèn tàn[2].”

(Nguồn: hathaonguyen.wordpress.com, có chỉnh sửa đôi chút)

Không, không, không, phải đổi thành câu khác.

Chắc là, “Đi mòn giày sắt tìm không thấy

Đến tay lại chẳng tốn thời gian[3].”

Cô nhìn anh ta thật sâu.

Yến Ngọc đoán chắc hẳn là cô không biết, vẻ mặt của cô bây giờ rất giống cảm giác lúc sắp phải hóa trang lên sân khấu. Anh trả lại cô một nụ cười bất cần đời, xoay người trở về phòng bao.

Người đàn ông thắt bím nhường đường cho Kinh Mịch Ngọc, “Đã mạo phạm, xin mời.”

Lần này cô không vội đi, hỏi, “Anh quen người bạn đó của tôi?”

“Không quen.” Anh ta chỉ vào mắt mình, “Nhưng có thể chọc vào hay không, tôi lại có thể nhìn ra được.”

Nghe lời nói mơ hồ này, cô lại hỏi, “Vậy anh nhìn giúp tôi thử xem?”

Anh ta cười, “Cô là một quý cô vô cùng xinh đẹp.”

Nói cách khác, so với cô thì Yến Ngọc nguy hiểm hơn nhiều. Đây đương nhiên không phải là một việc đáng mừng.

Bất quá, nụ cười vừa rồi của Yến Ngọc mang đến cho cô một trực giác rất kì lạ – anh ta chính là mục tiêu cuối cùng của cô. Đương nhiên, suy nghĩ chợt lóe lên này cũng không đáng tin.

Kinh Mịch Ngọc chào tạm biệt người đàn ông đó rồi bước lên cầu thang.

Đến nơi mới phát hiện, nơi cầu thang này dẫn đến không phải là khu phòng bao, mà lại là nhà vệ sinh công cộng. Một người phụ nữ bưng hơn nửa li nước chanh như cô, đứng trước nhà vệ sinh thật lớn duy trì sự bình tĩnh, nhanh chóng bước xuống cầu thang.

Ngay lập tức chạm mặt phải những khách hàng nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Kinh Mịch Ngọc trở về đại sảnh, vội vàng tìm đường đi đến lầu hai.

Lúc này dưới đại sảnh đang có một màn rất náo nhiệt, người đứng xem nói rằng đang có hai người đàn ông đang tranh nhau một người phụ nữ.

Kinh Mịch Ngọc không có tâm trạng xem trò vui, đang muốn đi lên phía trước thì thấy một người đàn ông, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía bàn kia, trực tiếp đụng thẳng vào cô.

Cô tranh thủ thời gian nghiêng người né sang một bên, khuỷu tay chặn ngay lồng ngực người kia.

Người đàn ông lúc này mới thu hồi tầm mắt lại, “Thật xin lỗi, tôi quên nhìn đường.”

Giọng nói người kia hùng hồn, mạnh mẽ, khiến cô không khỏi quan sát anh ta một chút. Tướng mạo rất bình thường, cặp mắt to tròn, nhưng con ngươi lại nhỏ, hốc mắt lõm vào, là hung tướng. Cô cười cười, “Không sao.”

Kinh Mịch Ngọc rời khỏi đại sảnh, đi thang máy lên lầu hai.

Tiếng huyên náo ở bốn phía hành lang phần lớn đều phát ra từ lầu dưới, phòng bao đã đóng cửa chỉ lộ ra một chút âm thanh. Cô đi được một đoạn, đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện truyền ra từ ngã rẽ phía trước. Kinh Mịch Ngọc bước lên trước vài bước, những âm thanh này càng rõ ràng hơn.

Một giọng nữ vừa cao vừa mỏng nói, “Cô là gì của Yến Tị?”

Trả lời là một giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe, “Bạn bè.”

Giọng nữ thứ ba vang lên, “Bạn gái?”

Im lặng nửa ngày, giọng nữ thứ ba trong lời nói mang ý cười, “Cô tin hay không? Số bạn gái của Yến Tị nhiều như cá diếc sang sông.”

Kinh Mịch Ngọc đi lên phía trước, vừa nhìn qua đã thấy hai người phụ nữ vây quanh một cô bé.

Sở dĩ dùng từ cô bé là bởi vì cô gái kia chỉ tầm tuổi sinh viên đại học, khuôn mặt rất đơn thuần, hai con ngươi đen nhánh, sáng rỡ, nhìn rất điềm đạm, đáng yêu.

Hai người phụ nữ kia đồng thời nhìn Kinh Mịch Ngọc.

Kinh Mịch Ngọc tỏ ra áy náy, “Đã quấy rầy rồi.”

Cô bé kia lúc này mới ngẩng đầu lên, “Tôi không phải là bạn gái của anh ấy.”

Một trong hai người phụ nữ còn lại đang muốn mở miệng, lại nghe được giọng một giọng nói khác –

“Đúng vậy, tôi vẫn còn đang theo đuổi cô ấy.” Chẳng biết từ lúc nào, Yến Ngọc đã xuất hiện ở chỗ ngoặt bên kia. Anh ta nghiêng mắt nhìn về phía hai người phụ nữ đó, trong nụ cười như chứa dao “Có dị nghị gì không?”

Hai người phụ nữ kia khiếp sợ thối lui, không dám lên tiếng.

Kinh Mịch Ngọc trước kia đã khẳng định, người chụp hình chung với Tôn Nhiên chính là Yến Ngọc. Nhưng mà, từ khi độ tin cậy của tư liệu Điêu Tranh Kha điều tra giảm xuống, cô nghi ngờ Yến Ngọc liệu có

một anh em sinh đôi tên là Yến Tị hay không.

“Uông Thành Oánh, đi về.” Yến Ngọc bước tới, nhàn nhã dựa trên bả vai cô gái kia.

Uông Thành Oánh im lặng đi theo anh ta.

Khi cả hai nhìn thoáng qua nhau, Kinh Mịch Ngọc nhướng lông mày, nhìn Yến Ngọc một cái. Ánh mắt của anh ta có chút đặc biệt, cô nhìn không hiểu, nhưng lại thấy được nốt ruồi nhỏ ngay đuôi chân mày trái.

Vui vẻ nhướng mày, là chuyện tốt.

Tại thời điểm cô vẽ nguệch ngoạc trên hình hộ chiếu của anh ta, đã đặc biệt biến nốt ruồi nhỏ này thành một vòng tròn thật lớn.

Yến Ngọc lặng lẽ cười một tiếng. Dáng vẻ của cô lúc này rất khác với ban nãy, dáng vẻ sắp lên sân khấu biến thành lời chào cảm ơn[4],  đầy nuối tiếc.

[4] Ý chỉ lời chào cảm ơn của diễn viên trên sân khấu dành cho khán giả, khớp với cách diễn tả “hóa trang lên sân khấu” ban nãy của anh dành cho chị.

Kinh Mịch Ngọc dĩ nhiên cảm thấy tiếc nuối. Thời điểm cô trang điểm thật diễm lệ, thì anh ta lại chuyển sang khẩu vị tươi mới. Những món đồ trang điểm cô mới mua đều rất đậm màu. Xem ra lần này đã lỗ rồi!

Anh ta vừa đi, hai người phụ nữ kia liền cảm thấy rất nhục nhã. Trước khi đi, hai người nhìn Kinh Mịch Ngọc một chút. Người có giọng cao, mảnh kia nói, “Đừng nhìn, không đến lượt cô đâu.”

Lời nói này mang đến một cảm giác rất đồng cảm. Đều là người lưu lạc ở dưới chân trời[5], nên Kinh Mịch Ngọc cũng hiền lành cười lại một tiếng.

Sau khi hai người kia rời đi, Kinh Mịch Ngọc đứng bên ngoài hành lang nhìn tiết mục hai người đàn ông tranh giành một người phụ nữ dưới đại sảnh. Cô không thích tầm nhìn từ trên cao xuống, nên chưa đến mười giây đã rời mắt đi chỗ khác.

Sau khi uống hết nước chanh, Kinh Mịch Ngọc vào nhà vệ sinh chỉnh trang.

Trong lúc đang tiếc hận lớp trang điểm của bản thân hôm nay quá đỏ tươi, không thanh thuần như cô sinh viên kia thì bỗng nhiên một cảm giác choáng váng ụp tới. Cô lảo đảo một chút, son môi trong tay thiếu chút nữa rơi xuống. Cô nhanh chóng bắt lấy hộp đựng giấy, trong lúc bối rối, ngón trỏ tay trái vô ý bị cạnh kim loại quẹt bị thương.

Trời đất trước mắt quay cuồng, tấm gương cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, ngũ quan của cô cũng vì thế mà biến dạng.

Còi báo động trong lòng cô vang lên mãnh liệt. Trong trường hợp này cô đã hết sức cẩn thận, cả đường đi li nước đều không rời khỏi tay,

Nhưng cảm giác khó chịu bây giờ là do đã xảy ra chuyện gì?

Là ai?

Lúc nào?

Mục đích là gì?

Người kia đã xuất hiện rồi sao?

Nhân lúc vẫn chưa mất hết ý thức, cô cầm điện thoại, run rẩy tìm số điện thoại của Tôn Nhiên.

Gõ tới gõ lui cũng không ra được ghép vần “S” nên Kinh Mịch Ngọc chỉ có thể …. Kéo xuống dưới. Số điện thoại từng số một hiện lên, tầm mắt cô cũng dần trở nên mơ hồ. Sau khi cố gắng chớp mắt, cuối cùng cô cũng tìm được tên của Tôn Nhiên.

Lần đầu tiên, cô nhấn nhầm vào giao diện tin nhắn, bèn tranh thủ thời gian thoát ra.

Kinh Mịch Ngọc thử vài lần, cuối cùng cũng gọi được. Cô thở gấp, đầu lưỡi cứng lại, “Chỗ cũ… Nhà vệ sinh[6],  …Cứu tôi…” (chú thích: Nhà vệ sinh ở Tụ Bắc, cứu tôi).

[6] Chỗ này chị Ngọc nói không rõ lời, nguyên văn là哇生剑, nhưng mình không biết dịch sao cho hay nên để luôn. Chú thích trong ngoặc là của tác giả.

Giọng nói mơ hồ ban đầu của Tôn Nhiên lập tức trở nên rõ ràng, “Kinh Mịch Ngọc?”

Cô nghe được giọng nói của cậu ta, nhưng lại đứng không vững. Lúc ngã xuống, khuỷu tay cô đập vào thùng rác, điện thoại bị văng ra đến dưới bồn rửa tay.

Xong rồi, cũng không biết Tôn Nhiên có nghe rõ cô nói gì không.

Kinh Mịch Ngọc cắn chặt răng, ngón trỏ trái đặt lên sàn nhà, dùng vết thương nứt miệng do va quẹt vừa rồi vẽ ra từng đường vết máu.

Cơn đau xót làm cô lấy lại được chút sức lực, gắng gượng bước vào một gian phòng vệ sinh, dùng hết sức lực đóng cửa lại.

Thế giới chỉ còn lại tiếng thở và tiếng tim đập, quanh quẩn bên tai.

Xong rồi!

Thế này là đã kết thúc rồi ư?

Nhưng ngay cả bản thân mình chết thế nào cô cũng không biết.

Kinh Mịch Ngọc đã mất đi khả năng suy nghĩ, đầu càng ngày càng nặng trịch, đập vào vách ngăn trên cửa…

HẾT CHƯƠNG 4


[1] Thiết bị rảnh tay (hand-free) là những sản phẩm hỗ trợ người dùng như tai nghe, loa phóng to âm thanh… để giải phóng bàn tay, giúp lái xe rảnh rang khi đi trên đường. 

[2] Đây là một trong ba câu hay nhất của bài thơ Thanh Ngọc Án – Nguyên Tịch, tác giả Tân Khí Dật.

Hán tự: 众里寻他千百度,蓦然回首,那人却在灯火阑珊处。

Phiên âm: Chúng lí tầm tha thiên bách độ | Mạch nhiên hồi thủ | Na nhân khước tại đăng hoả lan san xứ.

Ý thơ rất hay nhưng tiếc là không có bản dịch hay tương xứng. Đại khái là ta kiếm tìm ngươi giữa mênh mông biển trời, bỗng quay đầu lại, liền thấy ngươi đứng đó, dưới ánh lửa hoa đăng….

(Nguồn: phthtr.wordpress.com)

[3] Trích từ bài Tuyệt Cú thời Nam Tống:

Hán tự: 踏破铁鞋无觅处, 得来全不费功夫.

Phiên âm: Đạp phá thiết hài vô mịch xứ | Đắc lai toàn bất phí công phu.

(Google)

[5] Nguyên văn là 同是天涯沦落人-Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân (Trích trong Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện