KSCN – Chương 31
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
Củng Ngọc Quán thường nói, cô chính là sao chổi từ trên trời rơi xuống
Yến Ngọc mặc đồ bảo hộ kỹ càng rồi lắp dây xăng, bơm xăng, kéo nhẹ dây giật nổ rồi giựt mạnh, động cơ phát ra tiếng kêu, chiếc ca nô lướt nhanh trên biển.
Dư Tinh Hà “chu choa” một tiếng rồi cùng chiếc ca nô của Yến Ngọc rẽ hai hướng trái, phải, vẽ thành một vòng cung.
Mặt biển xanh tĩnh lặng bị những bọt sóng trắng khuấy động.
“Á —” Kinh Mịch Ngọc không khỏi hét to một tiếng, ôm chặt lấy Yến Ngọc. Độ ẩm, nhiệt độ của nước biển chạm vào da thịt, tung tóe lên người, lành lạnh, làm Kinh Mịch Ngọc sinh ra ý nghĩ: “Nhất định mùa hè phải tới đây.”
Cô cười ha ha ha ngồi phía sau anh. Chắc có lẽ là Yến Ngọc thấy cô quá sung sướng nên đã tăng nhanh tốc độ.
Gió biển táp vào mặt, những cơn sóng biển như bay nhảy dưới chân. Miệng Kinh Mịch Ngọc nếm được mùi vị mằn mặn của nước biển, cười lớn mấy tiếng, nhưng cũng hô một câu, “Chậm một chút đi!”
Yến Ngọc không có phản ứng.
Đầu Kinh Mịch Ngọc đành phải tựa vào phần gáy của anh, tránh việc lại bị bọt nước đậpbắn vào mặt. Lần này cô đúng là đã trải nghiệm được cảm giác như Dư Tinh Hà đã nói: “lướt vèo vèo trên biển.”
Sau khi đã đi được một quãng khá xa thì Kinh Mịch Ngọc quay đầu nhìn chiếc ca nô đang chạy ở hướng ngược lại, sau đó nhìn về phía trước. Bờ bên kia chính là phần biển giáp với thành phố lân cận, vẫn chưa đến mùa hè nên cũng không có nhiều du khách.
Kinh Mịch Ngọc buông Yến Ngọc, giang hai tay ra, những cơn sóng đánh lên như đang trêu đùa cánh tay của cô.
Yến Ngọc làm bộ như muốn quay đầu ca nô.
Kinh Mịch Ngọc vội vàng ôm lấy anh. Bây giờ cô lại phát hiện cơ bắp của anh càng săn chắc hơn. Kinh Mịch Ngọc nhéo nhéo, rất rắn chắc, vừa giống thịt nạc lưng lại vừa như bắp bò. Thì ra việc lái ca nô lại tốn sức lực đến vậy ư?
Cô ôm lấy anh, càng ôm càng chặt.
Yến Ngọc đã thay cô cản không ít cơn sóng đánh chính diện. Thật lâu sau, anh giảm tốc, nặng nề nói một câu, “Cô muốn bóp chết tôi à?”
Kinh Mịch Ngọc hơi lơi lỏng, dần thích ứng với tốc độ của anh, “Tôi sợ ca nô bị lật lắm!” Cô vừa nói xong đã muốn tự tát mặt mình. Sao lại nói chuyện xui xẻo như vậy chứ?
Yến Ngọc không lên tiếng nữa, đón gió phá sóng, quay trái rẽ phải.
Kinh Mịch Ngọc nhìn lại, Dư Tinh Hà và nhóm người đang ở trên biển kia đều đã biến thành những chấm rất nhỏ. Cô nhắc nhở anh, “Hình như anh đi xa quá rồi đó!”
Không biết có phải do gió biển quá mạnh, đã thổi bay luôn cả giọng của cô hay không mà Yến Ngọc lại như khônggiống như chẳng nghe thấy.
“Nè!” Cô lớn tiếng hơn một chút.
“Yến Tị!” Kinh Mịch Ngọc gọi anh.
“Nè!” Cô lại lớn tiếng hơn chút nữa.
“Yến Ngọc!” Kinh Mịch Ngọc kề sát tai anh, gào to.
Mặc cho cô gọi thế nào, Yến Ngọc cũng không có phản ứng, giống như đã bị đóng băng.
Kinh Mịch Ngọc ngẩng đầu nhìn Yến Ngọc, phát hiện sườn mặt của anh hơi sầm lại thì trong lòng chợt có dự cảm không được tốt.
Ở những nơi xa bờ thế này một là bằng phẳng, hai là có đá ngầm. Phần đá trồi lên trên mặt biển đang đón làn sóng bạc, còn ẩn sâu dưới nước biển xanh như ngọc bích là một bóng tím sâu thẳm. Diện tích của vùng rặng san hô, đá ngầm này cũng không nhỏ.
Yến Ngọc buông lỏng chân ga, quay đầu ca nô.
Kinh Mịch Ngọc đập lưng anh một cái, “Yến Ngọc!”
Anh rốt cuộc cũng quay đầu, nhìn cô một cái.
Sau đó, chỉ thấy một chiếc ca nô màu xanh đen nghiêng ngả, bị một đợt sóng biển đánh bật lên.
Chiếc ca nô vẽ một đường vòng cung giữa không trung rồi lại rơi xuống mặt biển. Vốn đó chỉ là một sự cố tuy sợ hãi nhưng lại không có nguy hiểm gì, thế nhưng người cầm lái lại hét lên “Á á” thật to, sợ đến mức như mất hết hồn vía. Mũi ca nô lắc lư trái phải, mất khôống chế xông về phía bọn họ.
Yến Ngọc không suy nghĩ dù chỉ một giây, lập tức đẩy cánh tay đang ôm ngang hông anh của Kinh Mịch Ngọc, trầm tĩnh nói, “Cô nhảy xuống đi.”
“Hả?” Lúc này Kinh Mịch Ngọc mới nhìn thấy chiếc ca nô màu xanh đen kia, chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị Yến Ngọc đẩy xuống, cả người rơi vào lòng biển sâu.
Ban nãy Kinh Mịch Ngọc cảm thấy nước biển chỉ là hơi lạnh, nhưng khi cả thân thể đắm trong biển thì mới biết được đâu chỉ là hơi lạnh, phải là lạnh cóng mới đúng. Lạnh đến mức khiến cô thiếu chút nữa đã không bơi được.
Kinh Mịch Ngọc cắn nhẹ môi, hai chân búng một cái, trồi lên khỏi mặt nước.
Cô nhìn thấy Yến Ngọc đang muốn tránh chiếc ca nô xanh đen kia, nhưng người kia lại không khống chế được tay lái, đột nhiên chao đảo, đụng thẳng vào đuôi ca nô của Yến Ngọc.
May mà Yến Ngọc đã đẩy cô xuống biển, nếu không thì chiếc ca nô kia đã đâm thẳng vào người cô, dù không chết thì cũng bị thương nặng.
Hai chiếc ca nô đâm vào nhau, cả chiếc ca nô xanh đen lẫn người cầm lái đều bị văng ra ngoài.
Tuy Yến Ngọc đã sớm giảm tốc độ nhưng lực va đạp đập này vẫn làm cho chiếc ca nô của anh văng ra xa mấy mét, lúc rơi xuống lại mặt biển vì không ổn định được tư thế nên cũng bị lật nghiêng.
Kinh Mịch Ngọc nhìn thấy anh dần chìm xuống biển sâu.
Lúc này, một cơn sóng nhỏ khác xô vào người Kinh Mịch Ngọc, đẩy cô về phía trước, sau đó cả người cô lại bị cuốn vào một đợt sóng khác, xoay một vòng trên không trung rồi rơi xuống biển cả.
Củng Ngọc Quán thường nói, cô chính là sao chổi từ trên trời rơi xuống, nhưng Kinh Mịch Ngọc vẫn luôn cảm thấy lời nói của anh ta rất vớ vẩn. Không ngờ, miệng cô thật sự xui xẻo, mà đối tượng lại là chính bản thân mình. Có lẽ hôm nay cô thật sự phải táng thân nơi biển rộng này.
Kinh Mịch Ngọc bị sóng xô mấy lần, trong khoang miệng, trong tai đều là nước biển.
Cũng may, kỹ năng bơi lội của Kinh Mịch Ngọc lại cực kỳ tốt. Sau khi cô bị văng lên rơi xuống hai lần thì bắt đầu chậm rãi, cố gắng bơi về hướng ngược lại. Nói cô không sợ là giả. Nước biển bao vây bốn phương tám hướng, làm Kinh Mịch Ngọc có cảm giác đang một thân một mình chống chọi lại hiểm nguy mà không có ai bên cạnh.
Rất nhiều người cho rằng sau khi đã mặc áo phao thì không cần phải lo gì cả, nhưng đó là lúc sóng yên biển lặng. Còn bây giờ, trong hoàn cảnh như thế này thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi. Nước biển thì lạnh, sóng lại dập liên tục, Kinh Mịch Ngọc kìm nén sự bực bội, mượn sức nổi của áo phao, cố gắng hết sức, cuối cùng cũng có thể trồi lên được mặt biển.
Lúc này, không khí chính là liều thuốc cứu mạng. Kinh Mịch Ngọc há miệng thở liên tục.
Cô nhìn về phía xa, chỉ thấy hai chiếc ca nô trôi lềnh bềnh trên biển, không thấy tung tích của Yến Ngọc và người kia đâu.
Trong lòng Kinh Mịch Ngọc cuống lên, câu “bơi không quá giỏi kia” của anh vang vọng inh ỏi trong đầu cô. Kinh Mịch Ngọc liều mạng bơi về hướng chiếc ca nô của Yến Ngọc, không ngừng rẽ nước, lo lắng Yến Ngọc đã bị mấy cơn sóng kia xô dạt đi mất.
Lúc Kinh Mịch Ngọc leo lên ca nô đã mệt đến mức thở không ra hơi. Dù sao đó giờ cô cũng chưa từng bơi một khoảng xa như vậy trên biển bao giờ.
Thời điểm rời khỏi mặt nước, Kinh Mịch Ngọc mới biết được ánh nắng mặt trời ấm áp đến dường nào. Cả người cô vừa ướt sũng vừa lạnh lẽo. Nhưng mạng người quan trọng, cô không thể nghỉ ngơi ngay lúc này được.
Lúc Yến Ngọc mặc áo phao và đồ bảo hộ cho cô thì Kinh Mịch Ngọc đã đọc sơ qua cuốn sổ tay hướng dẫn cách sử dụng ca nô nên cũng đại khái nhớ rõ trình tự khởi động máy. Đa số những du khách thuê ca nô ở đây đều là người mới nên nếu muốn điều khiển chiếc ca nô này chạy mấy mét cũng không khó.
Kinh Mịch Ngọc gắng sức bò lên trên ca nô, nhìn ra xa bốn phía cũng không thấy được chiếc ca nô của Dư Tinh Hà đang ở đâu. Ở đây cách bờ rất xa, nếu bơi về rồi lại chờ đội cứu hộ ra đây thì sự an nguy của hai người vừa rơi xuống biển kia sẽ càng bị đe dọa hơn.
Kinh Mịch Ngọc nhớ lại những động tác của Yến Ngọc: mặc đồ bảo hộ, bơm xăng, kéo dây giật nổ.
Cô không dám đạp mạnh chân ga, chỉ có thể lướt chậm trên mặt biển. Kinh Mịch Ngọc không quen với động cơ của ca nô nên lúc điều khiển cũng rất khó khăn.
“Yến Tị!” Cô ngước mắt về phía biển, la lớn.
Sóng gió đã qua, chắc hẳn anh cũng đã sớm nổi lên được nhờ áo phao rồi.
“Yến Ngọc!”
Lúc này, ở phía trước có một bóng đen trồi lên khỏi mặt biển.
Kinh Mịch Ngọc tập trung quan sát, thì ra là người lái chiếc ca nô xanh đen kia.
Anh ta vẫn chưa ý thức được bản thân đang ở đâu, hai tay còn đang vỗ bịch bịch.
“Anh không sao rồi.” Kinh Mịch Ngọc hét to về phía anh ta.
Người đó đến lúc này mới nhìn biết rõ mình đã thoát khỏi nguy hiểm. Tứ chi của anh ta co quắp, thả người nằm ngửa trên mặt biển.
Kinh Mịch Ngọc lại la lớn, “Anh bơi tới chỗ ca nô đi, nằm đó coi chừng bị văng lên nữa đó! Sóng mà vỗ tới thì không biết anh sẽ bị xô đi đâu nữa đâu.”
Cô nói xong thì lại tiếp tục tìm kiếm Yến Ngọc.
Phía trước mặt ngoại trừ sóng biển chập chùng thì cũng không có gì khác.
Kinh Mịch Ngọc quay đầu ca nô. Vì ban nãy bơi lội đã tiêu hao quá nhiều sức lực của cô nên lúc điều khiển ca nô cũng bị xiêu xiêu vẹo vẹo.
Một lát sau, Kinh Mịch Ngọc rốt cuộc cũng nhìn thấy một cái áo màu chanh hồng đang trôi nổi.
Cái áo phao ban nãy Yến Ngọc mặc, cũng là màu chanh hồng.
Cô nhanh chóng lái tới.
Anh nằm yên không nhúc nhích, theo dòng nước biển nhấp nhô trôi dạt về phía rạn san hô
Bãi đá ngầm bên kia chỗ sáng chỗ tối, gập ghềnh nhấp nhô. Nếu bị sóng biển xô dạt qua phía đó, Yến Ngọc dù không chết đuối thì cũng bị thương nặng.
Đá ngầm quá nhiều, ca nô chắc chắn sẽ bị lật.
Kinh Mịch Ngọc thả chân ga, thở một hơi thật dài, “Đành phải bơi thêm một vòng nữa vậy” rồi nhảy xuống biển.
Đúng là xui tận mạng!
Từ lúc quen biết Yến Ngọc đến nay toàn gặp phải những chuyện xui xẻo, thậm chí còn có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.
Kinh Mịch Ngọc vốn tưởng rằng, Yến Ngọc nói mình bơi không giỏi lắm thì chắc ý là kỹ năng không xuất sắc lắm thôi, cùng lắm cũng bơi chó được. Dù sao một soái ca đẹp trai ngời ngời như thế, việc phải chú ý giữ gìn hình tượng là không tránh khỏi.
Nhưng với tình huống trước mắt này, cái gì gọi là “không bơi giỏi lắm” chứ? Phải nói là hoàn toàn không biết bơi mới đúng!
Kinh Mịch Ngọc cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc cô đang học đại học, bỗng nhiên nhiệt huyết dâng trào, quyết định đi thi chứng chỉ bơi lội.
Lúc ấy, bạn cùng lớp cô cũng từng hỏi, “Đang yên đang lành tự nhiên bà đi thi cái này làm gì?”
Thật ra đó vốn chỉ là suy nghĩ nhất thời của cô mà thôi. Bỗng nhiên lại đi ghi danh, rồi đóng tiền nên đành phải cho bừa người khác một lý do, “Nếu năm 2012 quả thật là tận thế thì mình cũng sống thêm được mấy giây.”
Năm 2012, đương nhiên không có tận thế.
Nhưng đến tận bây giờ cô mới biết, đây chính là ý chỉ của trời xanh, để cô đi cứu Yến Ngọc một mạng.
Kinh Mịch Ngọc bơi tới bên người Yến Ngọc.
Sắc mặt anh trắng bệch, không có phản ứng gì.
Hai tay cô vòng qua ngực Yến Ngọc, kéo anh bơi tới một chỗ đá ngầm tương đối bằng phẳng trồi lên trên mặt nước. Cô sử dụng toàn lực, đẩy anh lên.
Kinh Mịch Ngọc mệt mỏi đến mức đứng không vững, việc bơi lội đã tiêu hao gần như toàn bộ thể lực của cô. Kinh Mịch Ngọc ngã ngồi bên cạnh Yến Ngọc, đưa tay thăm dò mũi anh.
Không có hơi thở.
Kinh Mịch Ngọc giật mình, vội vàng cúi đầu nghe nhịp tim Yến Ngọc, rồi xem thử mạch đập của anh.
Mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn còn đập.
Kinh Mịch Ngọc bóp miệng Yến Ngọc, dùng ngón tay móc quang khoang miệng anh, lấy ra được mấy sợi tảo biển và một ít nước bùn. Cô lại tiếp tục móc mũi anh để lấy hết nước bùn trong mũi ra.
Kinh Mịch Ngọc ấn ngực Yến Ngọc, lại nâng cằm, bịt mũi anh lại, sau đó hít sâu một hơi, bắt đầu thổi khí vào miệng anh.
Lặp đi lặp lại vài lần thì cô kiểm tra lại mạch đập của anh. Đã mạnh hơn vừa nãy rồi.
Thật đội ơn cô của năm đó đã quyết định học những kỹ năng này, nếu không chờ đến lúc đội cứu hộ đến nơi thì chắc tình trạng Yến Ngọc cũng không ổn lắm đâu.
Sau một lúc lâu, ngực Yến Ngọc nẩy lên, ho ra mấy ngụm nước.
“Yến Ngọc, Yến Ngọc.” Cô mừng rỡ gọi.
Anh mở mắt, ánh mắt cũng không giống như ngày thường, âm trầm, còn phủ đầy sự lo lắng. Con ngươi đen, mặt lại trắng bệch, như đang nặng nề đè nén một loại tâm tình nào đó.
Nhưng Kinh Mịch Ngọc lại không chú ý tới, chỉ hỏi, “Anh ổn không?”
Hai mắt Yến Ngọc lại nhắm nghiền, hô hấp hơi gấp gáp.
“Thở chậm thôi, đừng nóng vội.” Kinh Mịch Ngọc cởi nút áo phao và nút áo quần của Yến Ngọc ra để anh dễ hô hấp hơn một chút. Cô cũng không dám hối thúc anh, chỉ ngồi bên cạnh chờ anh thở được như bình thường.
Thật lâu sau, Yến Ngọc mới mở mắt một lần nữa, cũng đã khôi phục lại bộ dạng như bình thường, nói rõ ràng, “Tôi thiếu cô một mạng.”
Kinh Mịch Ngọc rất vui vẻ vì anh vẫn còn sống sót, tâm tình buông lỏng nên bắt đầu trêu đùa, “Chứ sao. Nói không chừng anh còn đổi lại trở thành chú heo con tôi nuôi nữa ấy chứ.”
Yến Ngọc ngồi chống nửa người, còn Kinh Mịch Ngọc lại mệt mỏi nằm xuống.
Yến Ngọc cúi đầu nhìn cô.
Cô nheo mắt nhìn lại, “Anh không sao là tốt rồi. Làm tôi sợ muốn chết. Một người đàn ông khỏe mạnh như anh nếu cứ tự dưng mà chết như thế thì chắc hai nhà Yến, Cát sẽ xé xác tôi ra thành từng mảnh nhỏ chỉ trong vài phút ấy chứ.”
Yến Ngọc giật giật khóe miệng. Sắc mặt anh vẫn còn trắng bệch, đầu còn hơi choáng, nhưng đã thở được, lý trí cũng quay về rồi. Yến Ngọc cởi áo phao ra, lấy từ trong túi trong một túi chống nước, trong đó có điện thoại của anh, vẫn còn hoạt động như bình thường. Yến Ngọc đang tính gọi điện thoại cho Dư Tinh Hà.
Kinh Mịch Ngọc nhắc nhở anh, “Người chạy ca nô màu xanh đen kia vẫn còn ở trên biển, đoán chừng anh ta cũng không còn sức để quay về một mình. Anh nhớ nói đội cứu hộ đến cứu cả anh ta nữa.”
“Ừm.”
Kinh Mịch Ngọc ngước nhìn trời xanh, mái tóc dài ướt sũng xõa trên đá, “May mà anh đẩy tôi xuống biển, nếu không thì chiếc ca nô đó đã đâm thẳng vào tôi rồi.”
Ánh mắt Yến Ngọc thâm trầm nhìn về phía biển cả. Ánh mắt của anh lúc này, tối đen như mây đen che trời. Hệt như lúc vừa mới tỉnh dậy.
Cô nói, may mà anh đẩy cô xuống biển.
Bởi vì cô không biết, nguyên nhân thật sự của việc anh đẩy cô xuống, không phải là để cứu cô, mà là vì trong một cái chớp mắt đứng ngay lằn ranh sinh, tử kia, anh đã chọn vứt bỏ cô. Lúc ấy anh không kịp châm thêm xăng, chỉ còn cách giảm bớt trọng lượng của ca nô để dễ bề tăng tốc.
Chuyện này cùng với lời hứa hẹn của anh lúc trước không có bất kỳ quan hệ nào. Nếu lúc ấy có đường lui, anh thật sự sẽ không tổn thương cô. Nhưng nếu giữa anh và cô chỉ có một người có thể sống sót, sự lựa chọn của anh đương nhiên không phải là cô.
Đã nhiều năm trôi qua, cho dù anh ngụy trang vỏ bọc ôn hòa, nhã nhặn bên ngoài đến mức nào thì cuối cùng cũng không che lấp được tính cách hiểm ác bên trong.
Điều mà cô nên cảm thấy may mắn chính là, ý chí sống sót của cô trên biển, ngoan cường hơn anh rất nhiều.
HẾT CHƯƠNG 31
Xoài: Cảm xúc của anh Yến đối với chị Kinh chính thức thay đổi :v