KSCN – Chương 32
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
Anh là dã thú, còn cô là cá heo
Kinh Mịch Ngọc không hề hoài nghi hành động của Yến Ngọc. Cô chỉ đang nghĩ, chắc bởi vì anh chơi bida giỏi nên mới có thể dự đoán chính xác phương hướng va chạm với chiếc ca nô xanh đen như vậy.
Cô ngồi trên tảng đá, cuốn mái tóc dài mấy vòng để vắt bớt nước. Yến Ngọc nhìn thấy động tác của Kinh Mịch Ngọc thì đưa tay tới, “Để tôi giúp cô.”
Kinh Mịch Ngọc bắt lấy cổ tay anh, “Anh vẫn nên nghỉ ngơi đi. Nhìn mặt mũi của anh bây giờ hệt như con ma bệnh vậy.”
Yến Ngọc thu tay lại. Âm thanh, hình ảnh từng cơn sóng biển đập vào những bãi đá làm anh cảm thấy rất phiền chán. Yến Ngọc nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Hơn hai mươi phút sau thì đội cứu hộ cũng đến. Yến Ngọc và Kinh Mịch Ngọc ngồi thuyền nhỏ về bờ. Cô ngồi ngay mũi thuyền đón gió biển táp vào mặt.
Ban nãy vì lo cứu người nên bây giờ Kinh Mịch Ngọc mới phát hiện, lúc lẻ loi một mình bơi giữa biển cả, cảm xúc ẩn náu ở tận đáy lòng giống hệt như lúc xem phim “Sức hút Trái Đất” năm đó vậy. Không gian mênh mông luôn dễ dàng khơi dậy sự sợ hãi vô hạn trong lòng con người. Mà lúc đó vì cô sốt ruột đi cứu người nên đã đè nén sự sợ hãi này.
Bây giờ lúc đầu óc đã được thư giãn thì Kinh Mịch Ngọc lại bắt đầu cảm thấy sợ. Lỡ cô đã không thể chống đỡ, bị sóng biển cuốn đi thì sao? Cô đã từng là một người ngay cả chết cũng không sợ, nhưng bây giờ lại bắt đầu trở nên nhát gan.
Yến Ngọc dựa vào thành thuyền, nhìn Kinh Mịch Ngọc đang đứng ngay mũi thuyền.
Cô vẫn đang mặc áo phao, bóng lưng thẳng tắp, mái tóc ẩm ướt bị gió thổi bay lên. Gầy gò yếu ớt.
Lúc trước khi Yến Ngọc nhìn thấy bộ dáng che chở Tôn Nhiên, Củng Ngọc Quán của Kinh Mịch Ngọc thì đã cho rằng cô là một người phụ nữ rất được nuông chiều. Nhưng lại không ngờ, cô lại có thể một thân một mình bơi trên biển lâu đến vậy, lại còn có thể cứu anh một mạng.
Đổi lại thành người phụ nữ khác, ví dụ như Uông Thành Oánh, nếu gặp phải tai nạn bất ngờ thế này chỉ sợ ngay cả tự vệ cũng khó khăn.
Kinh Mịch Ngọc, rất thú vị.
Cô đã trở thành một câu đố mà anh muốn đi tìm lời giải nhất.
Lúc họ trở lại lên bờ, tóc Kinh Mịch Ngọc gần như đã khô.
Dư Tinh Hà đã sớm đứng chờ bên bờ biển, đương nhiên anh ta cũng rất sốt ruột. Hoạt động trên bãi biển là do anh ta tổ chức, lái ca nô cũng do anh ta đề nghị, nếu Yến Ngọc thật sự xảy ra chuyện thì anh ta cũng không thoát khỏi liên quan.
Thời điểm nhìn thấy thuyền cứu hộ ở phía xa thì Dư Tinh Hà ngay lập tức đi lên phía trước, cho đến khi nước biển dâng tới đùi thì mới dừng lại.
Chiếc thuyền cứu hộ cập bờ, thả neo. Dư Tinh Hà quay người đi về phía nước cạn. Yến Ngọc là người đầu tiên nhảy xuống thuyền.
Dư Tinh Hà nhíu chặt lông mày, “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Là cố tình hay ngoài ý muốn?” Nói đến câu thứ hai thì ánh mắt của anh ta trở nên nghiêm túc hẳn.
“Ngoài ý muốn.” Yến Ngọc đưa tay về phía Kinh Mịch Ngọc, muốn đỡ cô xuống thuyền.
Kinh Mịch Ngọc nở nụ cười, cầm lấy tay anh. Lúc Yến Ngọc hôn mê, hai bàn tay lạnh lẽo y như nhiệt độ của nước biển, nhưng bây giờ đã ấm áp trở lại. Cô không nhịn được bóp mấy cái.
Yến Ngọc ngầm chấp nhận động tác nhỏ của cô, nói tiếp, “Nhìn trình độ điều khiển ca nô của đối phương thì chắc chắn là người mới. Chưa kể, anh ta cũng xém chút nữa đã mất mạng.”
Dư Tinh Hà nhìn Kinh Mịch Ngọc một chút. Lớp trang điểm của cô đã bị nước biển cuốn trôi, để lộ gương mặt trắng sáng có vài nốt mụn nhỏ. Nếu chiếu theo tiêu chuẩn của những người đã gặp vô số phụ nữ như họ thì Kinh Mịch Ngọc cũng ở mức đạt chuẩn.
Đôi mắt không lớn, mũi nhỏ nhắn, miệng hơi rộng, đứng kế một tuyệt sắc mỹ nam như Yến Ngọc thì cô lại trở thành vật làm nền.
Nhân viên y tế bước lên, “Điều kiện chữa bệnh ở đây không đầy đủ, người bị thương và đuối nước biển lâu vẫn cần phải đến bệnh viện khám một lần.”
“Đi thôi.” Kinh Mịch Ngọc muốn rút tay ra khỏi tay Yến Ngọc.
Anh nắm lấy cô không buông, “Cô cũng đi đi. Bơi lâu như vậy sợ sẽ bị cảm lạnh.”
Kinh Mịch Ngọc cười cười, “Có ánh nắng mặt trời chiếu vào nên cũng đã ấm áp hơn rất nhiều rồi.” Thời điểm cả người cô chìm vào trong biển kia, thật sự rất lạnh.
“Cho dù vậy cũng phải đi kiểm tra một lần.” Yến Ngọc nắm tay cô, nói với Dư Tinh Hà, “Bọn tôi đi trước.”
Dư Tinh Hà gật đầu, “Ông nhớ chú ý đến thân thể mình hơn. Kết quả kiểm tra thế nào cũng nhớ phải nói cho tôi biết.”
Yến Ngọc đáp lại, “Ừ.”
Kinh Mịch Ngọc và Yến Ngọc thay quần áo rồi đi xe theo nhân viên y tế về thành phố.
Kế hoạch tham quan khu kiến trúc của cô đã thất bại.
Lúc xe đi đường tắt ngang qua khu nhà đó thì Kinh Mịch Ngọc ló đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn một cái.
Mặc dù hơi tiếc, nhưng vẫn còn nhiều thời gian.
Yến Ngọc đã không còn gì đáng ngại nhưng bác sĩ vẫn đề nghị ở lại bệnh viện hai ngày.
Yến Ngọc hỏi, “Tôi vẫn còn nguy hiểm gì sao?”
Bác sĩ nói, “Trong y học có cái gọi là đuối nước trên cạn[1], thường khoảng 72 giờ sau khi bơi.”
[1] Đuối nước trên cạn hay còn được gọi là chết đuối khô, chết đuối thứ cấp, thường xảy ra trong vòng 1 ngày đến 72 giờ giờ sau khi bơi, hoặc suýt chết đuối dưới nước, hoặc tắm quá lâu dưới nước, bị sặc nước…
Đây là hiện tượng nạn nhân bị hít nước vào phổi trong quá trình ở dưới nước. Chỉ cần một ngụm nước nhỏ tràn vào phổi cũng có thể cản trở phổi cung cấp ôxy cho máu, dẫn tới phù phổi, suy hô hấp dẫn đến chết đuối thứ cấp. Tuy chứng này hiếm gặp, nhưng ai cũng có thể mắc và nếu bỏ qua các dấu hiệu cảnh báo có thể dẫn tới tử vong.
Yến Ngọc cười, “Tỷ lệ của trường hợp này lớn không?”
Bác sĩ đáp, “Rất hiếm gặp.”
“Vậy thì không cần. Tôi không sao.”
Yến Ngọc đi ra hành lang thì thấy Kinh Mịch Ngọc đang đứng nói chuyện điện thoại kế bên cửa.
Cô và người ở đầu dây bên kia hẳn chỉ là quan hệ bình thường. Cách xử sự của Kinh Mịch Ngọc với người thân thiết và xã giao được phân chia rất rõ ràng. Nếu cô ấy khách sáo, lễ độ thì đương nhiên người đó không được tính là bạn bè.
Yến Ngọc từng nghe Tôn Nhiên nói Kinh Mịch Ngọc không có bạn nữ giới. Những người có quan hệ tốt với cô đều là nam, nhưng cũng chỉ dừng ở mức tình bạn.
Cô vẫn còn qua lại và giữ mối quan hệ bạn bè với những người bạn trai trước. Yến Ngọc cũng thế.
Chỉ có điều, những người bạn gái trước của anh đều dùng anh để làm bàn đạp, thăng tiến đến những vị trí cao hơn. Ví dụ như người phụ nữ tên Adah kia, nhờ sự giới thiệu của anh mà đã một bước bước vào giới thời trang, trở thành một thợ trang điểm có tiếng tăm. Đây chính là lợi ích dưới vỏ bọc quan hệ nam nữ.
Trên đời này, không phải người phụ nữ nào cũng cần đến tình yêu.
Kinh Mịch Ngọc cúp điện thoại của đồng nghiệp, bước tới, “Kết quả kiểm tra thế nào?”
“Không sao.” Cảm xúc của Yến Ngọc rất nhạt.
“Không biết bơi thì đừng lái ca nô.” Kinh Mịch Ngọc nhìn anh chằm chằm, nói chuyện hệt như gà mẹ, “Nếu tôi là ba mẹ của anh thì đã bắt anh bỏ từ lâu rồi. Chuyện này không hề giống như việc trẻ con chơi nước, chơi với biển cả thì có khi chỉ cần vài phút cũng đủ chơi chết anh rồi. Lần này do có tôi trượng nghĩa nên anh mới nhặt được cái mạng về nhà đấy.”
Yến Ngọc nhắc lại, “Tôi biết bơi, chỉ là không giỏi lắm thôi.”
“Mạnh miệng.” Cô nở nụ cười, giọng nói như che chở cho con trai mình vậy, “Thôi được, đi thôi. Để tôi đưa anh về nhà.”
Kinh Mịch Ngọc lái xe về Cảnh Viên.
Tuy Yến Ngọc ngoài miệng nói không sao nhưng thật ra cơ thể và tâm lý vẫn còn rất khó chịu. Anh đang ngồi rất yên tĩnh thì Vu Kim Mi gọi điện đến, chuông điện thoại vang lên mấy tiếng Yến Ngọc mới nhận, “Vu tiểu thư tìm tôi có việc?”
Cho dù Yến Ngọc vẫn duy trì giọng điệu như thường ngày nhưng không hiểu sao Kinh Mịch Ngọc lại cảm thấy tâm trạng của anh lúc này không được tốt cho lắm.
Cô còn nghe anh nói, “Tôi không đang ở Vu Âm, về Bắc Tú rồi.”
Haiz. Tâm trạng đâu chỉ là không tốt lắm, phải nói là quá tệ.
Nhưng mà bỗng nhiên một giây sau Yến Ngọc lại cười, “Nếu cô có hứng thú với cổ ngọc đến vậy thì đi mà lôi kéo mẹ nhỏ của tôi đi, cố gắng làm sao để tương lai hai chúng ta có một đám cưới thật hoành tráng, rồi sau đó Giản Ngọ sẽ nổi giận đùng đùng đến cướp dâu đó. Như vậy cũng đủ làm cô hài lòng rồi nhỉ?”
Bây giờ Kinh Mịch Ngọc mới phát hiện, thì ra biệt danh của Giản Dự và Yến Ngọc đều là lấy từ canh giờ sinh.
Chỉ trách đầu óc cô không được linh hoạt. Kinh Mịch Ngọc đã sớm biết biệt danh của Giản Dự là Giản Ngọ nhưng đó giờ cô vẫn chưa từng liên hệ nó và cái tên Yến Tị.
“Không còn việc gì thì tôi cúp đây.” Yến Ngọc không buồn đáp lại Vu Kim Mi nữa.
Kinh Mịch Ngọc tranh thủ thời gian dừng đèn đỏ để quan sát anh.
Người vừa bị đuối nước, hoặc ít hoặc nhiều đều có bóng ma tâm lý, cô rất thông cảm. Kinh Mịch Ngọc thử trò chuyện với anh, mở lời hỏi, “Hôn lễ của anh và Vu tiểu thư đã được định rồi hả?”
“Tùy theo sự an bài của mẹ nhỏ tôi.” Lúc nói đến vấn đề này thì ánh mắt của anh rất tự nhiên, giống như chỉ là việc lông gà vỏ tỏi, không liên quan đến mình.
Kinh Mịch Ngọc
Yến Ngọc cười giễu một tiếng, “Chờ đến lúc phát thiệp mời thì cô chúc mừng cũng không muộn. Chưa cưới thì cũng chưa biết được cô dâu là người của ai đâu.”
Kinh Mịch Ngọc như bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Nghe có vẻ anh không được tự do yêu đương lắm nhỉ?”
“Ha, đàn ông Yến gia bọn tôi rất yêu thích sự tự do. Ba tôi năm đó đầu bị cửa kẹp, vứt bỏ mẹ tôi, chẳng phải cũng không có ai lên tiếng gì sao?” Ý trào phúng trong lời nói của Yến Ngọc không che giấu chút nào, thậm chí còn có sự xem thường, “Năm đó mẹ nhỏ của tôi chỉ là một người nhà quê, bây giờ có thân phận rồi thì lại mắt chó coi thường người khác, còn thích làm ra vẻ “phải môn đăng hộ đối” kia.”
Đây là những từ ngữ dùng để miêu tả trưởng bối à? “Ờ thì…” Cô cũng không biết tiếp tục câu chuyện thế nào.
Yến Ngọc hiểu được bộ dạng muốn nói lại thôi này có ý nghĩa gì, chỉ cười khẽ một cái, “Tôi không nói như vậy trước mặt bọn họ.”
Kinh Mịch Ngọc chỉ xem như anh đang bị kinh hãi do đã bị chìm trong biển quá lâu nên dẫn tới tính cách hơi thất thường mà thôi.
Có thể phát tiết năng lượng tiêu cực ra ngoài cũng là một chuyện tốt.
Cô lại kéo dài đề tài này, “Sau này anh cũng sẽ nghe theo sự sắp đặt của mẹ nhỏ anh hả?”
“Ai biết được. Chưa đến giây phút cuối cùng thì chính bản thân tôi cũng không biết mình sẽ làm thế nào.” Như anh đã từng hứa sẽ tuyệt đối không làm hại cô, nhưng trong lúc nguy cấp cũng đã chọn bỏ cô. Chỉ có điều, không ngờ đổi lại lại là cô liều mạng, ngay cả cho dù chỉ còn hơi thở cuối cùng cũng không hề bỏ lại anh.
Thế nên mới nói, anh là dã thú, còn cô là cá heo.
Kinh Mịch Ngọc lại muốn nói chuyện thì Yến Ngọc lại chỉ về phía trước, “Dừng ở trước cổng Cảnh Viên, tôi lái xe vào bãi xe là được.”
“Ừm.” Yến Ngọc vừa mới gặp thoáng qua tử thần, khó tránh khỏi sẽ hơi yếu ớt. Cứ để anh nghỉ ngơi cho thật tốt đã.
****
Củng Ngọc Quán lúc trước chỉ cần không cần ra khỏi cửa thì tuyệt đối không ra. Nhưng sau khi anh ta bắt đầu nổi tiếng thì bỗng nhiên lại phát hiện ánh mặt trời rất ấm áp. Quản lý càng không cho anh ta ra ngoài thì Củng Ngọc Quán lại càng đứng ngồi không yên.
Củng Ngọc Quán cũng thường xuyên tìm những người bạn trai cũ của Kinh Mịch Ngọc để nói chuyện, từ người thứ bảy đến người thứ mười. Thật ra, sở thích này của anh ta cũng giống như việc sưu tầm tem vậy.
Sáng thứ hai, Củng Ngọc Quán mời Tôn Nhiên, Yến Ngọc đến một nhà hàng Nhật mới mở, ngày thường nếu đi ba người sẽ được giảm 60%.
Trong phòng bao, ba người đàn ông ngồi chia nhau ngồi ở ba hướng đông, nam, tây, cái ghế ở phía bắc nằm ngay trước cửa sổ thủy tinh.
Củng Ngọc Quán vì phải né đám chó săn nên đến muộn. Anh ta vừa đến đã đóng cửa lại, tháo khẩu trang xuống, “Anh Tôn, poster đã được tung ra rồi. Anh có gặp phải phiền phức gì không?”
“Tôi đa số chỉ quen những người phụ nữ xem boxing chứ không quen ai thần tượng ngôi sao cả.” Tôn Nhiên bưng chung trà đậm đặc lên, “Chưa kể tấm poster đó của cậu sửa đến mức chính tôi còn không nhận ra chính bản thân mình thì tôi có thể gặp phải phiền toái gì?” Phải nói là, từ đó tới giờ anh ta chưa từng chụp tấm hình nào xấu đến vậy.
Củng Ngọc Quán khoác tay, “Em cũng nhìn không ra mà. Phẩm vị của người chỉnh hình công ty em là vậy đó, càng nhọn thì càng thấy đẹp. Cho dù cằm của anh không v-line thì anh ta cũng có thể sửa nhọn hoắt đến mức đâm chết người còn được.”
“Vậy cậu giảm cân làm gì? Cho dù ăn đến lúc cằm tròn quay thì anh ta vẫn có thể sửa như thường.” Tôn Nhiên vừa nói vừa nhìn cái áo khoác rộng thùng thình của Củng Ngọc Quán.
Trong trí nhớ của Tôn Nhiên, từ sau khi Củng Ngọc Quán trở nên nổi tiếng thì mỗi khi cậu ta ra ngoài chưa bao giờ mặc quần áo vừa người, suốt ngày lỏng lỏng lẻo lẻo.
“Là do em không được ăn mà.” Củng Ngọc Quán cởi luôn áo khoác, lộ ra áo thun màu đen bên trong, bên ngực trái in hình một nhân vật nam trong manga đang cười, bên trong khung thoại đều là chữ tiếng Nhật.
Yến Ngọc vuốt chung trà, hỏi Củng Ngọc Quán, “Hôm nay cậu hẹn bọn tôi ra đây là để đàm luận hay là nói chuyện phiếm?”
“Cái nào cũng được.” Củng Ngọc Quán tựa lưng vào ghế, dứt khoát cởi luôn nón xuống, “Gặp gỡ một chút, bồi dưỡng tình cảm.”
Tôn Nhiên nhìn về hướng tòa nhà phía bắc, “Không gọi Kinh Mịch Ngọc à?”
“Buổi sáng em có hỏi nhưng cô ấy nói phải đi làm, không đến được. Chỉ có thể đợi đến cuối tuần hẹn lại cô ấy thôi.” Giọng điệu này của Củng Ngọc Quán, tự nhiên như đã coi mối quan hệ giữa anh ta và Kinh Mịch Ngọc là tình huynh đệ.
Yến Ngọc cười hỏi, “Vì sao hai người lại hẹn hò với cô ấy?”
“Em là do đi xem mắt. Cách thức có từ bao đời, tuy quá trình có hơi khác nhưng kết quả vẫn thế.” Củng Ngọc Quán quay quay nón, “Dù sao không thành cũng có thể làm bạn bè. Em cũng đang rất vui vẻ, tự tại.”
Tôn Nhiên xem thực đơn, “Duyên phận của cô ấy vẫn chưa tới.”
“Em cũng đang chờ đến lúc nữ thần của đời mình xuất hiện.” Củng Ngọc Quán đang nói thì điện thoại di động rung lên. Anh ta mở WeChat, vui vẻ nói, “Kinh Mịch Ngọc nói xế chiều cô ấy sẽ đi họp ở gần chỗ con đê nên giữa trưa tiện đường, có thể ghé qua đây.”
Tôn Nhiên nhìn chằm chằm vào món sashimi trên thực đơn, “Bốn người thì được giảm bao nhiêu phần trăm?”
Củng Ngọc Quán, “Chỉ cần đi hơn ba người thì đều giảm 60%.”
Yến Ngọc nói, “Tôi có quen biết ông chủ ở đây. Ông ấy có cho tôi một tấm thẻ VIP, nhưng không biết được giảm bao nhiêu phần trăm.”
Tôn Nhiên trả lời, “Ở Bắc Tú có chỗ nào không có bạn anh đâu.” Nói không chừng ngay cả những người lao công quét rác ngoài đường Yến Ngọc cũng quen hết.
Yến Ngọc nói, “Gần đây tôi vừa phát hiện, bạn bè quan trọng là chất lượng, không phải số lượng.” Ví dụ như Kinh Mịch Ngọc.
Sau ngày hôm đó thì anh cũng không chủ động tìm cô.
Kinh Mịch Ngọc cứ cách một khoảng thời gian lại lo lắng hỏi thăm xem anh có bị di chứng gì không.
Yến Ngọc nói không.
Đương nhiên là không có di chứng, bởi vì ngày hôm đó, vốn là di chứng.
HẾT CHƯƠNG 32
Xoài: Chuyện tình dã thú – cá heo? Nghe cũng đáng yêu phết =))))