Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 33


trước sau

eJfXWgo

KSCN – Chương 33

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

“Nhìn không ra hai người đều có ước mơ trở thành tiểu bạch kiểm đó!”


Lúc Kinh Mịch Ngọc từ công ty đi ra, ma xui quỷ khiến quay đầu nhìn thoáng qua phía xe cộ đang chạy trên đường.

Có một người đàn ông trung niên đang đứng cách không xa, mặc áo tay ngắn màu xanh đậm, quần dài ka-ki thoải mái.

Ba Trí Dũng đang hút thuốc, nếp nhăn sâu trên trán cũng là một dấu hiệu để nhận biết ông ta. Khi phát hiện Kinh Mịch Ngọc đang nhìn qua, Ba Trí Dũng giơ tay giữa làn khói thuốc trắng xóa, đôi mắt ẩn hiện phía sau vẫn đen nhánh, sắc bén như thường ngày.

Trong mắt của Kinh Mịch Ngọc, đôi mắt của ông ta đen đến mức giống hệt như lỗ đen. Cô lại trưng ra nụ cười khách khí như cũ, ánh mắt dời qua chỗ khác.

Tạm thời cứ cho là trùng hợp đi.

Kinh Mịch Ngọc đưa tay vẫy taxi. Ba Trí Dũng vội vàng kêu một tiếng, “Kinh tiểu thư.”

Cô quay đầu, thấy Ba Trí Dũng đang đi về hướng này, vừa bước được hai bước lại lui về, ném điếu thuốc vào thùng rác, sau đó lại đi về phía trước. Lúc này lại có một chiếc xe chạy ngang qua mặt ông, Ba Trí Dũng lại lui trở về.

Khi chiếc xe chạy qua thì ông ta nhìn về phía Kinh Mịch Ngọc.

Cô cười cười với ông ta, lễ phép gật đầu giống như chỉ vừa ngẫu nhiên nghe được tiếng gọi của người quen biết trên đường, sau đó thì ngồi vào chiếc xe taxi dừng lại trước mặt kia. “Chú lái xe đi.” Hai người vốn cũng không có giao tình gì, thực sự cũng không có gì để nói.

Tài xế nổ máy xe chưa được mấy giây thì đã phải thắng gấp một cái.

Bởi vì Ba Trí Dũng đã chạy tới chặn trước đầu xe.

Kinh Mịch Ngọc hạ cửa xe, khóe miệng thẳng băng, “Cảnh sát Ba tìm cháu có chuyện gì không?”

Ba Trí Dũng cười, “Tôi có việc nên muốn tìm Kinh tiểu thư nói chuyện.” Nét mặt của ông ta nghiêm túc đã quen, lúc này đang muốn nở nụ cười để tạo cảm giác thân thiện nhưng cơ miệng lại hơi bị cứng.

Cô đáp trả bằng một nụ cười, “Cháu đã phạm phải chuyện gì sai sao?”

“À, cháu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn thỉnh giáo cô chút việc riêng.”

“Việc riêng?” Là ngọc ở núi Kinh sao? Không lẽ một năm qua cô quá lộ liễu nên những ai biết chuyện đều để mắt đến cô ư?

Lúc này thì tài xế cũng không còn kiên nhẫn được nữa, “Hai người đã xong chưa? Rốt cuộc cô có đi không?”

“Dạ đi chứ.” Kinh Mịch Ngọc trả lời.

“Là việc riêng.” Tay phải của Ba Trí Dũng chống ngay trên cửa sổ xe taxi, khom người nhìn cô.

Kinh Mịch Ngọc nhớ lại sự việc xảy ra năm trước.

Ba Trí Dũng đã cứu cô, sau đó đưa cô đến cục cảnh sát lấy khẩu cung, nửa đường thì có một cảnh sát tìm ông ấy nói gì đó. Ba Trí Dũng để cô ở lại đó rồi đi vào văn phòng với vị cảnh sát kia.

Biểu lộ của ông khi ấy cũng giống như bây giờ. Trong mắt tuy có ánh sáng nhưng nửa gương mặt dưới lại nhăn nheo, hai đường rãnh xuống ngay khóe miệng và đôi môi thẳng băng tạo thành một hình tam giác, nhìn giống như lúc một lữ khách đã đi lạc trong sa mạc rất lâu thì nhìn thấy một ốc đảo, nhưng lại mệt mỏi đến mức không còn sức lực để bò qua.

Trong tình huống này, nếu Kinh Mịch Ngọc không cho Ba Trí Dũng một câu trả lời thỏa đáng thì hẳn ông ta sẽ không buông tay. Cô cười, nói, “Cảnh sát Ba, giữa trưa cháu có hẹn bạn ăn cơm, chiều còn phải qua chỗ gần con đê để họp. Nếu chuyện riêng của chú không gấp thì hôm nào chúng ta hẹn nhau sau, có được không?”

“Được.” Ba Trí Dũng đứng thẳng người, thu tay về, “Kinh tiểu thư đi thong thả.”

“Gặp lại sau.” Cô vẫy tay.

Sau khi Ba Trí Dũng lui về sau vài mét, cô mới đóng cửa sổ xe lại, nói với tài xế, “Đã làm chậm trễ thời gian của chú, một lát cháu sẽ đưa thêm mười đồng.”

Tài xế sửng sốt một chút, ấp úng nói, “Không cần… Ban nãy lúc dừng xe thì hệ thống cũng đã tính thêm tiền rồi.”

“Không sao, bạn cháu chặn đầu xe như thế chắc cũng đã dọa đến chú rồi.”

Tài xế gãi gãi đầu, “Cảm ơn cháu.”

****

Kinh Mịch Ngọc đến trước phòng bao, đẩy cửa bước vào.

Yến Ngọc, Tôn Nhiên quay đầu lại nhìn. Củng Ngọc Quán sợ bị lộ mặt nên cầm thực đơn che lại.

Thật ra có che hay không cũng vô dụng. Giá trị nhan sắc cực cao của hai người đàn ông còn lại cũng đã đủ khiến cho nhân viên phục vụ chú ý đặc biệt đến phòng bao này rồi.

“Ba người ăn gì chưa?” Kinh Mịch Ngọc ngồi ngay ghế ngồi trước cửa sổ thủy tinh kia. Vì ánh nắng chiếu xuyên qua lớp pha lê đã lâu nên ghế ngồi hơi nóng. Cô khẽ nhấc mông lên.

Yến Ngọc lập tức hỏi, “Cô muốn đổi chỗ không?”

Kinh Mịch Ngọc hơi giật mình. Sức quan sát của anh cũng quá sắc bén rồi! “Không cần đâu, một lát nữa là ổn thôi.”

“Đang chờ cô đó.” Tôn Nhiên đặt chung trà xuống, “Đợi chờ cực khổ muốn chết. Cũng không biết tôi đã phải uống bao nhiêu chung trà rồi.”

Cô đặt túi xách lên bệ cửa sổ, “Sao mọi người không ăn trước đi?”

Tay phải của Củng Ngọc Quán đè thực đơn lên mặt, “Bà cô ơi, em nói sẽ đến ngay. Anh cứ tưởng đến ngay của em là ngay lập tức, là ngay lập tức đó!”

“Tôi đụng phải vị cảnh sát lần trước.” Kinh Mịch Ngọc nói xong thì tay trái của cô cầm lấy tay trái của Yến Ngọc, đặt trên mạch tượng, “Hai ngày qua anh thế nào? Ngủ có ngon không? Có bị mất ngủ hay gặp phải ác mộng gì không?”

Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán đồng thời nhìn về phía Yến Ngọc bằng ánh mắt quỷ dị.

“Tôi không sao.” Yến Ngọc bình tĩnh, tự nhiên hỏi, “Vị cảnh sát nào?”

“Là cảnh sát Ba mà chúng ta đã gặp lúc đi công viên gần quảng trường đó.” Cô chỉ Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán, “Lúc tôi đi chụp hình lần đầu tiên với hai người bọn họ cũng gặp ông ấy ở tiệm trà sữa. Hôm nay là ông ấy chủ động đến tìm tôi.”

“Ba Trí Dũng…” Đầu Củng Ngọc Quán nghiêng sang phải một chút, thực đơn rơi vào trong tay phải của anh ta, “Cái tên này… Có phải là vị cảnh sát bạn chú tôi không?”

Kinh Mịch Ngọc rũ mắt, nhấp miếng trà, “Về rồi nói sau, bây giờ tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Yến Ngọc, “Cô phạm tội?”

Kinh Mịch Ngọc lắc đầu, “Ông ấy nói muốn tìm tôi vì chuyện riêng, chắc năm đó tôi lỡ làm rớt túi tiền ở đó.” Cô uống một ngụm trà nóng, chỉ thực đơn, “Tranh thủ gọi món đi, hai giờ rưỡi chiều nay tôi phải đi họp.”

“Hôm nay ai trả tiền?” Tôn Nhiên quan tâm nhất là vấn đề này.

Kinh Mịch Ngọc cười bất hảo, “Nếu các người vẫn là do tôi nuôi thì đương nhiên là giao cho tôi.”

Tôn Nhiên chỉ món sashimi, “Vậy cô trả tiền đi. Tôi muốn ăn món này.” Tôn nghiêm trị giá bao nhiêu tiền chứ? Vẫn là ăn no thực tế hơn.

Củng Ngọc Quán không thể tin được, “Anh Tôn… Anh thiếu tiền đến mức này hả?”

“Ừ.” Tôn Nhiên cũng không phủ nhận.

“Vậy anh Tôn khỏi phải trả tiền.”

Hai tay Kinh Mịch Ngọc chống trên bàn, chủ động nói, “Để tôi trả cho, vừa lúc hôm qua mới được phát tiền lương.”

Yến Ngọc nhìn Tôn Nhiên một cái, “Một bữa ăn ở đây cũng không rẻ.”

Cô vươn tay hướng về phía túi xách, kéo khóa kéo, dáng vẻ mười phần kệch cỡm, “Ngoại trừ tiền lương thì tôi còn có tiền thưởng đấy!”

Nếu Kinh Mịch Ngọc đã quyết tâm muốn tính tiền đến vậy thì Yến Ngọc cũng không muốn giành với cô, “Cô muốn nuôi thì nuôi đi.”

Củng Ngọc Quán nhìn Tôn Nhiên và Yến Ngọc, bất đắc dĩ cười một tiếng, “Nhìn không ra hai người đều có ước mơ trở thành tiểu bạch kiểm đó!”

Nói đến việc thiếu tiền thì thái độ của Tôn Nhiên cũng trở nên nghiêm chỉnh, “Hợp đồng của tôi và ông chủ Lữ sắp hết hạn, ông ta muốn tiếp tục gia hạn.”

“Có tăng lương không?” Kinh Mịch Ngọc đứng dậy, châm trà cho ba người họ.

Tôn Nhiên lắc đầu, “Ông ta không nhắc tới một chữ.”

“Vậy thì đừng gia hạn nữa.” Kinh Mịch Ngọc đã sớm không vừa mắt với ông chủ Lữ này rồi.

Lúc này, nhân viên phục vụ cũng bưng thức ăn đến. Bốn người im lặng trong một chốc, đợi đến khi nhân viên vừa đi thì Yến Ngọc mới hỏi, “Cậu có muốn tiếp tục làm việc với ông ta không?”

“Không phải là tôi muốn hay không, mà là thân bất do kỷ.” Tôn Nhiên đã là người “nhận thua” lâu đến vậy, tiếng tăm quán quân lúc trước cũng đã sớm trôi vào quên lãng. Ông chủ Lữ là người tổ chức những trận đấu quyền anh ở Bắc Tú, giao thiệp rộng, nhiều tài nguyên, cũng là người kiếm được nhiều tiền nhất từ những trận đấu như thế ở thành phố này.

Yến Ngọc gắp cho Kinh Mịch Ngọc miếng đồ biển lớn nhất, “Cậu có dự định trở thành huấn luyện viên không?”

Tôn Nhiên cũng gắp một miếng vào trong chén mình.

Kinh Mịch Ngọc hỏi, “Là huấn luyện viên thì không cần phải thi đấu đúng không?”

Yến Ngọc nhìn cô.

Kinh Mịch Ngọc dẩu môi, “Tôn Nhiên nhà bọn tôi gì cũng tốt, chỉ có cái công việc quá nguy hiểm, bị thương cũng rất nhiều. Nếu anh có thể giới thiệu công việc nào an toàn hơn cho anh ấy thì tốt quá rồi!”

“Ai là người nhà bọn cô?” Tôn Nhiên chấm nước tương, “Có gì phải bận tâm? Tôi thi đấu thế này đã bao nhiêu năm nay. Như bây giờ thì có gì không tốt chứ!”

“Thi đấu nguy hiểm như vậy, nếu rút được thì rút đi.” Kinh Mịch Ngọc cắn một miếng đồ biển, “Trước kia tôi đã khuyên anh đừng làm cho ông chủ Lữ kia thì anh nói bị ràng buộc hợp đồng. Bây giờ hợp đồng đã sắp hết hạn rồi, không đi thì quá uổng.”

Củng Ngọc Quán không nói gì, chỉ yên lặng ăn phần mình.

Yến Ngọc uống trà, nói, “Cậu từng nghe qua Thập Phương chưa?”

Tôn Nhiên gật đầu, “Là câu lạc bộ mà anh đang đầu tư.”

Yến Ngọc nói, “Tôi chỉ là người đầu tư, còn ông chủ thật sự tên là Trương Thăng Vinh, cũng từng là quán quân quyền anh. Chắc hẳn cậu cũng từng nghe đến tên anh ta.”

Tôn Nhiên hỏi, “Là người sau này vì bị thương nên đã không thi đấu nữa?”

“Ừ.” Bị đối thủ hãm hại nhưng đã thắng

kiện, sau đó thì lấy tiền bồi thường mở Thập Phương. Yến Ngọc thấy Kinh Mịch Ngọc đã ăn xong thì lại gắp thêm cho cô hai miếng sushi nữa. “Anh ta đang muốn tuyển huấn luyện viên quyền anh tư nhân cao cấp, tiền lương không tệ.”

Tôn Nhiên rũ mắt như đang suy nghĩ gì đó.

Yến Ngọc còn nói, “Quyền anh chính là một bát cơm chỉ ăn được lúc còn trẻ tuổi, về sau thì phải chịu rút lui về phía sau màn. Trương Thăng Vinh từng nghe qua tên cậu, cũng rất thưởng thức tài năng của cậu. Hôm nào tôi sẽ giới thiệu cho hai người làm quen, còn được hay không thì cũng không sao. Dù sao hai người đều là bạn tôi, không sợ bị ảnh hưởng đến cảm tình.”

“Wow wow wow.” Kinh Mịch Ngọc giơ ngón tay cái lên, “Có anh ở đây y như có một con Doraemon vậy.”

Yến Ngọc liếc cô một cái, “Nói nhảm gì đó?”

Kinh Mịch Ngọc cười cười nhìn anh. Từ khi Yến Ngọc không gắp được gà bông vàng, lại còn thảm thương chìm xuống biển thì hình tượng của anh trong lòng cô đã không còn cao cao tại thượng như xưa nữa rồi.

****

Đến hai giờ trưa thì Kinh Mịch Ngọc thanh toán hóa đơn, chuẩn bị bắt xe đến Tourmaline họp.

Yến Ngọc đi theo ra ngoài, “Cô có lái xe không?”

Kinh Mịch Ngọc lắc đầu.

Anh nói, “Để tôi chở cô đi.”

“Anh có rảnh không? Sẽ không làm chậm trễ công việc của anh chứ?”

“Dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi.”

Kinh Mịch Ngọc chào tạm biệt Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán, sau đó cùng Yến Ngọc rời đi.

Lúc hai người lên xe, Yến Ngọc hỏi địa điểm họp của cô. Kinh Mịch Ngọc cười đáp, “Tourmaline.”

Anh nhíu mày, “So với cô thì tôi dường như chẳng có việc gì làm cả.”

“Làm gì có.” Kinh Mịch Ngọc nhìn phía ghế sau một cái, không thấy tăm hơi con gà bông vàng của Cát Tịnh Chi đâu hết. “Cuộc sống của anh mới là giấc mơ của mọi người, ăn được ngủ được sướng như tiên, lại còn đếm tiền đến bong gân.”

“Đó là vì cô không hiểu được sự phiền não của tôi.”

Kinh Mịch Ngọc cảm thấy buồn cười, “Anh thì có gì mà phiền não?”

Yến Ngọc đang tính trả lời thì phải nhận điện thoại.

Quãng đường từ đây đến chỗ con đê rất gần, chưa đến mười phút đi xe. Lúc Yến Ngọc cúp điện thoại thì họ cũng vừa đến trụ sở chính của Tourmaline.

Kinh Mịch Ngọc cảm thấy dừng xe ở ngay trước cửa tòa nhà là vừa đẹp, nhưng Yến Ngọc lại kiên trì lái xe xuống tầng hầm. Anh cũng không xa lạ gì những khu vực của chỗ để xe này, trực tiếp dừng lại trước cửa thang máy.

Kinh Mịch Ngọc nhìn thấy bảng hiệu treo trước chỗ đậu xe là, “Đây là khu vực đậu xe tư nhân.”

“Tới rồi.” Anh cởi dây an toàn, “Là chỗ đậu xe của chị tôi.”

2 giờ 14 phút, còn khá lâu mới tới hai giờ rưỡi, thời gian dư dả.

Tay trái của Yến Ngọc nhấn xuống bảng điều khiển một cái.

Kinh Mịch Ngọc nghe thấy tiếng khóa cửa xe, quay đầu qua, “Có chuyện gì vậy?”

“Không phải cô hỏi tôi có gì phiền não à?” Ánh mắt của Yến Ngọc lúc này không như bình thường, không còn rõ ràng và dễ chịu như lúc ngồi ở phòng bao.

Tay phải Kinh Mịch Ngọc đột nhiên nắm chặt ghế ngồi. Đừng nói là ánh đèn mờ ảo trong bãi đậu xe làm chứng sợ hãi khi đuối nước của anh phát tác chứ?

“Trên thế giới này có rất nhiều người bị đuối nước. Anh nên cố gắng giữ cho tinh thần thật thoải mái. Thật ra hôm nay lúc nhìn thấy anh, tôi cảm thấy vẫn tương đối yên tâm.”

“Ừm.” Yến Ngọc nhìn cô, “Thật ra, lúc nhắm mắt lại vẫn sẽ nghĩ tới một số chuyện.”

Kinh Mịch Ngọc gật đầu, “Tôi hiểu. Đi dạo một chuyến qua Quỷ Môn quan, ai cũng không quên được mà.”

“Nói chung là nhớ tới việc cô hôn tôi đến tỉnh.” Yến Ngọc học theo ánh mắt yếu ớt của cô.

“…” Người anh em à, hành động đó thuật ngữ chuyên nghiệp gọi là hô hấp nhân tạo. Chưa kể lúc đó anh vẫn còn hôn mê, sao có thể có ký ức được chứ!

Yến Ngọc vươn người đến gần cô, “Cô từng đề nghị đổi tình một đêm thành mối quan hệ ổn định, lâu dài. Tôi nghĩ lại, cũng thấy có lý.”

“Thật sao?” Bây giờ biện pháp hữu hiệu nhất chính là giả ngu. Kinh Mịch Ngọc giả vờ trưng ra bộ mặt vô tội.

Yến Ngọc cười yếu ớt, “Cô thấy đó, chúng ta sống chết không rời. Món nợ mà tôi thiếu cô, không thể báo đáp, chỉ có thể lấy thân mình trả nợ.”

“Sao anh có thể đem bán chính mình như thế?” Người đàn ông nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ với Uông Thành Oánh lúc trước đi đâu mất rồi?

Yến Ngọc phối hợp nói, “Một đêm thì hơi ngắn, nếu cô muốn thì chúng ta xây dựng mối quan hệ dài lâu luôn cũng tốt mà.”

Kinh Mịch Ngọc nhe răng, trợn mắt, “Nói hươu nói vượn, không đứng đắn chút nào.”

Cô đang muốn tránh đi thì lại bị anh một phát bắt được, “Được, đã nói đến đây rồi thì chúng ta bắt đầu luôn đi.”

Kinh Mịch Ngọc bị anh áp chế đến không thể cựa quậy, “Anh bị gì đó? Năng lượng tiêu cực hôm đó vẫn chưa phát tiết hết à?”

Yến Ngọc lẩm bẩm bên tai cô, “Để tôi làm bạn trai thứ mười một của em nhé!”

Kinh Mịch Ngọc bị anh thổi khí thế này thì nửa người đều tê dại, không dám động đậy.

“Đồng ý với tôi.” Hơi thở nóng bỏng của anh rơi trên mặt cô, “Hôn một cái, được không?” Ngoài miệng thì hỏi, nhưng thân thể và biểu cảm đều mang theo sự bức bách.

Kinh Mịch Ngọc muốn giãy giụa, nhưng căn bản là giãy không ra. Trong lúc khẩn cấp, cô đánh anh một cái, “Tôi muốn suy nghĩ một chút.”

Chóp mũi của anh tựa vào chóp mũi cô, “Phải suy nghĩ bao lâu?”

“Chắc chắn là không chỉ trong vài phút.” Lúc hai người nói chuyện, hơi thở cũng quấn vào nhau. Kinh Mịch Ngọc cảnh cáo anh, “Tôi thích người nghe lời. Nếu không nghe lời thì không có cửa đâu.”

Yến Ngọc buông cô ra.

Kinh Mịch Ngọc bĩu môi, ra hiệu cho anh mở cửa xe.

Yến Ngọc hôn lên trán cô một cái, “Tôi chờ tin tốt của em.”

HẾT CHƯƠNG 33


Xoài: Cuối cùng Cháo cũng chèo lái t về con thuyền dã thú – cá heo chính đạo =)))) Ban đầu t dự định sẽ sử dụng cái xưng hô t siêu thích tôi – em vào cột mốc thật đặc biệt, nhưng tỏ tình mà dùng “cô” thì kỳ quá, với mối quan hệ của ổng bả cũng đã có bước ngoặt rồi =))))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện