KSCN – Chương 34
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
Sai một li, đi một dặm
Thế này là bị đuối nước đến mức nứt hộp sọ nên não bị úng nước biển rồi à?
Kinh Mịch Ngọc đã nghĩ, sau khi cô “hành hiệp trượng nghĩa” cứu Yến Ngọc một lần thì quan hệ giữa cô và anh sẽ ngay lập tức thăng cấp thành “tình huynh đệ.” Ai mà ngờ người này lại diễn một “tuồng kịch” như vậy?
Tình thế quá cấp bách, làm cho Kinh Mịch Ngọc không kịp phản ứng.
Cô nhận thua. Tuy đều là người tốt nghiệp từ học viện diễn xuất nhưng cô vẫn bại tay một học sinh nằm trong hội cốt cán, tiêu biểu như anh.
Thua người nhưng quyết không thua trận. Kinh Mịch Ngọc ngồi thẳng người, sửa sang lại váy áo, lại kéo cổ áo lên một xíu.
Yến Ngọc không mở khóa, lý do anh đưa ra cũng rất hợp tình hợp lý, “Nếu não em hoạt động nhanh thì việc này chỉ cần suy nghĩ vài phút là xong.” Tay trái Yến Ngọc tùy ý đặt lên thành cửa kính trên xe, đôi mắt của anh như phủ một lớp ngụy trang mà cô không tài nào nhìn thấu được.
Yến Ngọc ngay trước mắt đây, là anh, mà cũng không phải là anh. Anh đã từng buông lời đùa giỡn không ít, nhưng thái độ kiềm chế, ẩn nhẫn như hôm nay thì là lần đầu tiên.
Kinh Mịch Ngọc gần như nghĩ rằng, anh đang cưỡng ép cô.
Cho đến bây giờ, thật thật giả giả, nhiều vô số kể.
Chỉ có điều, sự bất mãn của Yến Ngọc với Yến Phong Hoa và Lý Song Anh mà anh đã thể hiện sau khi bị đuối nước, Kinh Mịch Ngọc cảm thấy là thật.
Bởi vì hôm đó, Yến Ngọc đã cố gắng hết sức để khống chế cảm xúc nhấp nhô lên xuống của mình, cũng là hành động mà cô chưa từng thấy của anh. Từ trước đến nay Yến Ngọc đều xem mọi chuyện nhẹ như lông hồng, cũng cực kỳ ít khi biểu lộ tâm trạng tiêu cực. Sự âm trầm, u ám toát ra từ anh lúc hai người họ xung đột trong lần đầu tiên gặp mặt, chẳng qua là lớp ngụy trang của anh mà thôi.
Kinh Mịch Ngọc rơi vào trầm tư, “Ừm thì…” Cô vuốt cằm bằng ngón cái và ngón trỏ, ngẩng đầu lên, quan sát anh thật kỹ.
Yến Ngọc nghiêng người tới, “Đã nghĩ kỹ chưa?”
Cô hơi rụt đầu lại, nhíu mày, cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Trên mặt Yến Ngọc chỉ là ý cười rất bình tĩnh.
Kinh Mịch Ngọc bỏ cuộc, không thèm suy nghĩ nữa. Thời gian họp cũng sắp đến rồi, “Anh mở cửa đi, tôi phải lên đó rồi.”
“Ừm.” Yến Ngọc mở khóa cửa xe, nhìn bóng lưng của cô bước vào trong thang máy. Anh lấy hộp thuốc ra, rút một điếu, đang tính đốt thuốc thì nghe hai tiếng gõ cửa sổ xe vang lên.
Kỳ Ngọc Phong hơi cúi người, mày rậm hơi nhíu, nhìn Yến Ngọc đang ngồi trong xe.
Yến Ngọc bỏ điếu thuốc trên tay xuống. Anh biết Kỳ Ngọc Phong có chuyện muốn nói nhưng vẫn không hạ cửa sổ xe xuống.
Kỳ Ngọc Phong mở cửa xe, ngồi vào trong.
Yến Ngọc hỏi, “Có việc?”
Kỳ Ngọc Phong dùng giọng điệu ôn hòa nói, “Anh thấy Kinh Mịch Ngọc vừa bước xuống xe cậu.”
“Ờ, cho nên?” Yến Ngọc cầm cái bật lửa kim loại lên, ấn xuống, ngọn lửa màu lam vụt sáng lên.
“Quan hệ đến mức nào rồi?”
“Anh quan tâm tôi và cô ấy đến vậy à?”
“Thân là bạn bè, tôi đương nhiên hy vọng cô ấy có thể tìm được hạnh phúc thật sự.” Lúc nào Kỳ Ngọc Phong cũng không quên phô bày diễn xuất thâm tình, chân thành này của mình ra.
“Anh quan tâm đến hạnh phúc của chị tôi một chút đi.” Yến Ngọc thấy được bóng dáng của Hồ Anh qua kính chiếu hậu. Tuy nói Cát Tịnh Chi luôn biết rõ mối quan hệ này, nhưng khi nhìn thấy Kỳ Ngọc Phong và Hồ Anh có đôi có cặp, Yến Ngọc cũng không nhịn được phải châm chọc vài câu.
Kỳ Ngọc Phong cũng không nổi giận, “Hai tháng nay, anh và cậu luôn chưa nói được đến hai câu đã tan rã không vui.”
Yến Ngọc hờ hững, “Chắc là do phong thủy có vấn đề.”
“Hôm nào rảnh lại nói tiếp.” Kỳ Ngọc Phong bước xuống xe.
Yến Ngọc châm điếu thuốc, vừa mới ngậm vào miệng thì cửa xe lại bị mở ra.
Lần này, người ngồi vào ghế phụ là một người phụ nữ, kèm theo đó là hương nước hoa nhẹ nhàng như có như không.
Anh cười, “Chị, chị và Kỳ Ngọc Phong đứng xếp hàng à? Người này vừa đi thì người kia lại tới.”
Cát Tịnh Chi nhìn thấy Hồ Anh nên để tránh cô ta mà phải đi đường vòng, “Chị thấy Kỳ Ngọc Phong bước xuống từ xe này, tò mò nên tới hỏi một cái.” Xe của mình, đương nhiên từ xa cô đã có thể nhận ra.
“Chỉ thấy mỗi anh ta?” Yến Ngọc dập điếu thuốc.
“Còn thấy Kinh tiểu thư.” Cát Tịnh Chi nhìn về phía em trai mình.
“Ừm.” Anh ném điếu thuốc vào hộp đựng rác trên xe, “Đưa cô ấy tới họp.”
“Bạn gái mới?”
“Vẫn chưa phải.” Yến Ngọc chỉ về phía bóng dáng một trước một sau của Kỳ Ngọc Phong và Hồ Anh, “Hoàn toàn mặc kệ?”
Cát Tịnh Chi mỉm cười, “Cho bọn họ hy vọng càng nhiều, trong tương lai lúc bị sụp đổ thì đả kích mới càng mạnh hơn.”
Yến Ngọc nói, “Chị lên họp đi, em về nhà ngủ.”
“Lâu rồi em chưa về Tân Minh Đảo, đêm nay về ăn cơm đi. Chị nấu.”
“Ừm.”
Cát Tịnh Chi xuống xe, đứng dựa vào cột, sau khi thấy Kỳ Ngọc Phong và Hồ Anh đi vào thang máy thì mới bước ra.
Tiết mục đôi cẩu nam nữ đau thương vì bị đánh bại, chính là thứ mà cô thích xem nhất.
****
Yến Ngọc lái xe về Cảnh Viên trước.
Cảnh tán tỉnh ban nãy anh đã để lộ rất nhiều điểm sơ hở.
Kinh Mịch Ngọc vì quá bối rối nên lúc ấy cô không phát hiện được có gì không ổn. Nhưng về sau lúc cô nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt dò xét, hẳn là đã phát giác ra gì đó.
Nếu trong lúc anh đang lý trí thì chắc chắn màn dạo đầu sẽ tốt hơn rất nhiều, anh cũng sẽ có đầy đủ thời gian để tạo dựng bầu không khí. Nhưng hôm nay anh lại quá nóng nảy.
Trong tầng hầm để xe của Tourmaline, ngay trước buổi họp chỉ mười mấy phút ngắn ngủi, hai điều kiện khách quan này đều hoàn toàn không thích hợp. Nhưng anh không biết tại sao máu huyết của mình lại sôi trào đến mấy lần, luôn cảm thấy trên người người phụ nữ đó có những kinh hỉ đang đợi anh khai thác. Sai một li, đi một dặm. Vì thế anh thật sự rất muốn làm lại phần dạo đầu của màn kịch.
Sau khi bị đuối nước, trong lòng của Yến Ngọc đã tích tụ rất nhiều cảm xúc tiêu cực mà không thể nào phát tiết.
Bây giờ nhớ lại, mới cảm thấy không đúng. Mấy câu nói với Kinh Mịch Ngọc kia, hoàn cảnh không đúng, thời gian cũng không đúng.
Yến Ngọc về đến nhà, dùng sức mở cửa thật mạnh, thuận tay cởi quần áo rồi nằm lên giường.
Buổi sáng, lúc ánh nắng mặt trời chói chang cũng chính là thời gian ngủ bù của anh.
Hai hôm nay, không đêm nào Yến Ngọc có được giấc ngủ ngon. Anh liên tục mơ thấy ác mộng, trong mộng tuy phong cảnh khác nhau nhưng nhân vật vẫn không thay đổi, luôn có một cậu bé không nhìn rõ mặt, dùng giọng điệu cao cao tại thượng, ngồi trên đám mây nói với anh, “Tên tôi là Hà Phác Ngọc.”
Yến Ngọc muốn giết hắn ta.
****
Cuộc họp hôm nay không có sự hiện diện của Trần Mi Như. Người mà bộ phận Sáng tạo cử đến là Hồ Anh.
Hồ Anh nhìn về phía Kỳ Ngọc Phong bằng ánh mắt lưu luyến, làm cho Kinh Mịch Ngọc muốn đá cô ta hai phát. Trong thời gian làm việc có thể thu liễm lại bớt khao khát tiểu tam muốn thượng vị của mình được không hả?
Cát Tịnh Chi nhàn nhã ngồi trên ghế chủ vị, tay trái đặt trên thành ghế, tay phải cầm bút đặt trên cánh tay trái. Cô căn bản chẳng đặt Hồ Anh vào trong mắt, đôi khi còn đặt tay phải lên bả vai Kỳ Ngọc Phong, xì xào bàn tán.
Lúc Kỳ Ngọc Phong đối mặt với Cát Tịnh Chi thì trong mắt như chỉ chứa được hình ảnh của vị hôn thê, ôn nhu như nước.
Kinh Mịch Ngọc giễu cợt trong lòng.
Cũng may cô quen Yến Ngọc đủ lâu, cũng có hiểu biết cực kỳ sâu với hai từ “diễn xuất.” Yến Ngọc hành xử tự nhiên, không có dấu vết gì gọi là đang diễn cả. Đó mới được gọi là diễn xuất nghiêm túc.
Trong nháy mắt, cô bỗng nhiên hiểu rõ. Lúc ở trong tầng hầm giữ xe, cảm xúc Yến Ngọc đã bị phơi bày. Tuy anh muốn giữ bình tĩnh, nhưng lại không kiềm được sự hấp tấp. Kỹ thuật diễn xuất thượng thừa đã bị thụt lùi rồi ư?
“Á!” Tiếng kêu kinh ngạc của Kinh Mịch Ngọc vang lên, đặc biệt trong trẻo.
Trong phòng họp, Kỳ Ngọc Phong đang đọc báo cáo thì ngừng lại.
Tay trái Kinh Mịch Ngọc che miệng, cười hối lỗi, “Tổng giám đốc Kỳ nói hay quá, tôi không nhịn được. Thật có lỗi, thật có lỗi.” Cô cúi đầu với Kỳ Ngọc Phong.
Kỳ Ngọc Phong cười cười.
Mọi người cũng cười theo.
Kỳ Ngọc Phong nói, “Vậy chúng ta tiếp tục.”
Hồ Anh ném cho Kinh Mịch Ngọc một ánh mắt sâu xa, khó hiểu.
Kinh Mịch Ngọc hất lọn tóc trên vai ra sau lưng, đầu hơi nghiêng, lọn tóc cũng lay động theo. Nếu muốn so dáng vẻ kệch cỡm với nhau thì sao cô có thể thua kém được.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Hồ Anh không chào hỏi Kinh Mịch Ngọc tiếng nào đã bỏ đi.
Kinh Mịch Ngọc cảm thấy may mắn cô và Hồ Anh không làm chung bộ phận. Lúc cô đi trên hành lang thấy cửa thang máy sắp đóng lại thì kêu một tiếng, “Xin chờ một lát.”
Cửa thang máy lại mở.
Gương mặt anh tuấn của Kỳ Ngọc Phong cũng chậm rãi hiện ra.
Tốc độ đi của Kinh Mịch Ngọc chậm lại. Sớm biết như thế cô đã
Cửa thang máy lại mở rộng ra hơn nữa, mặt của Hồ Anh cũng xuất hiện.
Nụ cười của Kinh Mịch Ngọc không thay đổi. Lúc cô bước đến gần mới phát hiện, có thêm cả Cát Tịnh Chi đang đứng ngay góc.
Kinh Mịch Ngọc đi vào, chào hỏi từng người.
Hồ Anh không thèm đáp lại.
Cát Tịnh Chi nở nụ cười, “Kinh tiểu thư về công ty hả?”
“Vâng.”
“Mỗi lần họp lại phải bắt mọi người đến đây, thật sự vất vả.”
“Đâu có, đâu có.”
“Lần sau chúng ta đổi địa điểm sang Vạn Cảng đi.”
“Hoan nghênh Cát tiểu thư.”
Cát Tịnh Chi chuyển hướng sang Kỳ Ngọc Phong, “Ngọc Phong, tối nay em có hẹn với em trai nên về trước.”
“Được.” Kỳ Ngọc Phong nghiêng người, cúi đầu về phía cô.
Cát Tịnh Chi ngẩng đầu, anh ta nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái, “Đi đường cẩn thận.”
“Anh cũng vậy.”
****
Cát Tịnh Chi lên xe, lấy một bịch khăn ướt từ trong túi da, lau đi chỗ Kỳ Ngọc Phong vừa hôn rồi lái xe về Tân Minh Đảo.
Tân Minh Đảo này trước kia là khu biệt thự cao cấp của Bắc Tú. Bây giờ tuy có rất nhiều người giàu có đã chuyển sang khu biệt thự cao cấp khác, nhưng Cát Tịnh Chi lại từng trải qua rất nhiều thăng trầm, nếm đủ mọi ngọt đắng ở nơi này nên không có ý định dọn đi.
Cát Tịnh Chi bận rộn ở nhà bếp một hồi thì nghe được tiếng động của Yến Ngọc. Cô nheo mắt, quay đầu, “Em tỉnh ngủ rồi à?”
“Ừm.” Có ánh sáng, có tạp âm, ngủ còn ngon hơn so với lúc tối trời người im.
“Qua đây phụ chị.” Cô cầm tô thủy tinh đựng nấm, “Chị cho mấy người giúp việc nghỉ ngơi rồi, hôm nay căn biệt thự này chỉ có hai chị em chúng ta thôi.”
Yến Ngọc nheo mắt, ý vị không rõ, “Chị, chị không có sở thích kỳ lạ nào hết đúng không?
Cát Tịnh Chi đáp lại anh bằng sự thờ ơ, “Không đứng đắn. Đi cắt cuống nấm cho chị đi.”
Yến Ngọc cầm tô thủy tinh, đứng ở khu sơ chế thức ăn, tay phải cầm nấm, tay trái cầm kéo rẹt rẹt mấy nhát.
“Uầy uầy uầy.” Cát Tịnh Chi nhìn động tác lưu loát của anh, “Nếu em luyện kỹ năng nấu ăn một chút thì có thể trở thành người đàn ông tốt không chỗ chê rồi.”
Yến Ngọc buồn cười, “Chị nghĩ vậy thật à?”
Cát Tịnh Chi bĩu môi, “Em trai chị chính là người đàn ông tốt nhất trên đời.”
“Lúc nói lời này trong lòng chị cũng không thấy chột dạ hả?” Anh quăng nấm đã được sơ chế vào bồn rửa tay.
Cát Tịnh Chi bắt đầu rửa nấm, “Phải rồi, hôm nay lúc gặp Kinh tiểu thư, chị thấy tính cách của cô ấy cũng có chỗ giống em.”
“Ừm?” Lúc nghe đến chuyện của người phụ nữ này thì sự bực dọc tận sâu trong đáy lòng anh lại dâng lên. Vở kịch không hoàn mỹ ở bãi giữa xe kia cũng chính là trường hợp NG mà anh từng nghĩ có một ngày sẽ mắc phải.
“Mọi việc của cô ấy đều thuận lợi, cũng có rất nhiều mặt.” Tính cách này còn có một cách gọi khác, là giả dối. Người trong giới kinh doanh như Cát Tịnh Chi đã gặp rất nhiều người trong ngoài không đồng nhất, cô cũng không coi hai từ “giả dối” này theo nghĩa xấu.
“Một mặt cho công việc, mặt khác là cho cách xử sự.” Hai ngón tay Cát Tịnh Chi kẹp cây nấm, “Phòng họp ở Tourmaline là do thư ký bố trí, nhưng chỉ có Kinh tiểu thư là đặt kẹo đường thông họng ở từng chỗ ngồi.”
“Chị cảm thấy cô ấy có mục đích?”
“Đương nhiên. Nếu không có thì tại sao phải tốn thời gian?”
“Ừm.” Yến Ngọc gật đầu, “Cô ấy thường có mục đích, nhưng không bao gồm hãm hại người khác.”
Cát Tịnh Chi đánh hơi được có gì đó không bình thường. Cô nhón chân, nghi ngờ dò xét em trai mình, “Coi trọng người ta?”
Yến Ngọc vớt nấm lên, “Rửa vậy là sạch rồi.”
Tay trái của Cát Tịnh Chi nắm vai anh, kề sát lại, “Trước mặt chị mà em cũng mang mặt nạ sao?”
Đuôi mắt anh nhướng lên, cây nấm trong tay lại bị ném vào nước.
Yến Ngọc nhẹ nhàng tránh khỏi tay Cát Tịnh Chi, lấy một lon coca từ trong tủ lạnh ra, mở nắp uống một ngụm. Coca mát lạnh trôi tuột xuống lồng ngực, làm anh thở ra một hơi dài.
Cát Tịnh Chi nửa tựa vào chỗ sơ chế, “Em đối với Kinh tiểu thư là thế nào?”
“Vẫn chưa nghĩ ra.” Nhớ tới lại thấy hơi phiền.
“Em đó.” Cát Tịnh Chi chọt chọt em mình, không biết nên bắt đầu từ đâu. Đã đeo mặt nạ quá lâu, bây giờ lại không biết phải tháo xuống thế nào. Cô cũng vậy.
Yến Ngọc quăng lon coca vào thùng rác.
Coca còn lại gần nửa lon, nước vẩy tung tóe trên mặt đất, vẽ ra một vòng cung đầu thô đuôi mảnh.
Coca cola[1], có thể vui được bao nhiêu?
[1] Cola là 可乐 [kělè], 可 trong 可以 [kĕyĭ], nghĩa là có thể. Còn 乐 [lè] là sự vui vẻ.
HẾT CHƯƠNG 34
Xoài: Xin lỗi mọi người nha, dạo này t bận quá nên chương cứ bị nhỏ giọt. T thấy cứ đăng từng chương từng chương thế này hơi ít nhỉ, hay mọi người muốn t gom hết đăng một lần/ tuần không? Kiểu tuần đấy được bao nhiêu chương thì đăng một thể vào cuối tuần. Nhiều tí đọc cũng đỡ ngắt quãng hơn. Cho t biết mọi người thích thế nào hơn nha ♥
Với cả sau này t sẽ không link chương sang facebook nữa nha. Lý do là nhiều quá dễ loăng =)) Cuối tuần t sẽ đăng một post tổng hợp những chương cả tuần luôn. Nên có gì mọi người muốn đọc trước thì lên wordpress canh thông báo nha *moaz*