KSCN – Chương 35
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
Thế gian này ai ai cũng có bệnh, chỉ là nặng hay nhẹ mà thôi
Mấy ngày sau, Yến Ngọc từ chối hết mọi liên lạc, ở lì trong nhà không ra ngoài.
Kinh Mịch Ngọc cũng không thèm để ý. Đều là người trưởng thành cả rồi, đâu có ai không có lúc bị “não ngắn” đâu?
Thứ sáu, lúc Thẩm Già Ngọc đang giảng bài ở tòa nhà đối diện thì thấy logo của công ty Vạn Cảng, bỗng nhớ rằng Kinh Mịch Ngọc đang làm ở đây. Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, anh ta cầm theo ba hộp bánh trứng mà sinh viên vừa tặng, đường hoàng đi tới Vạn Cảng.
Thẩm Già Ngọc có vẻ ngoài thanh tú, nhã nhặn, lại đeo một cặp kính gọng mảnh màu vàng, đôi mắt dưới cặp kính luôn luôn ẩn hiện vẻ u buồn. Anh ta lại thích mặc áo sơ mi trắng rộng rãi, lúc đi trên đường gió mát thổi phần phật.
Mắt lễ tân phát sáng, nở nụ cười dịu dàng chào đón Thẩm Già Ngọc, cũng đồng thời nói cho anh ta biết, hôm nay Kinh Mịch Ngọc đã xin nghỉ bệnh.
Cảnh tượng hai người trùng phùng trong sự vui mừng, ngạc nhiên mà Thẩm Già Ngọc tự tưởng tượng đã chết yểu. Anh ta đành phải gọi điện thoại cho Kinh Mịch Ngọc.
Giữa trưa Kinh Mịch Ngọc có ăn mấy con tôm sống, ăn xong không bao lâu thì bụng bắt đầu quặn đau, thiếu chút nữa đã nằm co quắp ngay giữa đường. Đồng nghiệp dìu Kinh Mịch Ngọc về công ty, vừa đến cô đã lập tức trốn vào phòng vệ sinh. Sau khi đi đại tiện hai lần thì cơn đau mới chậm rãi bớt đi.
Lúc Kinh Mịch Ngọc về lại văn phòng, cô đã mệt lả đến mức không còn chút sức lực nào, mồ hôi lạnh đổ trên lưng ban nãy thấm ướt áo, hơi lạnh của máy điều hòa thổi vù vù làm cô càng cảm thấy lạnh lẽo. Kinh Mịch Ngọc chỉnh sửa lại mớ công việc trên tay một lúc. Việc tuần này cơ bản cô cũng đã làm xong nên cô đã xin về sớm.
Thời điểm Thẩm Già Ngọc gọi điện cũng là lúc Kinh Mịch Ngọc đang chuẩn bị đi ngủ. Cô uể oải nhận điện, cuống họng thô ráp, giọng nói mười phần ai oán, “Tôi đang ở nhà, chuẩn bị đi ngủ. Có chuyện gì hôm nào lại nói.” Kinh Mịch Ngọc cũng không để anh ta nói gì thêm đã vội cúp.
Cô chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng rồi đắp chăn lông, buồn bực chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Già Ngọc lại gọi thêm lần nữa nhưng Kinh Mịch Ngọc lại không nhận.
Thần sắc anh ta trở nên nghiêm trọng.
Lần đó lão Chu tìm đến Thẩm Già Ngọc, trước tiên là vì để giới thiệu đối tượng. Nhưng còn có một nguyên nhân khác mà lão Chu cũng đã từng nói qua, “Tâm địa của Kinh Mịch Ngọc rất tốt. Nhưng trong quá khứ con bé gặp phải một số chuyện, vẫn chưa tháo gỡ được khúc mắc, chắc có thể nói là sống nhưng không có tình yêu đi, tên khoa học gọi là PTSD[1]. Nếu hai đứa thành đôi thì đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng nếu không thành, dù sao cháu cũng là giảng viên tâm lý học, nếu được thì khuyên nó nhiều hơn giúp chú. Chỉ cần con bé có thêm một chút quyến luyến với thế gian này thôi thì cũng tốt rồi.”
[1] Phải đọc: PTSD (rối loạn căng thẳng sau chấn thương) là một loại rối loạn lo âu xuất hiện muộn và dai dẳng xảy ra ở những người đã từng trải qua hay chứng kiến một sang chấn cực nặng, ví dụ như chiến tranh, bị cưỡng bức, tai nạn mất người thân, v.v.
Các triệu chứng của PTSD có thể chia làm 3 nhóm chính :
– Các triệu chứng gợi nhớ: Bệnh nhân thường nhớ lại hoàn cảnh sang chấn một cách ngoài ý muốn. Sự nhớ lại này cũng có thể được thể hiện qua các giấc mơ ( thường là ác mộng ). Trong một số ít trường hợp, bệnh nhân có những khoảng thời gian (thường là từ vài giây đến vài giờ) tách rời khỏi thực tế và cư xử như hiện đang sống trong hoàn cảnh sang chấn.
– Các triệu chứng tránh né: Bệnh nhân luôn cố tránh né các ý nghĩ , những hoạt động, nơi chốn, hay những cuộc nói chuyện có nội dung có thể làm họ nhớ lại hoàn cảnh sang chấn. Sự cố tình tránh né này có thể làm họ không còn nhớ nổi những điểm quan trọng về hoàn cảnh sang chấn.
– Các triệu chứng tăng cảnh giác: Bệnh nhân thường cảm thấy khó ngủ, dễ bộc phát những cơn giận dữ bất thình lình, khó tập trung chú ý, luôn ở trạng thái đề phòng những việc xấu có thể xảy ra và thường bị giật mình.
Trong đầu Thẩm Già Ngọc chợt hiện ra hình ảnh Kinh Mịch Ngọc bệnh nặng nhưng không chịu điều trị, sắc mặt xanh mét, môi tái nhợt, lúc chuẩn bị đối mặt với cái chết thì trên môi lại hiện ra nụ cười hạnh phúc.
Thẩm Già Ngọc đi qua đi lại, cuối cùng quyết định đến thăm cô một lát.
Chỉ có điều, anh ta không biết địa chỉ của cô.
Trong những người bạn trai cũ của Kinh Mịch Ngọc thì Thẩm Già Ngọc nói chuyện với Củng Ngọc Quán nhiều nhất. Anh ta hỏi Củng Ngọc Quán, “Cậu biết địa chỉ nhà của Kinh Mịch Ngọc không? Cô ấy đang bị bệnh, giọng nói cũng rất bất thường, tôi sợ có thể sẽ có suy nghĩ muốn tự vẫn.”
“Tại sao lại tự vẫn?” Củng Ngọc Quán không tài nào hiểu nổi.
“Đừng hỏi nữa, cho tôi địa chỉ.”
“Cậu suy đoán dựa vào kinh nghiệm của mình à?” Củng Ngọc Quán cười cười. Thẩm Già Ngọc luôn luôn cảm thấy cả thế giới đều có tâm bệnh, nhưng cậu ta lại không cảm thấy được rằng đó cũng chính là tật xấu của cậu ta.
Thẩm Già Ngọc lạnh lùng, “Không kịp giải thích, đưa địa chỉ cho tôi đi. Tôi sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện.”
Câu nói này làm cho Củng Ngọc Quán trở nên khẩn trương, “Địa chỉ thì tôi không biết, để tôi đi hỏi đã.”
Hỏi một lát thì chỉ có mỗi Tôn Nhiên từng qua nhà cô.
Tôn Nhiên đang cùng với Yến Ngọc và Trương Thăng Vinh thảo luận về quyền anh thì nhận được điện thoại của Củng Ngọc Quán. Anh ta nghĩ nghĩ rồi trả lời, “Khu nhà trọ Thiên Hậu, nhưng tôi quên số lầu với số phòng rồi.”
Sau khi Tôn Nhiên cúp điện thoại thì anh ta lại suy nghĩ một lát, ngắt lời Trương Thăng Vinh, “Bạn gái cũ của tôi gặp phải chút việc, tôi phải đi xử lý.”
“Chuyện gì?” Yến Ngọc đang tựa người vào ghế sofa lớn, ánh nắng xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh rơi xuống mặt đất, chiếu lên nửa người anh. Nửa gương mặt chìm vào trong ánh sáng, giống như được phủ lên một lớp vàng kim vậy.
Sau khi gặp phải ác mộng ba ngày liền thì Yến Ngọc đã khôi phục lại như bình thường, đáy lòng cũng không còn sự phiền muộn, giấc mộng cuối cùng kia cũng không còn sự hiện diện của thằng bé kia nữa, chỉ mơ thấy bầu trời bẩn thỉu của Phục Chúc. Tuổi tác càng lớn thì thời gian khôi phục cũng càng ngắn. Đến lúc anh ở tuổi trung niên thì chắc sẽ có thể thản nhiên đối mặt rồi.
Tôn Nhiên trả lời tin nhắn WeChat của Củng Ngọc Quán, “Tôi từng gửi đồ cho cô ấy, trên đó có địa chỉ.” Sau đó anh ta tóm tắt sơ lược mọi việc lại cho Yến Ngọc.
Yến Ngọc lập tức ngồi thẳng người, “Hai người nói tiếp đi, để tôi đi cứu cô ấy.”
Tôn Nhiên nhớ rằng Kinh Mịch Ngọc từng nói Yến Ngọc là mục tiêu mới của cô. Vậy thì để cô toại nguyện đi, “Ừm, nhờ cậu.”
****
Kinh Mịch Ngọc bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Cô phiền muộn lăn qua lăn lại trong chăn nhưng trốn ở góc nào cũng không trốn được. Kinh Mịch Ngọc đành tung chăn lông ngồi dậy, tóc tai bị lăn đến rối bời như ổ quạ.
Sau khi tiếng chuông dừng lại thì cô nghe thấy thanh âm của một người đàn ông truyền ra từ phía cửa.
Mơ mơ hồ hồ, không chân thật.
Kinh Mịch Ngọc tranh thủ thời gian xuống giường, bước ra khỏi phòng ngủ, càng nghe càng cảm thấy hình như là ngay trước cửa nhà mình.
Thời sự đã từng đưa tin có mấy tên trộm chuyên môn gõ cửa, ấn chuông nhằm mục đích phán đoán xem trong phòng có người hay không để vào trộm đồ.
Kinh Mịch Ngọc mặc áo khoác, cầm lấy hai cái tạ tay nặng bốn kí lô, từ từ chậm rãi đi về phía cửa, đang định la lên một tiếng thì nghe được giọng nói của một ông cụ tuổi tác đã cao vang lên, “Mở khóa rồi đấy.”
Cô giật mình. Trộm cướp thời buổi này có thể mở khóa trắng trợn đến vậy ư?
Sau đó thì tiếng cọt kẹt vang lên, cửa chống trộm được mở ra.
Với trình độ mở khóa này thì cái khóa cửa gỗ căn bản là rất vô dụng.
Kinh Mịch Ngọc đứng cách cửa gỗ vài bước, la lớn một tiếng, “Ai đó!” Cô giơ tạ tay lên. Nếu như đối phương ló đầu vào, cô sẽ lập tức vung tay, nện cho đầu anh ta nở hoa luôn.
Tay nắm ổ khóa cửa gỗ bị vặn ra, đồng thời một giọng nói vang lên, “Mở cửa đi, tôi là Yến Tị.”
Kinh Mịch Ngọc vô cùng kinh ngạc, tay trái buông tạ tay xuống, mở khóa cửa gỗ rồi kéo cửa ra.
Người đang đứng trước cửa quả nhiên là Yến Ngọc, cùng với một người thợ bẻ khóa già, một người trẻ tuổi mặc đồng phục nhân viên quản lý vật dụng của khu nhà trọ.
Tay phải của Kinh Mịch Ngọc vẫn đang cầm tạ tay, buông thõng xuống, hỏi, “Anh bẻ khóa cửa nhà tôi làm gì?”
Ngưởi bẻ khóa giật nảy mình, “Chàng trai, đây không phải là nhà của cậu à?”
Vẻ mặt Yến Ngọc trấn định, tự nhiên, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Là cháu mướn.”
Khóe miệng của anh chàng quản lý vật dụng giật giật, “Chuyện này… Kinh tiểu thư, anh ta không phải là bạn trai cô đúng không?”
Yến Ngọc cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô, “Đi vào rồi tôi giải thích với em.”
Kinh Mịch Ngọc trừng mắt. Đó, xem đi, lúc nào gặp phải anh ta thì y như rằng không có gì tốt. Lần này thì khóa cửa trong ngoài nhà cô đều hỏng hết rồi.
****
Những ai không có phận sự đều rời đi.
Kinh Mịch Ngọc vừa đóng cửa một cái thì lập tức vung tạ tay đánh về phía Yến Ngọc.
Ánh mắt của anh cũng không thèm chớp lấy một cái.
Tạ tay của cô dừng lại ngay khóe miệng anh, “Họa thủy.”
Yến Ngọc cầm lấy tạ tay của cô, đặt trước cửa, “Tôi sẽ xem như là em đang tán thưởng tướng mạo của tôi.”
“Nói đi, có chuyện gì?” Kinh Mịch Ngọc đưa tay lên, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Đừng nói là vì anh không theo đuổi được tôi nên đã biến thành tên si tình nhé.”
“Với thái độ hung hãn này của em thì cho dù tôi có muốn si thì chỉ sợ có lòng mà không đủ sức.” Yến Ngọc trêu ghẹo, nói.
Kinh Mịch Ngọc cảm thấy con người ngày thường của anh đã trở về, “Hửm? Vậy anh giải thích xem.”
Yến Ngọc chỉ vào ghế sofa trên phòng khách, “Có ngại nếu tôi ngồi lên không?”
“Không ngại.” Kinh Mịch Ngọc chân mang dép lê, ngồi trên ghế sofa ôm con gấu bông nhỏ.
Còn con gà vừa vàng vừa bự mà Yến Ngọc tặng cô kia thì được đặt ở trên giường. Đêm nào Kinh Mịch Ngọc cũng ôm nó mấy lần, cực kỳ ấm áp.
Sau khi nghe xong ngọn nguồn của sự việc thì Kinh Mịch Ngọc thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười.
Tên giảng viên tâm lý Thẩm Già Ngọc này, đã nhiều năm trôi qua rồi vẫn vậy, vẫn chưa chữa khỏi được “bệnh” của mình, động tí là lại cảm thấy thế gian này ai ai cũng có bệnh, chỉ là nặng hay nhẹ mà thôi.
Kinh Mịch Ngọc nhướng mắt, tức giận nói, “Anh báo lại với bọn họ đi. Tôi vẫn khỏe như trâu như hổ.”
Yến Ngọc nhắn tin WeChat cho Tôn Nhiên, sau đó thì giương mắt nhìn cô, “Sao lại xin nghỉ bệnh?” Sắc mặt của cô đúng là không tốt lắm.
“Tôi đau bụng, phải đi ị, ra được mấy bãi phân!” Kinh Mịch Ngọc vẫn còn căm phẫn chuyện nạy khóa của Yến Ngọc nên cố ý nói chuyện thật buồn nôn, chủ đích là muốn làm anh buồn nôn chết luôn.
“Ừm.” Yến Ngọc gật gật đầu, bình tĩnh như nước, “Ăn uống ngủ nghỉ, tiểu tiện, đại tiện, đánh rắm là chuyện thường ngày mà.”
Kinh Mịch Ngọc hít một hơi. Vẫn là Yến Ngọc lúc mất khống chế chơi vui hơn, bởi vì khi đó cô còn có thể chế trụ được anh.
Anh lại hỏi, “Bây giờ còn muốn đi ngoài nữa không?”
Kinh Mịch Ngọc chép miệng, đáng thương nói, “Không đi nữa. Tôi muốn đi ngủ.”
“Đi ngủ đi.” Yến Ngọc đưa tay vân vê khuôn mặt đau khổ của cô, “Em không có chuyện gì thì tốt rồi.”
Lúc nghe thấy giọng nói quan tâm đến thế này thì trong lòng Kinh Mịch Ngọc chợt thấy ấm áp như lúc ôm con gà bông đi ngủ vậy. Cô kéo tay anh xuống, “Vậy anh đi đi, tôi muốn đi ngủ.”
“Em ngủ phần em.” Yến Ngọc nhìn về phía nhà bếp, diện tích tuy không lớn nhưng lại rất sạch sẽ, “Dạ dày của em không tốt, buổi tối nên ăn đồ thanh đạm. Đừng ăn đồ ở ngoài, để tôi nấu cơm cho em ăn.”
Chân Kinh Mịch Ngọc đang xếp bằng trên ghế sofa lập tức duỗi thẳng ra, “Anh còn biết nấu cơm?
“Bây giờ cũng có ứng dụng chỉ nấu ăn mà. Hôm qua tôi có thử nghiệm một chút, không khó.”
“Anh muốn tranh cử danh hiệu đàn ông “mười tốt” hả?” Yến Ngọc lấy vợ chính là không tôn trọng đến sự thiên vị của ông trời dành cho anh. Cô thấy, chỉ có Giản Dự mới xứng đôi với anh mà thôi.
“Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn.” Yến Ngọc đi ra đến trước cửa thì quay đầu lại nói, “Những lời tôi nói hôm trước, là do hơi nóng nảy.”
“Ừm.” Kinh Mịch Ngọc mỉm cười, “Tôi cũng không để trong lòng.”
“Ừ, vậy thì quên đi.”
Cô gật gật đầu.
Yến Ngọc nói tiếp, “Hôm nay để tôi lặp lại lần nữa.”
“…”
“Em nghỉ ngơi đi, một lát nữa tôi về.” Yến Ngọc mở cửa ra ngoài.
Kinh Mịch Ngọc về giường, tiếp tục nằm xuống nhưng không tài nào ngủ được.
Cô cầm điện thoại, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Thẩm Già Ngọc thì lẳng lặng bật cười một tiếng.
Thật ra Thẩm Già Ngọc cũng rất thú vị. Anh từng nghe lão Chu nói trước kia tâm lý của cô từng bị tổn thương, thế nên lúc hai người họ quen nhau, ngày nào anh cũng truyền thụ năng lượng tích cực cho cô.
Mặc dù Kinh Mịch Ngọc viết truyện “canh gà” nhưng xưa nay cô luôn không “uống.” Công việc của Kinh Mịch Ngọc đã rất bất đắc dĩ rồi, lại thêm Thẩm Già Ngọc cứ lải nhải bên tai làm cô thật sự rất đau đầu.
Đạo lý ai mà không hiểu, nhưng vấn đề là có làm được hay không mà thôi.
Cũng không ai quy định người mắc bệnh tâm lý thì phải mặt ủ mày chau. Cô lúc cần ăn thì ăn, lúc cần cười thì cười. Sau khi hoàn thành nguyện vọng của bà ngoại thì có thể coi như mọi chuyện đều xong hết cả rồi.
****
Kinh Mịch Ngọc không ngờ, Yến Ngọc cũng có bệnh.
Anh nói, màn dạo đầu ở bãi đậu xe hôm đó quá ngắn, lời thoại thì thô, hình tượng cũng không đẹp. Cả địa điểm lẫn thời gian anh đều không hài lòng, so với hôm xảy ra nụ hôn đầu của hai người họ, trời xanh mây trắng, vạn vật sinh sôi thì kém xa.
Kinh Mịch Ngọc đang ăn món nấm kim châm chưng tỏi ớt[2] Yến Ngọc làm. Hương vị rất ngon, nhưng câu nói của anh làm cho nấm kim châm mắc kẹt ngay cổ họng cô, phải uống hơn nửa ly nước mới nuốt xuống được.
[2]
Kinh Mịch Ngọc cảm thấy từ ngày Yến Ngọc bị đuối nước đến nay thì trở nên rất kỳ lạ.
Cô đương nhiên không hiểu được anh. Chuyện này có đúng lúc hay không? Hay như một lời thoại, nếu nói lại mấy lần thì phải làm sao? Còn hình tượng thì thế nào gọi là đẹp, thế nào là không?
Khi ấy trong lòng Kinh Mịch Ngọc cũng rất bối rối, thuận miệng trả lời mấy câu. Bây giờ cô đã sớm quên mất mình nói gì rồi. Coi như anh muốn lấy thân báo đáp ân tình thì nói một lần cũng được rồi, quan tâm cảm giác, không gian, thời gian làm gì?
Người bị đuối nước trên đời này chắc cũng nhiều mà. Nhưng chắc cũng không mấy ai như Yến Ngọc, chìm trong nước một lần mà não úng luôn.
Yến Ngọc cười, “Nói lại lần nữa nhé?”
Kinh Mịch Ngọc lắc đầu, không muốn bồi anh phát điên thêm lần nữa, “Không được. Hôm nay tôi vừa thải ra mấy đống phân, còn gì là đẹp đẽ chứ. Chưa kể — ” Cô cường điệu, “Tôi thích nghe tôi nói hơn.”
Yến Ngọc nghe lời, gắp đồ ăn cho cô.
Gà con hay chim non đều có tập tính “nhận mẹ.” Lúc bọn chúng vừa chui khỏi vỏ, mở mắt, nhìn thấy ai đầu tiên thì người đó chính là mẹ.
Kinh Mịch Ngọc nhớ lại bộ dáng mở mắt của Yến Ngọc ở tảng đá ngầm.
… Cô không nhớ nổi.
Chỉ có điều, Kinh Mịch Ngọc bỗng trở nên nhạy bén, “À đúng rồi, để tôi giới thiệu một người cho anh biết, chính là ngọn nguồn của việc phá khóa hôm nay đó. Anh ta là bạn trai thứ chín của tôi, là giảng viên tâm lý học.
Khóe môi Yến Ngọc hơi bĩu, rõ ràng là đang không vui. Anh vẫn còn đang chấp nhất việc mình bị NG.
Tuy bây giờ Yến Ngọc vẫn đang hưởng thụ niềm vui trong quá trình này, đối với kết quả với cô cũng không chờ mong gì cả. Nhưng lúc mở đầu lại tồn tại sự tiếc nuối, nên nói chung cũng có hơi so đo.
“Nghe lời tôi!” Kinh Mịch Ngọc thiếu chút nữa phải đập bàn.
“Ừ.” Yến Ngọc chỉ trả lời đơn giản như vậy.
Cô nói tiếp, “Ăn xong nhớ rửa chén.”
“Không có máy rửa chén hả?”
“Phòng ở này là tôi mướn, không thể tổ chức tiệc tùng gì ở đây thì mua máy rửa chén làm gì.” Kinh Mịch Ngọc ăn đồ ăn anh làm, lại bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Không chịu làm việc cho tốt mà còn muốn học sự si tình của người khác à? Tối nay anh nhớ sửa khóa cửa cho tôi đó.”
“Ừ.”
Yến Ngọc gọi ông thợ ban nãy đến đổi ổ khóa.
Ông ấy nhỏ giọng hỏi, “Cháu cãi nhau với bạn gái hả?”
Yến Ngọc cười cười, “Không phải ạ.”
Ông ấy thay ổ khóa, nói, “Phụ nữ ấy mà, chỉ cần dỗ dành là được thôi. Nói vài câu ngọt ngào, xuôi tai là được.”
Yến Ngọc không trả lời.
Tiền đề cho những mối quan hệ nam nữ của Yến Ngọc trong quá khứ đều xuất phát từ sự hứng thú. Anh coi trọng Uông Thành Oánh, là bởi vì cảm thấy cô tươi sáng đến ngây thơ. Quá trình theo đuổi cô cũng vừa nhẹ nhõm lại tự nhiên.
Nhưng đến Kinh Mịch Ngọc thì không hiểu sao anh lại nghĩ, nhất định phải có cảm giác nghi thức, chỉn chu. Kiểu như thế này, lúc hồi tưởng lại trong tương lai, mới càng có ý nghĩa hơn.
Dù sao, cô cũng là người duy nhất từng cứu anh.
Dù sao, ba anh khi nhìn thấy anh rơi xuống nước, cũng chỉ nói ba từ không đáng một xu, “Thật xin lỗi.”
HẾT CHƯƠNG 35
Lời tác giả: Hình tượng của Yến Ngọc khúc này là tôi tham khảo từ một người bạn. Có một buổi chiều, cậu ấy liên tục lặp lại những hành vi mà người bên cạnh không thể nào hiểu nổi.
Bạn tôi bây giờ đang là nhà xuất bản độc lập.
Xoài: Mọi người nhớ đọc chú thích của mình về bệnh PTSD của chị Ngọc nhé! Như thế sẽ hiểu mạch truyện hơn đó. Sau này có triệu chứng gì nữa thì mình sẽ chú thích thêm cho đỡ rối nha. NHỚ ĐỌC NHA! Nãy ai lướt thì giờ lướt lại lên đọc đi nè :”>
Nếu ai muốn đọc thêm thì nhấp vào đây.